Chương 54: Câu đố về chuyến lữ hành của Drynbia

"Đáp án rất đơn giản, thưa ngài Flamel. Nếu tất cả mọi người đều gọi cháu là Kẻ Được Chọn, thì trách nhiệm là thứ cháu không thể trốn tránh, đúng không?"

———

Harry chưa từng nghĩ tới đáp án sẽ là thế này. Khi Hermione kể cho y nghe câu chuyện của Drynbia, y còn cảm thấy thương tiếc ít nhiều cho người bạn đã chịu giúp Drynbia thử nghiệm ấy. Nicolas Flamel, cái tên này cũng không xa lạ gì với y, dù sao vào năm thứ nhất thì đây chính là cái tên mà nhóm Ron Hermione ngày nhớ đêm mong. Thế nhưng sau đó, nhân vật trong truyền thuyết này vẫn cách bọn họ vô cùng xa xôi. Harry tin rằng sẽ không ai liên hệ Flamel và Drynbia với nhau, cho dù họ đều là những bậc thầy luyện kim nổi tiếng.

Chàng trai trẻ bỏ chiếc khóa cảng làm từ cốc thủy tinh vào túi, ôm lòng thấp thỏm mà bước vào trong một căn nhà theo kiểu khép kín. Tất cả các cửa sổ trong căn nhà này đều bị khóa chặt. Harry dựa theo lời dặn của cụ Dumbledore, đi lên cầu thang, mở cửa căn phòng thứ hai ở bên tay phải ra, Nicolas Flamel đã xuất hiện ngay trước mặt y.

Ông lão ngồi trên một chiếc ghế mềm, khuôn mặt đầy nếp nhăn mang vẻ bình thản. Rèm cửa nửa chặn nửa che ánh mặt trời để vầng sáng dìu dịu chiếu xuống người ông. Nhìn thế này, quả thật trông bậc thầy luyện kim trước mắt cũng bình thường như người ông hiền từ của bất cứ đứa trẻ nào.

Nicolas Flamel cười khẽ, để lộ hàm răng đã rụng gần hết. Ông đưa tay chỉ vào chiếc ghế ở đối diện, ý bảo Harry ngồi xuống. Sau khi thấy chàng trai trẻ ngồi xuống chỗ của mình thì ông mới cất tiếng một cách thoải mái: "Tiếc là cậu không thể nhìn thấy dáng vẻ hăng hái của ta trước đây, Harry Potter ạ. Từ sau khi Hòn đá phù thủy bị hủy diệt, cơ thể của ta đã suy kiệt và già nua với tốc độ không tưởng tượng nổi... Dĩ nhiên, ta đã sống hơn sáu trăm năm rồi, cũng chẳng có gì để oán trách. Chẳng qua, đôi chân này trở nên vô dụng, cũng khiến người ta bực bội lắm."

Ông vỗ nhẹ đôi chân khô quắt tê liệt của mình, cười mấy tiếng lạc quan. Harry không tiếp lời, mắt y liếc thấy một khung ảnh trên cái bàn nhỏ bên cạnh chiếc ghế mềm, bên trong là một người phụ nữ trẻ xinh đẹp đang nhìn chăm chú vào Flamel.

"Hơn nữa ta không thể chịu được gió, gặp gió thì sẽ đau nhức khắp người. Ài, đã mấy năm nay ta chưa được hưởng cơn gió mát nào rồi. Nhưng cũng chẳng có cách nào, chức năng cơ thể của ta đã không thể gánh chịu bất cứ yêu cầu bốc đồng nào nữa."

Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của Harry, Nicolas Flamel giải thích với giọng nhẹ nhàng: "Đây là vợ ta, thời trẻ. Bà ấy đã ở bên ta rất nhiều năm tháng. Nhưng mà năm ngoái, bà ấy đã đi trước ta một bước."

Harry vội vàng cúi đầu, hai tay bóp lấy nhau một cách căng thẳng: "Cháu rất xin lỗi, ngài Flamel."

Ông lão lắc đầu với vẻ thấu hiểu, chậm rãi nói: "Không sao đâu, cậu bé, cậu không cần quá gò bó. Albus đã nói rõ với ta mục đích cậu đến đây. Cậu có hứng thú với Drynbia. Xin thứ lỗi cho sự lắm lời của lão già này, bởi vì thứ ta muốn kể, là một câu chuyện của rất nhiều năm về trước, nó đã lâu đến nỗi dù ta có tiêu phí hết thời gian cũng không thể nào quên đi."

Ánh mắt ông bắt đầu trở nên mông lung mà trầm lắng, con ngươi mờ đυ.c cũng dần rõ ràng. Harry có thể cảm nhận được, sự trĩu nặng của đoạn hồi ức ấy.

"Không có Phenix Drynbia cũng sẽ không có Nicolas Flamel bây giờ, Harry Potter ạ. Chắc chắn là cậu rất tò mò, nếu như ban đầu chính ta đã giúp Phix... Ta thích gọi ông ấy như vậy, xin cho phép ta... Thử nghiệm cỗ máy kia, vậy tại sao trong tất cả các sách vở đều không ghi chép tên của ta chứ? Bởi vì... Ta lúc đó, là một kẻ không quan trọng gì. Ta mờ nhạt vô danh, nghèo túng tầm thường, gần như không thể nào sinh tồn tiếp trong xã hội thời đại ấy. Phix là một người rất tốt, ông ấy rất coi trọng tình bạn của bọn ta, nhưng khi đối mặt với ông ấy thì ta luôn cảm thấy tự ti. Bất kể là về học thuật, địa vị hay gia đình, ông ấy đều xuất sắc hơn ta rất nhiều. Ta giữ chặt lấy tình bạn của Phix, thế nhưng đồng thời lại không kìm lòng được mà oán hận ông ấy vô cùng... Cho nên khi đó ta giúp ông ấy thử nghiệm hiệu quả của cỗ máy thời gian, không phải bởi vì ta dũng cảm hay tin tưởng ông ấy, trái lại ta đang thầm mong Phix phạm sai lầm... Ta muốn hủy hoại cuộc đời ưu tú của ông ấy."

Nicolas Flamel để lộ ra một nụ cười khổ sở, như thể không thể nào nhớ lại chính mình thời trẻ một cách thoải mái được.

"Phix là một thiên tài. Cỗ máy thời gian quá huyền diệu, rất nhiều người đều tránh né nó, thậm chí coi nó là biểu tượng của sự xui xẻo. Khi khởi động cỗ máy ấy Phix cũng chưa nắm chắc sẽ thành công, đó là lần đầu tiên ông ấy lộ vẻ căng thẳng như thế. Mà kết quả là, ông ấy đã phạm sai lầm. Ông ấy đã không đưa ta về quãng đời đã qua của ta, mà dịch chuyển ta về thế kỷ 14... Ta đã đáp xuống nước Pháp gần một trăm năm trước. Đối mặt với đám người xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, ta cực kỳ hoảng hốt lúng túng. Thế nhưng rất nhanh, ta đã nhận ra đây là một cơ hội để thay đổi. Một cuộc đời mới, một khởi đầu mới, không ai có thể biết quá khứ của ta mờ nhạt thế nào, ta có thể bắt đầu lại lần nữa, phác họa ra bản quy hoạch cuộc đời rực rỡ muôn màu mà mình muốn."

Lông mày Harry khẽ động đậy. Y cũng từng trải qua chuyện như Nicolas Flamel. Lần đó y lỡ tay kích hoạt cỗ máy thời gian chứ không phải nhờ sự trợ giúp của Hermione, kết quả là với hình dáng thanh niên năm hai mươi tuổi, y đã được đưa đến Nurmengard ở Đức, gặp được Grindelwald. Thì ra đó là phản ứng ngẫu nhiên xuất hiện do thao tác sai lầm...

"Ta không ngờ rằng Phix cũng sẽ đến nước Pháp thời điểm đó theo ta. Ông ấy đã tìm ta rất lâu, ông ấy không thể dễ dàng tha thứ cho việc bạn mình phải gánh chịu hậu quả như vậy bởi sai lầm của bản thân. Ông ấy muốn dẫn ta trở về cùng... Nhưng ta nói với ông ấy, ta sẽ không trở về, ta chán ghét cái xã hội coi trọng công danh lợi lộc ấy, ta muốn công bố những kiến giải của mình về thuật luyện kim ở ngay thời đại này. Phix rất đau lòng. Ta cho rằng ông ấy sẽ bỏ ta lại, rời đi một mình. Nhưng không bao lâu, ông ấy thế mà lại đưa ra một quyết định khiến ta kinh ngạc vô cùng... Ông ấy muốn ở bên ta, cùng nhau vượt qua quãng thời gian khó khăn ấy. Ông ấy nói, "Giờ cậu rất cô đơn, Nick, mình hiểu cảm giác này. Yên tâm đi, thời gian trong cỗ máy thời gian và trong hiện thực khác nhau. Cho dù mình bầu bạn bên cậu vài thập niên, trong hiện thực cũng chỉ mới qua hơn một tháng. Mình tính toán cả rồi.""

Ông lão nói đến đây thì tạm dừng trong chốc lát, thứ chất lỏng trong suốt đong đầy hốc mắt rồi nhanh chóng lăn xuống, biến mất trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông.

"Nên nói thế nào đây? Phix ông ấy... Trời sinh đã là một người cứu nhân độ thế. Trong khi ta mang ác ý với ông ấy, ông ấy lại dốc hết sức lực giúp đỡ ta. Bọn ta bắt đầu cùng nhau nghiên cứu, hoàn toàn không bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu. Phix có vẻ cũng rất thích cuộc sống tĩnh lặng như ở ẩn thế này, không có những việc linh tinh vặt vãnh làm phiền ông ấy. Bọn ta dồn hết toàn bộ tâm tư vào thuật luyện kim. Sau đó, chẳng biết qua bao nhiêu năm, Phix và ta đã phát minh ra Hòn đá phù thủy."

Harry nhìn chằm chằm vào ông lão, một thứ cảm xúc không thể nói rõ thôi thúc y vạch trần lời nói nhẹ nhàng ấy một cách tàn nhẫn: "Trong tất cả sách vở đều viết, người phát minh ra Hòn đá phù thủy là Nicolas Flamel."

Ông lão khổ sở, gật đầu một cách khó nhọc. Ông nói khẽ: "Phix không cần quyền phát minh. Có lẽ là để cho ta một bước thành danh, có lẽ là vì không muốn để lại dấu vết ông ấy đã trở lại nước Pháp vào nhiều năm trước. Mỗi ngày ông ấy chỉ say mê chìm đắm trong những thuật luyện kim mới một cách vui vẻ, mong rằng có thể lợi dụng quãng thời gian gần như là xa xỉ này, để nghiên cứu ra toàn bộ những điều tiếc nuối chưa thể giải quyết được trước đây."

"Hòn đá phù thủy khiến bề ngoài của bọn ta thay đổi rất chậm. Ta và Phix vô cùng ăn ý, cho nên hai bọn ta đều không quan tâm quá nhiều đến dòng chảy của thời gian. Thấm thoắt, bọn ta đã lại đến thế kỷ 15 lần nữa, Phix vẫn đang hưởng thụ cuộc đời chỉ có mỗi việc nghiên cứu. Mãi cho đến khi ta gặp vợ ta. Bà ấy là trẻ mồ côi. Bà ấy xinh đẹp động lòng người như thế, ta gần như tức khắc rơi vào bể tình. Ta không còn thảo luận cùng Phix một cách nghiêm túc, không còn say mê vào việc phát triển danh tiếng của mình nữa. Ta quyết định kết hôn với bà ấy, hai ta sẽ trở thành người nhà của nhau. Ta bịa ra thân thế của mình, hoàn toàn xóa đi bản thân nghèo túng trong hiện thực kia. Khi Phix nghe chuyện ta muốn xây dựng gia đình của chính mình thì ông ấy bỗng ngẩn ngơ. Ông ấy cũng nhớ đến người nhà của mình. Người thiên tài ấy bị nỗi áy náy ăn mòn. Ông ấy không còn lòng dạ nào mà nghiên cứu, không chỉ một lần kể với ta rằng ông ấy rất nhớ vợ và con gái mình. Ta bảo ông ấy, vậy thì trở về đi, cậu đã bầu bạn với mình quá lâu rồi, toàn bộ thời gian còn lại của cậu đều thuộc về họ."

Ông lão chậm chạp, không chịu tiếp tục. Harry có thể đoán rằng chuyện kế tiếp thật sự là điều Nicolas Flamel không muốn nhớ lại. Thế nhưng y nhất định phải biết, cho nên y dùng giọng nói hết sức dửng dưng để kí©h thí©ɧ ông lão, một cách cực kỳ tàn khốc: "Sau khi Drynbia trở lại hiện thực, ông ấy đã bị tất cả người thân yêu quên đi."

Phản ứng của Nicolas Flamel như thể bị ai đó dí cây kìm gắp than nóng đỏ vào người. Toàn thân ông run lên, hai tay đỡ trán với dáng vẻ đau đớn, không dám nhìn vào bất cứ thứ gì trong phòng.

"Ta đã phạm phải một sai lầm... Harry Potter. Phix vốn đã định ngày hôm đó sẽ trở về, nhưng lễ cưới của ta và vợ ta cũng được tổ chức vào tối ấy. Ta mời ông ấy... Ta mời ông ấy, tham gia hôn lễ của chúng ta xong rồi hãy đi. Ông ấy đồng ý nhưng vẫn ngẩn ngơ thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Nếu như ta biết ngày hôm đó là... Nhất định ta sẽ không làm vậy."

Harry nghe mà chẳng hiểu ra sao. Y nhíu mày, thấy lạ bèn hỏi: "Ngày hôm đó là ngày gì?"

Vẻ đau buồn lộ rõ trên khuôn mặt già nua của Nicolas Flamel. Ông hít sâu một hơi, nói rành mạch: "Tối hôm đó vốn là ngày Phix ra đời. Ông ấy đã để lỡ nó."

"Xin lỗi, cháu không hiểu cho lắm..." Harry nhìn vẻ mặt khổ đau của ông lão, dè dặt bày tỏ mối ngờ vực của mình: "Tại sao việc không kịp trở về hiện thực trước khi mình ra đời, lại gây ra biến cố lớn như thế?"

"Cỗ máy thời gian và Xoay thời gian không giống nhau. Harry Potter à, Xoay thời gian có thể chế tạo ra rất nhiều bản thân thuộc các quãng thời gian khác nhau, cùng xuất hiện một lúc, chỉ cần không gặp phải chính mình thì sẽ không có xung đột quá lớn. Nhưng cỗ máy thời gian thì khác. Bất kể cậu trở về quá khứ từ điểm thời gian nào, từ đầu đến cuối đều sẽ chỉ có một cậu duy nhất. Nói cách khác, hai bản thân không thể tồn tại đồng thời. Phix ngay thời điểm đó và Phix sắp ra đời đã chạm mặt nhau vào tối hôm ấy, cho nên... Có một Phix đã biến mất. Mẹ ông ấy không thể sinh ra con trai mình, tất cả đều đã thay đổi hoàn toàn vào cái đêm mưa xối xả ấy..."

Chàng trai trẻ nhớ tới lời của Hermione, lòng không khỏi thắt lại. "Vậy nên sau khi ông ấy trở về, vợ ông ấy không còn thân thuộc, học trò nhìn ông ấy như nhìn quái vật, tất cả bạn bè đều mất đi phần ký ức liên quan đến ông ấy. Dấu vết tồn tại của Phenix Drynbia, đã bị xóa sạch hoàn toàn, cũng chỉ bởi vì ngài muốn chia sẻ cùng ông ấy niềm vui khi tìm được bạn đời."

Nicolas Flamel hít thở dồn dập, nhìn như thể bị dồn ép đến mức hít thở không thông. Ông không thể giữ được bình tĩnh, cuộc tấn công bất ngờ của chuyện cũ khiến quãng đời hơn sáu trăm năm của ông bỗng trở nên vô cùng nhạt nhòa, không còn sức sống. Cổ họng nghẹn ứ, ông lắc đầu đầy đau đớn.

"Khi bọn ta thành công phát minh ra Hòn đá phù thủy, Phix từng hết sức phấn khởi mà nói với ta: "Thế này thì tương lai bọn mình lại có thể gặp nhau. Cậu có thể sống đến thế kỷ tiếp theo, chờ mình trở về hiện thực. Nick, cậu nhất định phải đến tìm mình đấy." Thế nhưng đêm đó sau khi Phix chào từ biệt, ta chưa từng đặt chân tới nước Anh lần nữa. Ta tự an ủi bản thân, bởi vì hai nơi cách nhau quá xa. Nhưng trong lòng ta biết, chẳng qua là ta sợ bất cứ ai bên cạnh Phix nhận ra ta. Cho nên tin Phix qua đời, cuối cùng ta lại biết được qua cuốn Kỷ phép thuật thế kỷ 15. Trong sách viết, ông ấy bị mọi người trong hiện thực lãng quên vứt bỏ, không bao lâu thì rầu rĩ mà đi..."

Harry thở dài xa xăm, đè nén lời trách móc trong lòng mình xuống: "Cho dù ông Drynbia nắm giữ Hòn đá phù thủy, nếu như không có người mình muốn bầu bạn cùng vượt qua tháng ngày, thì sống bất tử cũng có ý nghĩa gì chứ?"

Nicolas Flamel nhìn chăm chú vào người phụ nữ xinh đẹp trong bức ảnh trên chiếc bàn bên cạnh, không nói gì nữa, cặp mắt vẩn đυ.c lại lộ vẻ tang thương.

Thời điểm Harry gặp Chúa tể Hắc Ám đời thứ nhất, không biết là vào năm nào. Tính ra thì chắc hẳn là trước khi y ra đời. Y không tự chủ được mà bắt đầu thấy sợ hãi, nói không chừng nếu như y chậm trễ thêm mấy phút nữa... Nếu như sự luân chuyển của thời gian chắn ngang số phận, y sẽ giống như Drynbia, tất cả mọi chuyện trong hiện thực đều sẽ thay đổi hoàn toàn. Có khả năng người bị Voldemort đánh dấu sẽ biến thành Neville, có thể cha mẹ y vốn sẽ không chết, có lẽ trên thế giới này vĩnh viễn sẽ không tồn tại một người tên Harry Potter.

Harry cất tiếng có phần gian nan: "Ông Drynbia có biết không ạ? Chuyện ông ấy sẽ gặp phải, nếu bỏ lỡ buổi tối hôm ấy?"

Ông lão cụp mắt xuống, nói khẽ: "Không. Cho dù là chính Phix cũng không thể hiểu rõ hoàn toàn thứ do bản thân chế tạo ra. Có rất nhiều điều ông ấy không xác định được. Nghe nói sau khi Phix trở lại, trước khi qua đời, ông ấy đã điên cuồng để lại một vài công thức. Ta từng nghiên cứu chúng một cách nghiêm túc, đó là phương pháp tính toán chính xác. Có lẽ,... Không, nhất định là ông ấy căm hận cỗ máy ấy vô cùng. Về phần nguyên lý của cỗ máy thời gian, tất cả đều do ta suy đoán ra dựa theo trải nghiệm của ta và Phix. Dẫu cho kết quả ấy, khiến ta trong mấy trăm năm sau đó vẫn luôn bị vùi lấp trong nỗi tự trách và khổ đau."

"Ông Drynbia chưa từng hận ai, bất kể là máy móc hay con người đâu ngài Flamel." Harry cất giọng bình tĩnh, thậm chí có thể xem như là lạnh lùng: "Ý định của ông ấy khi để lại công thức, là mong người đời sau có thể tránh được sai lầm này. Điều thật sự khiến cháu tò mò là, ngài có nhiều thời gian như thế, thưa ngài Flamel, sao ngài chưa bao giờ dự định công bố hết thảy chân tướng chứ?"

"Cậu vẫn không hiểu, Harry Potter ạ." Nicolas Flamel ngẩng đầu, khuôn mặt đầy nếp nhăn trở nên nghiêm túc một cách lạ lùng. Dường như ông không còn là ông lão chìm đắm trong nỗi hổ thẹn của quá khứ, mà biến thành một chiến binh đang bảo vệ thứ gì đó. "Nếu có thể, ta vĩnh viễn không muốn nhắc tới chuyện của Phix. Nguyên nhân là, trên thế giới này luôn có một vài người suy nghĩ hão huyền, họ sẽ bởi lời nói của ta mà thử nghiệm một cách ngu ngốc. Cho nên ta nói cho cậu biết chân tướng hoàn chỉnh, Harry Potter, là bởi ta biết cậu đang sử dụng nó – cỗ máy thời gian. Ta mong cậu hãy từ bỏ, đây cũng là kỳ vọng của Phix. Chắc chắn ông ấy không muốn nhìn thấy có ai tái diễn bi kịch của ông ấy."

"Cháu buộc phải nói, ngài sai rồi." Harry dự cảm được nếu như không dừng ở đây, cuộc nói chuyện của họ sẽ chấm dứt một cách gượng ép cứng ngắc. Cho nên y đứng lên, lễ phép cúi chào Nicolas Flamel đang ngồi trên chiếc ghế mềm: "Cảm ơn ngài đã chịu nói cho cháu biết những chuyện này, ngài Flamel."

"Tại sao chứ?" Tiếng nói chậm chạp của ông lão vang lên phía sau Harry, tràn đầy nỗi khó hiểu: "Cậu chưa từng gặp Phix, cậu không thể nào hiểu được suy nghĩ của ông ấy. Harry Potter, hãy nói cho ta biết. Cơ thể ta đang ngày càng yếu đi, ta không còn sống được bao lâu nữa. Đây có lẽ sẽ là lần cuối cậu gặp ta, xin hãy nói cho ta biết, sao cậu biết ta đã hiểu sai ý của Phix rồi?"

Chàng trai trẻ dừng bước trước cửa phòng, những ngón tay đang đặt trên chốt cửa dần siết chặt lại. Ở nơi Nicolas Flamel không thấy được, y khẽ nở một nụ cười tự giễu.

"Đáp án rất đơn giản, thưa ngài Flamel. Nếu tất cả mọi người đều gọi cháu là Kẻ Được Chọn, thì trách nhiệm là thứ cháu không thể trốn tránh, đúng không?"

Harry hiểu rõ bức di thư mà Drynbia muốn để lại cho đời sau. Chỉ bởi, y giống với ông ấy, cũng là một kẻ cứu nhân độ thế.

– TBC –