Chương 31: Sập bẫy
-Khải ca, ba người họ đâu rồi?-Thiên Tỷ xách mười mấy túi đồ, khó khăn hỏi.
-Làm sao anh biết chứ.
-Ban nãy họ nói là đi ăn kem mà, chúng ta đến đấy hỏi thử đi.
-Ừ.
Cả hai để mấy túi đồ ra sau xe rồi lật đật chạy đi tìm.
-Chào chị ạ, ban nãy có hai nhóc với một người phụ nữ nghe đây mua kem không ạ?-Thiên Tỷ hỏi.
-Ờ, có. Ban nãy họ đưa dư tiền, tôi định chạy theo đưa thì thấy họ bị đưa lên xe, tôi chỉ nghĩ là họ bị gì nên người ta đưa đi bệnh viện giúp a.-Chị bán hàng thành thật trả lời.
-Cảm ơn chị.-Thiên Tỷ nghe xong vụt chạy.
-Ơ, còn tiền này em ơi.-Chị bán hàng gọi với theo.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Thiên lập tức chạy như bay đi tìm Khải. Nhìn thấy anh ở phía xa, cậu nhanh chóng cất tiếng gọi:
-Khải ca ơi, em tìm được họ rồi.
-Đâu? Họ đâu?-Anh hớt hải chạy đến.
-Họ hình như bị bắt cóc rồi.-Thiên thay đổi sắc mặt.
-Hả? Bắt cóc? Chết tiệt, lại bắt cóc, bọn chúng thật bỉ ổi mà.-Anh tức giận giơ tay thành nắm.
-Thiên Tỷ, bây giờ chúng ta sẽ đi cứu họ, em hãy xác định vị trí đi.
-Ơ? Vâng.
Anh và Thiên Tỷ nhanh chóng lên xe và đi đến chỗ bọn bắt cóc.
---------------------------------
Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà ẩm mốc cũ kĩ khác với căn nhà lần trước. Bọn bắt cóc đưa ba người xuống xe, Nguyên và Hoành vẫn trong tình trạng bất tỉnh nhân sự, chỉ có dì Mịch là tỉnh táo.
-Chào em.-Vừa vào bên trong đã nhìn thấy Hạ Vĩnh Kỳ ngối thanh thản trên chiếc ghế xoay.
-Tôi có quen ông sao?-Dì Mịch bình tĩnh hỏi.
-Có vẻ là không, nhưng không sao, tôi biết em là được rồi.-Hắn thản nhiên đáp.
-Hừ, ông muốn gì ở tôi, tại sao không buông tha cho gia đình tôi?
-Em muốn tôi buông tha? Được thôi, làm vợ tôi đi.
-Phisss...ông nằm mơ đi.-Dì Mịch phun nước bọt vào người hắn.
”Chát”-Hắn ta tát một cái thật mạnh vào mặt dì.
-Dì à!!!-Lúc nãy Nguyên vừa mới tỉnh và cậu đã trông thấy tất cả.
-Ta không sao, con đừng lo.-Dì mỉm cười nhìn cậu.
-Con sợ lắm, hắn làm con rất đau.-Cậu nhăn nhó nhìn tên cao to đang nắm chặt tay cậu.
-Ông! Mau thả hai thằng bé ra.-Dì ra lệnh.
-Sao tôi phải làm vậy khi em không chịu phục tùng tôi?
-Hứ, phục tùng ông? Một con người bẩn thỉu không hơn không kém, làm sao xứng đáng với tôi chứ?
-Mày! Tên thuộc hạ chỉa súng vào đầu dì.
-Dì à!-Cậu hốt hoảng.
-Hoành à, cậu tỉnh lại đi.-Nguyên lấy chân khều Hoành.
-Ư....ui da, đau quá. Mấy người là ai vậy, buông tôi ra đi.-Hoành khó chịu quát.
-Dì Mịch gặp nguy rồi, chúng ta phải làm sao giờ?-Nguyên mếu máo.
-Chúng ta phải tìm cách cứu dì.-Hoành dùng khẩu hình miện đáp trả.
-Bằng cách nào?
-Tớ chưa nghĩ ra.-Hoành bất lực nhìn sang Nguyên.
-Sao đây, có muốn tôi tiễn em đi gặp chồng không?
-Ông dám?-Dì đưa lời thách thức.
-Tại sao không? Là tại em không chịu khuất phục đấy nha, đùng trách tôi. Mày, gϊếŧ nó cho tao.-Hắn ra lện cho tên thuộc hạ. Tên đó tra đạn và quay ngược đầu súng về phía hắn.
-Mày làm gì vậy, muốn tao gϊếŧ luôn cả mày à?-Hắn hoảng hốt.
-Hừ, ông thật là ngu ngốc, tên này là người của tôi đấy.-Dì Mịch đắt ý nhìn hắn.
-Xin lỗi ông chủ, nhưng hôm nay coi như ông xui xẻo rồi.-Tên thuộc hạ bẻ tay rắc rắc.
-Mau thả hai đứa nó ra.-Dì lại ra lệnh.
-Tụi mày! Còn không mau thả chúng.-Hắn ta yếu thế đành khuất phục.
-Dì ơi, tụi con tới giúp dì.-Hai nhóc chạy nhanh đến bên cạnh dì.
-Không cần đâu, dì ổn rồi.
-Tụi mày tưởng thế là xong à. Tụi mày ra đi!-Dứt tiếng gọi, hơn 20 tên đầu xỏ bước ra.
-Ỉ đông hϊếp ít à? Ta đây không sợ đâu.-Dì dõng dạc tuyên bố.
”Bốp...bốp....bốp...”-Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
Là Dịch tổng tài, Khải và Tỷ. Ba người họ bước vào bên trong.
-Hân hạnh quá, lần đầu tiên được gặp mặt ông, Hạ Vĩnh Kỳ.-Dịch tổng tài lên tiếng chào hỏi.
-Ông từ đâu ra thế?
-Không cần biết, tôi đến vì Vương phu nhân đây.
-Hai nguời là gì của nhau?
-Mắt mớ gì mà ông lo, bây giờ thì bó tay chịu trói đi, cảnh sát đã bao vây nơi này, ông và tụi đầu gấu này đã hết đường lui.-Dì Mịch hâm dọa.
-Tưởng tôi dễ chịu thua vậy sao, tụi mày, xông lên.-Hắn lên tiếng gọi nhưng chẳng thấy ai phía sau nữa, bọn chúng đã chạy tám đời rồi.
-Được, bọn mày hay lắm, ngươi sẽ là con tin của ta.-Hắn nắm tay Hoành, kéo cậu về phía mình.
-Thiên Thiên~ Cứu em.-Hoành hét lên khi ông ta kề súng vào đầu cậu.
-Ba ba, mau cứu em ấy, con dâu của ba đấy.-Thiên Tỷ nhìn Dịch tổng tài với ánh mắt cầu cứu.
-Sao con không thể hiện bản lĩnh nam nhi đi, như vậy mới trở thành anh hùng trong mắt người ta.
-Vậy con phải làm sao?
-Súng này, ta cho con đấy, bắn hắn đi.
-H...Hoành à, anh đến cứu em đây.-Thiên run rẫy tiến lên phía trước.
-Mày có ngon thì bắn đi, người yêu của mày sẽ chết cùng với tao...ha...ha...ha...
Yaaa....phụt...phụt....là súng nước a~
-Ba ba, cái này đâu có bắn được a~
-Ta chỉ thử con thôi, con thật sự rất thích nhóc con này. Yên tâm con mau tránh qua đi.
-Vâng.
Dịch tổng tài cầm súng lên, bắn một phát xuyên qua không khí và bay luôn về phía sau.
-Ha..ha...ha...bắn màcũng hụt, coi tao này.-Hắn bóp cò súng chuẩn bị bắn Hoành.
”Phập”-Viên đạn bay ngược lại, xuyên qua cánh tay đang cầm súng của hắn làm hắn vì quá đau nên buông Hoành ra, ngay lúc này Thiên bay đến hộ tống Hoành về nơi an toàn.
-Em không sao chứ?-Thiên lo lắng hỏi.
-Ờ, không sao đâu.-Hoành hơi ngại khi có mặt ba Thiên ở đây.
-Sao này nhớ cảnh giác nhé con dâu.-Bác Dịch (gọi vậy cho gọn nha) cười tươi.
-Ba này, làm Hoành ngại rồi nè.-Thiên trách.
-Mấy người vui quá hen, mau đem ông ta tới sở cảnh sát đi.-Dì Mịch nhắc nhở.
-Không được! Ai cho mấy người mang ba tôi đi! Ba ơi, con đến cứu ba đây!-Tử Khuê cầm một thanh gỗ to lao về phía dì Mịch.
”Bốp”-Dì Mịch vẫn không sao, ai đã cứu dì?
-Nguyên tử! Nguyên tử à, mau tỉnh lại cho anh, em không được ngất mà! Nguyên tử!-Anh kêu khóc thảm thiết bên cạnh cậu. Thì ra cậu đã đỡ cho dì Mịch cú đánh vào đầu vừa rồi, máu từ đầu cậu chảy ra rất nhiều.
-Tiểu Nguyên, sao con ngốc thế? Ta có thể tự lo mà.-Dì Mịch khóc sướt mướt ôm lấy cậu.
-Mau gọi xe cấp cứu.-Thiên hoảng hốt.
-Sẵn tiện gọi cảnh sát vào đưa hai bố con này đi cho rãnh nợ.-Bác Dịch thêm vào.
~Ba giờ sau~
Trong căn phòng xộc mùi thuốc sát trùng, Nguyên dần dần mở mắt, đầu cậu rất đau như vừa trải qua một cuộc phẫu thuật não vậy. Những kí ức mơ hồ lúc trước ùa về, cậu nhìn thấy tiểu Khải. Cậu ra sức gọi nhóc đấy lại nhưng hình bóng ngày càng xa mờ...
”Tiểu Nguyên à, Khải ca đi đây, sau này ca nhất định sẽ về bên cạnh em”-Giọng nói êm đềm mơ hồ văng vẳng bên tay kí©h thí©ɧ dây thần kinh cậu đến cực điểm....
-Không!!!Tiểu Khải! Em không cho anh đi đâu hết, hãy ở lại bên em tiểu Khải à!Đừng rời xa em mà! Huhuhu....-Nước mắt trực trào trên gương mặt trắng hồng, đôi môi nhỏ mím chặt đến bậc máu.
”Cạch”
-Tiểu Khải, anh đã về rồi, đừng rời xa em một lần nào nữa đó.-Vừa thấy anh bước vào, cậu nhanh chóng gỡ bỏ cái thứ vướng víu trên tay mà chạy đến ôm chầm lấy anh.