Chương 27

Một năm này không hiểu vì sao Godric tình hình càng tệ, pháp lực tựa như bị cái gì hút lấy, sức khỏe cũng kém đi. Helga và Rowena lo lắng, Alan hơn hai năm rưỡi xông pha bên ngoài nhận được tin của dì Rowena và dì Helga lập tức quay về rồi đem công việc đến Hogwarts thuận tiện ở bên chăm sóc ba ba.

Khó hiểu nhất chính là thái độ của Godric, anh tựa như quay lại lúc trước, khi chỉ có ba người với nhau, khi chưa gặp được Salazar. Một Godric với kẻ khác thì lạnh lùng, ở trong Hogwarts chính là thường xuyên dẫn nhóm Gryffindor của cậu ta đi phá phách ba nhà khác cuối cùng bị Rowena hoặc Helga không chút lưu tình đuổi đánh. Nụ cười càng rạng rỡ, tựa như không còn nhớ nhung gì đến người tên Salazar Slytherin nữa.

Godric nói muốn nhìn Alan cưới vợ, Helga sinh nghi nhân lúc Godric không đề phòng kiểm tra thân thể anh, nhận được kết quả kiểm tra, Helga thiếu chút nữa nhào đến bóp cổ Godric tại chỗ.

"Người ai mà không chết, mình chỉ là đi sớm một chút thôi. Huống gì, đâu phải chúng ta sẽ không gặp lại!" Godric cười nói như vậy, bọn họ có thể nói được gì nữa.

Hai tháng sau, đám cưới của Alan và Matyna diễn ra. Một năm rưỡi sau, con của Alan ra đời, lại qua thêm một năm bên ngoài truyền ra tin tức Godric Gryffindor đi thám hiểm từ đó về sau chưa ai từng gặp lại. Nhiều năm sau, gia tộc Gaunt kia cũng chưa từng truyền ra bất cứ tin tức gì về Godric Gryffindor.

Rất lâu sau đó, khi gia tộc Gaunt đã chiếm một vị trí quan trọng không kém các gia tộc lâu đời như gia tộc Potter, Black, Moutrin, Hurt,... khi Alan và Matyna sống hơn nửa cuộc đời, khi ba đứa con của họ đều đã tốt nghiệp Hogwarts, khi Rowena và Helga đột nhiên biến mất, khi bốn linh vật Hogwarts đã đi vào giấc ngủ say ngàn năm, khi Hogwarts được giao cho người kế vị Alan Gaunt - linh hồn Salazar đã trở về ở một căn phòng nào đó của Hogwarts.

Những ân oán hiểu lầm, những câu nói ân hận đã không còn tác dụng, tình bạn giữa Salazar và hai người bạn tốt vốn đã tan vỡ chỉ còn chán ghét, tình yêu giữa Salazar và Godric chỉ còn lại một người đối mặt, tình cha con giữa Salazar và Alan từ trước đến nay vốn mù mờ sau một lần gặp mặt đầu tiên kia hoàn toàn hiểu rõ.

Khi Alan sử dụng quyền lực của người kế vị Hogwarts mở ra căn phòng kia hỏi thăm tình hình của ba ba từ sau khi mất đã ngủ say thì bất ngờ gặp được một người đang ngồi trước bàn, trên tay đang nâng niu một cái ngạch sức tuy đơn giản nhưng rất đẹp, đôi mắt đỏ như đá quý u buồn, mái tóc đen dài tùy ý cột, áo choàng xanh ngọc với hoa văn như ẩn như hiện, dáng vẻ cao quý.

Trong đầu lập tức biết được thân phận của vị này. Salazar quay người về phía Alan - Cha con nhìn nhau chẳng có gì xúc động. Sự lạnh nhạt đều ở trên gương mặt, chỉ là trong đôi mắt đỏ một người là bối rối, một người là hận....

"Tôi chưa bao giờ coi ông là cha. Với tôi ông chỉ là người qua đường không đáng quan tâm nhưng đáng hận, chính là tên tôi lại có dòng họ Slytherin của ông. Nếu không phải không muốn ba ba thương tâm, đau lòng, tôi đã muốn xóa sạch cái họ đó. Cho dù dòng họ ba ba Gryffindor có mang lại cho tôi vô vàn rắc rối tôi cũng vui vẻ nhưng tôi một chút cũng không cần ông. Ba ba lúc đó bị thương nặng không thể để ông bận tâm nhiều tôi chỉ có thể đồng ý. Ông đã muốn đi vì cái gì còn quay lại? Ông làm ba tôi chết tâm, thà lựa chọn linh hồn ngủ say như một người chết, Salazar - ông lấy tư cách gì để trở về?"

Salazar im lặng nhìn đứa con rất giống Godric, nếu không phải đôi mắt đỏ kia hiện hữu, Salazar còn ảo giác, người nói căm hận anh là Godric mới đúng.

"Ta và ba con có hiểu lầm rất lớn, chuyện này chuyện kia hiểu lầm càng thêm chồng chất, nghe nói Godric đã có một đứa con, ta đã nghĩ rằng Godric đã có gia đình riêng của mình, không nghĩ rằng..." - không nghĩ rằng đứa bé kia là con anh, anh chưa từng nghĩ đến trường hợp hai người bọn họ đều là phù thủy đứng trên đỉnh, sức mạnh vượt xa các phù thủy bình thường khác nên dù là phù thủy nam cũng có thể dựng dục. Lúc biết được điều này, Salazar hận không thể cho mình chục cái Crucio!

"Vậy thì sao?" - Alan cười lạnh - "Tôi không có cha, tôi chỉ có ba ba và hai người mẹ xinh đẹp. Ông chưa bao giờ là người tôi phải bận tâm yêu thương. Nhưng nếu là hận thì có đấy!"

Nhìn Salazar vẫn bình thản, Alan nhíu mày chán ghét thừa nhận, sự lạnh nhạt của người này và của anh tuyệt đối giống nhau, giống đến mức nghiến răng.

"Tôi biết ba ba sau khi đi gặp ông để rồi càng thêm thương tâm. Ngày đó tôi ở ngoài cửa nghe thấy, bọn họ không muốn tôi biết, tôi theo ý họ. Không phải ông đã có một người vợ Vella xinh đẹp, một đứa con trai với dòng máu nửa Vella mang tên Malfoy sao? Ông lại bỏ mặc hai người đó để về đây?" Alan châm chọc.

Salazar thản nhiên nói "Ta chưa bao giờ có người khác. Luci là con nuôi của ta."



"Tôi cần gì phải biết là gì? Ba ba bây giờ vẫn ngủ say, ba ba là người mang pháp lực cao cường, nếu không phải vì để bổ sung pháp lực vào phòng ngự của Slytherin và Gryffindor khi nơi đây bị tấn công khiến cho pháp lực kết nối với trung tâm Hogwarts làm pháp lực bị bào mòn, ba tôi cũng không mất sớm như vậy. Vì cái gì Nhà của ông ba tôi phải thay ông gánh vác?" Alan mang theo chán ghét nồng đậm chất vấn.

Salazar không trả lời mà Alan tựa hồ cũng không cần câu trả lời.

Alan không muốn nói nhiều với Salazar, cậu đến gần hai cây cột màu xanh lam và màu vàng đồng liên hệ với hai người "mẹ".

"Tôi đến đây cũng không phải gặp ông, thỉnh tránh ra!"

Khi Rowena và Helga đến thì thấy hai cha con lạnh nhạt, mỗi người một nơi, không nhìn đến nhau, không nói với nhau câu nào. Sự xa cách như hai người xa lạ đó cho đến khi Alan mất đi cũng không thay đổi mà Salazar cũng chỉ im lặng thừa nhận những nỗi đau chỉ mình anh biết, ở bên Godric qua ngàn năm.

....

Thở dài, Rowena đến bên cạnh ngồi xuống, nắm lấy tay Godric "Nè Godric, cậu ngủ cũng lâu quá đi. Hôm nay chúng ta thế nhưng đã có người thừa kế rồi, bốn đứa nhỏ rất đáng yêu. Tính cách không khác chúng ta là bao."

Helga đến bên kia cũng ngồi xuống nhéo mũi Godric nói "Tên nhóc lười, chỉ biết ngủ, cậu cũng nên tỉnh để nhìn người thừa kế của mình đi chứ!"

Godric vẫn im lặng nhắm mắt ngủ. Bọn họ cùng chìm vào yên lặng, cuối cùng sau bao nhiêu năm cũng đã tìm ra giải pháp để Godric tỉnh lại, một biện pháp mà dường như bọn họ chưa bao giờ ngờ đến.

Salazar đợi cho đến khi Rowena và Helga về lại phòng, hắn mới đến gần Godric nằm xuống ôm lấy thân hình đã lạnh giống mình, trầm thấp nói nhỏ "Godric, lỗi sai là trăm sai ngàn sai. Chúng ta bởi vì hiểu lầm nhau mà bỏ lỡ rất nhiều thời gian, nhưng lúc này ngàn năm, vạn năm, ta cũng sẽ không bao giờ rời em nửa bước. Ta lấy linh hồn của Salazar Slytherin mà để đánh cược lần này - có Merlin chứng dám, nếu lần này phản bội, linh hồn Salazar trực tiếp hóa thành tro bụi, vĩnh viễn không bao giờ khởi sinh!"

Bên kia Rừng Cấm, sâu thẳm cách xa với Hogwarts - nơi ở của những sinh vật Bạch Kỳ Mã thuần khiết, xinh đẹp tượng trưng cho Bạch Pháp Thuật thần thánh, một bóng dáng màu trắng mơ hồ tựa làn khói, không thấy rõ đường nét, chỉ lập lòe yếu ớt. Nếu không phải Rừng Cấm ban đêm rất tối, nếu không phải nơi đây là sinh vật đầy pháp thuật tinh khiết sinh sống, nếu không phải hơi thở nơi đây tồn tại nhiều sinh chất thì có lẽ cái bóng kia cũng chẳng thể thấy được.

Bóng người kia theo đường nét mờ mờ có vẻ như đang ngồi nói chuyện với một đám Bạch Kỳ Mã con, rất hăng say đi? Bạch Kỳ Mã con dường như nghe rất chuyển chú ngẩng đầu lên nhìn bóng người mờ nhạt, người kia theo đường nét thì đang ôm chúng, những con lớn thì rải rác xung quanh. Nơi đây phong cảnh rất đẹp, hồ nước long lanh, các loại hoa đủ màu sắc nở rộ, cây cỏ cao gần nửa người, gió mát vi vu, trên trời trăng sáng cao vằng vặc, ngôi sao đêm tỏa xung quanh vầng trăng. Bầu trời đêm này, tùy tiện ngắm ngắm thế mà cũng đã hơn ngàn năm....

Tiếng loạt xoạt truyền đến, các Bạch Kỳ Mã khẩn trương xoay cổ về hướng đó, đề phòng nhìn kẻ tới. Nơi sinh vật này sinh sống, không khí quá thanh khiết làm kẻ thù không dám tới gần, các sinh vật hắc ám càng mạnh càng không dám tới. Không khí quá mức sạch sẽ và thuần khiết làm chúng ngột thở, cây cỏ xung quanh đều mang khí tức thanh bạch khiến các sinh vật khác chỉ cần cần mang chút hắc ám đều sẽ không muốn tới gần...Nhưng đôi khi cũng có những sinh vật hắc ám lầm đường.

Bóng mờ kia không biết phát ra cái gì hay những Bạch Kỳ Mã có thể nhìn thấy người hắn, vốn đang khẩn trương thì thả lỏng lại, phục hồi lại vận động yêu thích đang làm. Từ trong khu rừng tối đi ra là một bóng thiếu niên - không ai khác chính là Snape.

Snape đang vững bước đi về phía trước nhưng đi đến ngang một luồng như phân cách của Bạch Kỳ Mã, một dòng chữ màu trắng tựa khói đông lại tạo thành dòng chữ "Học sinh không nên đi vào đây lúc trời tối thế này."

Snape khựng chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Kỳ Mã con đang tập trung, theo đường viền của bóng mờ kia tựa hồ như đang nhìn về phía bên này.



"Tôi tới là muốn hỏi ngài một vấn đề." Snape bình thản, tựa hồ như đã sớm biết người kia ở đây.

"Thú vị, nhóc à, nhóc biết ta?" Dòng chữ lại lơ lửng rồi tan biến.

"Trong một lần vô tình biết được sự tồn tại của Người." Snape không nhanh không chậm trả lời.

"Ồ? Nhân duyên trùng hợp thế nào ngươi lại có thể thấy được ta?" không thể thấy được biểu tình nhưng xem những câu chữ kia cũng thấy tâm tình vị này rất ngạc nhiên khi có một con người nhìn thấy được mình hay nói đúng hơn ngoài Bạch Kỳ Mã có năng lực thần kì lại có người thấy được hắn.

Snape không trả lời, nhìn về phía hồ nước lẳng lặng ở xa xa, người kia cũng bình thản, không miệt mài theo đuổi câu trả lời.

"Hogwarts đêm nay xuất hiện những hiện tượng lạ khó hiểu chấn động, ngài ở đây đã lâu, có thể giải thích không?" Trong giọng Snape ẩn chứa sự lo lắng cho dù giọng điệu của hắn vẫn cứ lạnh nhạt.

Trong không khí không xuất hiện dòng chữ nào, nhìn về phía bóng mờ kia đã thấy bóng mờ kia cao hơn, có lẽ là người kia đứng lên, tuy không xác định được người kia đang có biểu tình gì nhưng phương hướng người kia nhìn chính là hướng Hogwarts. Trầm mặc thật lâu, dòng chữ lại xuất hiện nhưng câu trả lời lại làm cho Snape rung động.

"Cũng không có gì to tác, chỉ là Hogwarts đang nhận người thừa kế mà thôi. Bốn Nhà đều xuất hiện bốn người thừa kế cùng một lúc. Nhân duyên đã đến thì Người Thừa Kế cũng nên xuất hiện đi!"

Snape trừng lớn mắt, nếu hắn là một học sinh bình thường thì có lẽ chuyện này ngoài kinh ngạc thì cũng chính là kinh ngạc, nhưng vấn đề chính là hắn biết rõ cho dù là trước đây hay bao nhiêu năm sau Hogwarts đều sẽ không xuất hiện tình huống này.

"Con có một chuyện muốn hỏi. Nếu Hogwarts bị tấn công từ bên ngoài, Hogwarts có thể sụp đổ không?" Bóng người dao động, có lẽ không ngờ được Snape lại hỏi vấn đề này, nhưng cũng vẫy tay.

"Chuyện đó là không thể." Dừng một chút, các từ tiếp tục xuất hiện "Nhưng nếu từ bên trong thì chắc chắn có thể. Từ khi bốn nguyên tố thành lập Hogwarts thiếu mất một phần thì bên ngoài có thể chống được bất cứ xâm lược nào nhưng nếu là từ bên trong Hogwarts, vậy sụp đổ là chuyện sớm muộn. Hogwarts có thể tồn tại ngàn năm là một chuyện vui mừng nhưng tan rã của Hogwarts cũng khiến người bi ai."

Snape hiểu rõ, tan rã này chỉ là ý gì. Hắn không nói người kia tựa hồ cũng không chờ mong câu trả lời. Một lúc lâu sau, khi mặt trăng đã lên cao, đêm càng lạnh, bóng mờ lung lay, dòng chữ lại xuất hiện.

"Đứa nhỏ, nhân duyên là chuyện khó tưởng, gặp con ta rất kinh ngạc cũng vui mừng nhưng con nên trở về đi, theo phù hiệu hẳn là học sinh Slytherin đi. Đêm đã khuya, Rừng Cấm không an toàn với con đâu."

Dòng chữ xuất hiện, Snape chỉ kịp đọc xong thì trước mắt nhoáng một cái đến khi mở mắt ra thì kinh ngạc phát hiện bản thân đang đứng trong Phòng Sinh Hoạt Chung của Nhà.

Trầm mặc, Snape cất bước đi về phòng mình, mông lung suy nghĩ. Bản thân vì nguyên nhân kia mà biết được trong Rừng Cấm luôn có một "Người" im lặng trông coi Rừng Cấm và Hogwarts, hắn không biết thân phận của "Người" kia cũng không rõ "Người" đó có quyền hạn gì nhưng một lần kia của hắn đã thấy rõ "Người" đó có vai trò rất quan trọng với Hogwarts cho nên khi Hogwarts xảy ra chuyện hắn liền đi hỏi xem, không ngờ lại có đáp án như vậy.

Quá kì lạ! - Đương nhiên ngày mai khi nhìn thấy những đứa trẻ kia Snape rốt cuộc cũng biết cái kì lạ đó xuất phát từ đâu.