Chương 31: Nối lại tình xưa
Editer: KellySon9
-Lương Trạch: Em và Hàng Hàng tốt rồi!
-Chị dâu: A, vậy tiệc đầy tháng kia để chị ghi thêm một tấm thiệp mời.
-Lương Trạch: Chị không mời cậu ấy?
-Chị dâu: Nào có, chị không mời chú thôi.
-Lương Trạch:...
-Chị dâu: Còn có việc gì không? Không có chị cúp máy đây, Minh Minh lại khóc rồi.
-Lương Trạch: Chị dâu, sao giọng của chị nghe có vẻ mệt mỏi vậy?
-Chị dâu: Vô nghĩa, chú thử mỗi ngày đều phải chăm sóc trẻ con thử xem!
-Lương Trạch:...
-Chị dâu: Tự vạch áo cho người xem lưng!
--------------
Lương Trạch cúp điện thoại, tiếp tục tựa vào đầu giường, châm thuốc. Nửa bên giường kia đã sớm lạnh, sáng sớm nay Hàng Hàng đã rời đi. Giờ khác này, Lương Trạch thò tay sang bên kia sờ sờ, sờ soạng một lát lại lăn qua, dùng sức vùi mặt vào gối đầu. Chính là mùi hương kia của chủ tiệm. Cậu y hệt một kẻ ngốc nhếch môi cười he he.
Ngậm lấy điếu thuốc, đắp chăn, ôm gối đầu mà Hàng Hàng đã ngủ qua, đời này Lương Trạch chưa bao giờ cảm thấy an tâm đến như vậy. Rất an tâm, rất thoải mái!
Ở trên giường chán ngấy một hồi lâu, cậu mới đi xuống giường, lúc đứng trên mặt đất thì chân có chút mềm nhũn, Lương Trạch không thể không bám lấy tủ đầu giường. Không biết là do ngày hôm qua ngủ quá muộn hay là do 'làm' quá tàn bạo, dù sao vẫn là cả người khó ở. Lắc lư bước vào phòng tắm, Lương Trạch nhìn thấy trên cái bàn ở trong phòng khách có một cốc sữa đậu lành lớn, còn có một đĩa bánh bao tròn trịa. Dưới đĩa còn có một tờ giấy: Lúc nào ăn thì hâm nóng lại.
Cảm giác hạnh phúc ấy, đợi đến khi Lương Trạch đứng ở dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước phun xuống cũng đều không có cách nào cuốn đi.
Hát một điệu hát dân gian, xoa sữa tắm, Lương Trạch nói với tiểu huynh đệ của cậu: "Không chịu thua kém!" = =
Cho tới hôm nay, Lương Trạch chợt phát hiện mình trước kia quả thật là không nói lý, hôm qua không phải là rất tốt sao, trước kia làm sao lại không vui, không được tự nhiên cơ chứ? Ngày hôm qua, chỉ cần nghĩ đến người ôm cậu là Hàng Hàng, người hôn cậu là Hàng Hàng thì cậu đã vui vẻ đến mức quên trời quên đất! Tuy rằng rất đau, tuy rằng chỗ phía sau đến giờ vẫn cảm thấy không quá thoải mái, nhưng mà trong quá trình lại nhận được rất nhiều kɧoáı ©ảʍ về mặt tâm lý, những loại kɧoáı ©ảʍ bình thường đều không thể tròn vẹn được như nó. "Mày sống lại rồi!" Xoa xoa tiểu huynh đệ của mình, Lương Trạch vui mừng khôn xiết.
Chưa đến 10 giờ Hàng Hàng đã về đến tiệm, mở cửa, mang Ca Ca và Nhất Hưu xuống lầu, khởi động máy tính, lên QQ.
Hôm nay Doanh Doanh đến tiệm hơi muộn một chút, vừa vào cửa cô đã nói liên tục là vì trên đường bị kẹt xe, Hàng Hàng tươi cười, xua tay nói không sao. Doanh Doanh đã rất lâu rồi không thấy Hàng Hàng nở một nụ cười như vậy, thật sự là không hiểu vì sao hôm nay cậu ta lại cao hứng đến như vậy.
Cầm một cốc trà sữa lớn, Hàng Hàng lướt dạo trên Taobao. Lễ đầy tháng bảo bảo của Chung Nguyệt Văn, cậu có mua một cái khóa trường mệnh tặng cho bảo bảo, Chung Nguyệt Văn nhận được liền gọi cho Hàng Hàng, cố nói bọn họ không có tổ chức lễ đầy tháng, đây là ý của cha mẹ, nói là đợi trăm ngày thì mời thân thích đến uống chén rượu, Chung Nguyệt Văn căn dặn ngày đó Hàng Hàng nhát định phải đến. Hàng Hàng khi đó đáp ứng rất miễn cưỡng, luôn có cảm giác mình tới đó thì là người thừa, nhưng mà thịnh tình của Nguyệt tỷ, cũng không thể chối từ. Bây giờ thì tốt rồi, cậu lại ở một chỗ cùng Lương Trạch.
Nhớ tới ngày hôm qua, Hàng Hàng lại có cảm giác như mình đang ở trong mơ. Tuy rằng ngay từ đầu hai người đều rất câu nệ và vẫn còn khoảng cách, nhưng mà sau đó, tất cả lại bắt đầu vô cùng tự nhiên mà tiếp diễn. Lại bắt đầu có thể tùy tâm sở dục mà nói chuyện, lại còn rất thân mật. Bất khả tư nghị nhất chính là Lương Trạch lại chủ động yêu cầu 'làm'. Mặc dù cậu cũng đã chuẩn bị xong việc đánh chết cậu ta rồi vùi trong sân nhà, thế nhưng lúc bắt đầu 'làm'... Sự tình lại có biến đổi bất ngờ a, đến cuối cùng mọi chuyện lại rất tốt. Đã 'làm' nhiều lần với Lương Trạch như vậy, ngoại trừ một lần cậu hăng máu lao lên lầu 'làm' điên cuồng thì cũng chỉ có lần này là khiến cho cậu có cảm giác tin cậy. Cậu cảm nhận được khát vọng khôn xiết, nhiệt tình nóng bỏng của Lương Trạch. Nhất là làm cho vui sướиɠ chính là, Lương Trạch đối với việc nằm phía dưới không có chút gì bài xích. Trước kia nếu như không có bài xích thì đó chính là do cậu ta đang chịu đựng, còn bây giờ không bài xích lại giống như thật sự không sao cả. Thật là tuyệt vời!
Tiệc trăm ngày phải mua quà gì cho bảo bảo đây? Nói lại thì cậu cũng chưa từng nhìn thấy bảo bảo, cũng có đôi chút chờ mong, không biết có thể có vài phần hình dáng của Lương Trạch hay không, dù sao thì anh em họ lớn lên cũng rất giống nhau. Nghĩ tới đây, nội tâm Hàng Hàng lại có chút bồn chồn, Lương Trạch rất thích trẻ con, thế nhưng nếu cậu ta ở cùng cậu cả đời, vậy thì khỏi phải nhớ thương nữa rồi. Cậu ta, có thể cam tâm tình nguyện sao? Vì bỏ qua sự bất an này, Hàng Hàng càng thêm nghiêm túc đi chọn lựa lễ vật, thế nhưng lướt mạng đến trưa cũng không tìm thấy cái gì mới lạ, không phải y phục thì cũng là trường mệnh khóa, vòng đeo tay các loại.
Ăn qua cơm trưa, buổi chiều lại muốn cố gắng, bỗng điện thoại vang lên, cầm lên nhìn, là Lương Trạch.
"Alo?" Hàng Hàng bắt máy, trong giọng nói không tự giác lộ ra ý cười.
"Đẹp trai! Cậu có thể đem QQ của tôi bỏ ra khỏi sổ đen được không!" Lương Trạch đầu bên kia có chút sốt ruột.
"A, khụ, ha ha." Hàng Hàng chợt nhớ ra mình đã quên cái này, lúc này mới từ bên trong sổ đen, tùm 'Ta là soái ca' ném ra. Không được, không cho rồi, cần phải xóa đi rồi lại thêm bạn một lần nữa, "Lát nữa tôi thêm bạn nhớ đồng ý đó."
"Rồi rồi." Lương Trạch nhận được tin tức, ấn xác định, "Được rồi, sáng!"
"Cậu lại lên Taobao mò mẫm bậy bạ cái gì vậy?" Hàng Hàng lúc này mới nhớ tới người này lên Taobao chuyên mua những thứ mà người bình thường không bao giờ mua = =.
"Tôi không có mò mẫm bậy bạ a!" Lương Trạch phản bác, ngồi xổm trên sofa nhỏ, trêu đùa chinchilla, "Bảo bảo của anh trai tôi làm tiệc trăm ngày, tôi muốn mua chút gì đó cho bảo bảo!"
"Cái này còn được."
"Mà nói lại...! Chị dâu của tôi quá không trượng nghĩa rồi!"
"Sao?"
"Buổi sáng tôi có gọi điện cho chị ấy báo tin vui, nói hai chúng ta đã tốt rồi, xong rồi thì chị ấy nói được, tiệc trăm ngày sẽ nhiều hơn một tấm thiệp mời, tôi liền hỏi có chị ấy quên mời cậu hay không, kết quả cậu biết chị ấy nói gì không, chị ấy lại dám nói, không phải, chị không có mời chú! Mẹ nó chứ!"
"Ha ha ha ha..." Hàng Hàng giơ điện thoại lên cười nắc nẻ, cậu muốn nói Nguyệt tỷ quả thực rất trượng nghĩa!
"Còn cười!"
"Cậu đã chọn được lễ vật gì rồi?"
"Chọn đã, tôi đang lên Taobao, không phải là đang định hỏi ý kiến của cậu một chút sao, ai ngờ lại bị cậu cười nhạo."
"Gửi link cho tôi."
"Gửi rồi, cậu xem đi."
Hàng Hàng mở ra, một cái so với một cái càng không đáng tin cậy—Transformers, trò chơi câu cá trong phòng, tòa thành trí tuệ...
"Cậu cho rằng cháu cậu mấy tuổi?"
"Ặc..."
"Mấy cái đó của cậu là đồ chơi cho trẻ năm tuổi đấy!"
"Cái đó..."
"A!" Hàng Hàng chợt nhìn thấy một món, "Cậu nhìn cái này đi." Nói xong thì cậu lập tức gửi link qua cho Lương Trạch.
Lương Trạch mở ra, "Cái này là thứ gì?"
"Không phải có viết chữ ở dưới sao!"
"Đừng nóng, chờ chút để tôi xem."
"Ừm, cậu xem đi, có gì lên QQ rồi nói."
"Được."
Hàng Hàng vừa muốn cúp máy, Lương Trạch lại bất ngờ hô lên một câu, "Này, bánh bao ăn rất ngon!"
"Đồ ngốc." Hàng Hàng cúp máy.
Đợi một lát, Lương Trạch xem xong liền mở QQ nói chuyện.
Ta là soái ca: Cái này là dựa theo dấu chân em bé mà làm ấn?
Tình yêu 123: Ừm, đúng vậy. Còn có mông ấn ^_^
Ta là soái ca: Nhìn rất không tệ, được đấy! Siêu phàm thoát tục!
Tình yêu 123: Hắc hắc, tôi cũng thấy rất không tồi, để ngày đó cho bao bảo in lại, tiệc trăm ngày, cũng rất có ý nghĩa kỷ niệm đó chứ!
Ta là soái ca: Được! Vẫn là cậu có sáng ý ~
Tình yêu 123: Câu tán dương này rất xuôi tai!
Ta là soái ca: À, nhà bọn họ bản dập này có loại lớn không?
Tình yêu 123: Lớn thì sao? Cậu cũng làm?
Ta là soái ca: Tôi cũng làm hai bàn tay ấn tặng cho cậu!
Tình yêu 123: = =
Ta là soái ca: Hay là cậu muốn tôi làm cái hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang 'tiểu Lương Trạch' tặng cho cậu?
Tình yêu 123: Nếu cậu dám tặng tôi cũng dám đập = =
Ta là soái ca: Ôi chao, trò chuyện một lát thì cậu lại thế là sao! Tình yêu 123: Tôi đập hết!
Ta là soái ca: Được! A, đừng, để tôi đập a.
Tình yêu 123: Cậu đập làm gì?
Ta là soái ca: Hai ta cùng đập, cậu sẽ không phải tốn kém, ha ha.
Tình yêu 123: Không tốn kém, đó là việc phải làm.
Ta là soái ca:Tôi đập a!
Tình yêu 123: Đừng, tôi lo lắng, có khi cậu lại không phân biệt được mà đập luôn thằng nhỏ ấy chứ.
Ta là đẹp trai: Cậu quả là rất hiểu tôi, bất quá tôi đặt xong rồi, ha ha ha, tôi đã trả tiền rồi ~~ Của quí xinh đẹp a! Chờ của quí đáng yêu của tôi gửi tới chỗ cậu a!
Tình yêu 123: Sụp đổ!
Vợ chồng Lương Bân tổ chức tiệc trăm ngày vào ngày 16 tháng 12, đặt 20 bàn. Thời điểm Lương Trạch và Hàng Hàng đến, đều kinh ngạc một phen. Cả hội trường chật kín người.
"Nhà các cậu có nhiều thân thích đến như vậy?
"Cái này...Không thể..."
"Vậy đó đều là thân thích của Nguyệt tỷ?"
"Tôi cũng không nhớ được, không thấy ai quen mặt cả..."
"Hỏi cậu cũng như không hỏi." Hàng Hàng nói xong đi đến chỗ đã được đánh dấu, đưa lên thiệp mời, viết tên mình, thả lì xì vào hòm.
Lương Trạch ôm theo một đống bản dập đi vào trong. (Cái đề dùng in hình con dấu, bạn nào đi đánh chìa khóa rồi thì sẽ biết)
"Cậu quay lại! Không kí tên à...!"
"Ờ." Lương Trạch quay lại, định ký tên ngay bên cạnh tên Hàng Hàng.
Hàng Hàng liền gõ một cái lên đầu cậu ta, "Cậu cũng dám ghi ở chỗ này sao!" Cũng đến phục cậu ta, ghi ở chỗ 'bạn bè' này, Lương Bân không điên mới là lạ!
"Ơ?"
"Làm phiền rồi, đưa cho cậu ta quyển thân nhân họ tôi."
Ở chỗ đánh dấu, đủ loại bác gái cô dì cháu gái của Chung Nghuyệt Văn nhìn xem cười ha ha.
"Vậy sao cậu lại kí ở quyển bạn bè?" Lương Trạch ngẩng đầu.
"Nói nhảm!"
Lương Trạch xoát xoát kí đại cái tên, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, "Cậu kí lại một lần nữa, kí bên cạnh tên tôi này!"
Hàng Hàng cực kì bất đắc dĩ, nhưng khi nhìn thấy tư thế này của Lương Trạch, nếu cậu không kí thì có khi cậu ta sẽ đứng mãi ở đây lý luận với cậu, Hàng Hàng còn chưa muốn khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng trong buổi tiệc trăm ngày của con Nguyệt tỷ, bất đắc dĩ, cầm cái bút lên lại kí một lần. "Lễ vật để lại sao?" Tiểu cô nương nháy mắt hỏi thăm.
"A, không, chúng tôi mang vào." Hàng Hàng cười ôn hòa.
Về sau lúc Chung Nguyệt Văn nhìn thấy cái bản đánh dấu kia thì đã vui vẻ một khoảng thời gian rất lâu.
Trong hội trường, người đến lại nhiều hơn, đông đúc rầm rộ. Trên mỗi cái bàn đều có dựng bảng tên, Lương Trạch và Hàng Hàng đi lên phía trước tìm, loay hoay không biết ngồi chỗ nào.
"Chú Lương Trạch!" Là Tiểu Thúy nhìn thấy Lương Trạch đầu tiên, kêu lên một tiếng đã chạy tới rồi.
"Ai u, tiểu Thúy của chúng ta a ~." Lương Trạch nhanh nhẹn ôm lấy cháu gái.
"Cháu chờ chú hơn nửa ngày rồi!" Tiểu Thúy cười sáng lạng, cũng không quên chào hỏi với Hàng Hàng, "Cháu chào chú!"
"Tiểu Thúy vẫn khỏe chứ." Hàng Hàng sờ lên cái đầu nhỏ của Tiểu Thúy.
"Các cậu tới rồi?" Lương Bân trông thấy em trai thì đi tới.
"Tới rồi! Anh, bọn em ngồi ở chỗ nào a!"
"Cái bàn đầu tiên trên kia kìa." Lương Bân nói xong thì dẫn hai người họ đi về phía trước.
Hàng Hàng nhìn trận thế ở phía trước... Được chứ, tất cả đều là bậc trưởng bối. Cái này, cái này rõ ràng là....
"Hàng Hàng ~~" Chung Nguyệt Văn ôm con ngồi bên cạnh mẹ của cô, trông thấy Hàng Hàng đi tới thì ngay lập tức gọi lại, "Tới đây, ngồi bên cạnh chị nè!"
Người một nhà này... Không bội phục cũng không được a!
Chung Nguyệt Văn giới thiệu cũng rất đơn giản, nhưng cũng rất đáng tin cậy, nói đây là em kết nghĩa của mình, mẹ của Chung Nguyệt Văn cũng rất coi trọng, nói là ngày nào đó đi đến nhà bà, chính thức nhận biết mọi người. Lương Trạch vẫn một mực chơi đùa với Tiểu Thúy, dù sao thì cậu cũng có chướng ngại khi giao tiếp với người nhà của chị dâu.
Ấn bản dập, tất cả mọi người đều cao hứng. Hàng Hàng ôm bảo bảo một lát, nho nhỏ như vậy, bé như vậy mà ở trong chăn lại rất nghịch ngợm. Đổi cho Lương Trạch ôm, nhóc con ấy giơ bàn tay đánh Lương Trạch một cái, đánh xong thì mở miệng cười toe toét.
"Đúng là con của ta." Chung Nguyệt Văn thấy vậy rất vừa lòng. (Bật ngón cái ~ Nguyệt tỷ vạn tuế)
Tiệc rượu náo nhiệt kéo dài, thế nhưng dạo gần đây công việc của Lương Trạch rất bận rộn, không thể không sớm cáo từ, Hàng Hàng nói muốn cùng về, Chung Nguyệt Văn lại sống chết giữ cậu lại, nói buổi tối cả nhà muốn cùng ăn cơm với nhau, muốn cậu cùng theo về nhà. Lương Bân rất bất đắc dĩ, vợ yêu của anh a... Đến cùng ai mới là em ruột, chả lẽ em hoàn toàn không biết sao!
Bất đắc dĩ, Hàng Hàng còn phải như chủ nhân buổi tiệc đi tiễn Lương Trạch ra về.
"Cậu vào đi." Lương Trạch lên xe, "Vào đó chẳng khác gì nói chuyện với yêu ma quỷ quái, cậu đừng hòng nói được hai câu, bất quá cũng không có chuyện gì, bà thông gia nấu cơm đặc biệt ngon, buổi tối cậu nhớ ăn nhiều vào."
Hàng Hàng hắc tuyến, cái người này...
"Tôi về trước đây, đợi buổi tối không sai biệt lắm thì sẽ qua tìm cậu." Những ngày này Lương Trạch đều sáng tác vào ban ngày, khoảng 11 giờ tối thì đi qua chỗ của Hàng Hàng, ngày nào cũng chăm chỉ như vậy, không hề biết cái gì là mệt mỏi.
"Cậu thật sự để tôi tối nay theo chân bọn họ ăn cơm?"
"Có cái gì mà cần để ý, người một nhà cả mà."
"..."
"Vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm, cậu xem cậu còn không chịu mặc áo khoác kìa."
"Này." Hàng Hàng mở cửa lên xe, ngồi xuống ghế sau.
"Sao cậu lại lên đây?"
"Sau này không có con... Cậu có hối tiếc không?"
"Con?"
"Đúng vậy, tôi nhìn ra được cậu rất thích trẻ con."
"Của nhà người ta thì tôi đều thích." Lương Trạch quay đầu lại, tựa người lên ghế.
"Tôi đang nói chuyện nghiêm túc!" Hàng Hàng nhíu mày.
Lương Trạch châm thuốc, "Thật mà, đó là lời nói thật của tôi! Nếu là của mình thì tôi sợ phiền toái lắm."
"Không đứng đắn, tôi không nói nữa." Hàng Hàng mở cửa xe.
"Tôi còn có Nhất Hưu và Tiểu Diệp Tử..., còn có một Bảo Bảo...! Lại nói sao Nhất Hưu còn chưa sinh nhỉ?"
"Tôi cũng chẳng biết." Hàng Hàng xuống xe.
"Này." Lương Trạch hạ cửa kính xe xuống, đưa tay ra túm lấy cánh tay Hàng Hàng, "Tôi còn có cậu ở bên mà."
Hàng Hàng nở nụ cười, cảm thấy cả người ấm áp, "Mấy ngày nữa không bận rộn thì chuyển qua chỗ tôi ở đi."
"Sao?"
"Đừng có chạy tới chạy lui như vậy nữa, tôi dọn phòng ngủ thành thư phòng cho cậu. Hai chúng ta có thể ngủ ở phòng khách."
"Đẹp trai!" Lương Trạch trừng to mắt, "Cậu đang nói là chúng ta sẽ ở cùng một chỗ sao!" Cặp mắt kia a, phải nói là đang tỏa sáng lòe lòe!
"Ừm, phải."
"Ah! Móa nó! Được!"
"Buông tay, về viết bản thảo đi."
"Viết cái quái gì! Hôn gió một cái, tôi về trước. Tối gặp!!"
-------------