Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Snarry] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

Chương 52: Bộc bạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đeo vào đi. Chuyện mi muốn làm, đều sẽ được thực hiện.

———

Sáng sớm sau khi tỉnh dậy, Harry vẫn luôn để ý đến thời gian. Trên thực tế thì hôm qua y ngủ không được yên giấc cho lắm. Y trằn trọc cả đêm, miên man suy nghĩ về những chuyện có khả năng không hề xảy ra.

Ví dụ như Snape đã thấy thư của y chưa, giáo sư Độc dược sẽ nghĩ thế nào, liệu có cảm thấy đây là một trò đùa của y, cả chuyện hắn có thật sẽ bằng lòng đến đón y theo thời gian đã hẹn không...

Những vẫn đề liên tiếp khiến lúc rời giường chàng thiếu niên trông hệt như một u linh không có sức sống. Mái tóc đen của y rối bù, mặt mày tái nhợt, đôi mắt xanh nhìn chòng chọc về phía trước. Harry tin rằng với dáng vẻ này nếu mình đi tham gia dạ tiệc u linh do Nick tổ chức thì cũng sẽ không bị từ chối.

Y bất an đi tới đi lui trong căn phòng ngủ nhỏ hẹp, thỉnh thoảng lại kiểm tra bên cửa sổ xem có thấy bóng dáng quen thuộc nào không. Khi kim đồng hồ chỉ đến đúng 9 giờ, có tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên dưới lầu.

Harry nhảy dựng lên như bị điện giật. Y chạy nhanh xuống lầu, tim đập hơi loạn nhịp. Y bước qua phòng khách, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông đang đứng ngoài cửa.

Hắn vẫn mặc áo chùng đen như mực, hoàn toàn không thèm quan tâm đến việc đây là khu dân cư muggle. Vẻ mặt hắn vẫn lãnh đạm và ngạo mạn, đồng thời lại toả ra khí thế mạnh mẽ dồn ép người khác, giống y như trong ấn tượng của y.

Snape không để ý tới dượng Vernon đang cầm cái muỗng lớn với khuôn mặt đờ đẫn. Hắn liếc nhìn Harry (Harry thật sự không kìm được mà đang mỉm cười), có một thoáng dường như không biết nên nói gì, thậm chí là muốn quay người rời đi, nhưng rồi hắn vẫn cố chấp đứng yên tại chỗ. Trái tim Harry đập dồn. Y có thể cảm nhận được rất rõ ràng, Snape đang nghĩ tới những lời Đuôi Trùn đã nói ở Sở Thần bí.

"Giáo sư!" Harry bước nhanh tới, quyết định không cho Snape bất cứ cơ hội nào để đổi ý hay tránh né. Y vừa cười híp mắt vừa nói: "Em vẫn luôn chờ thầy. Chúng ta đi thôi ạ?"

Dượng Vernon rốt cuộc cũng phản ứng lại. Ông ta lắc cái cằm núc ních, gào lên dữ dằn: "Giáo sư? Một... Giáo viên... Ở trường học của tụi mày? Sao mày dám, thằng nhóc khốn khϊếp này, mày thế mà lại đưa địa chỉ nhà tao...!"

Cánh tay của Snape khẽ nhúc nhích, dượng Vernon tức khắc ngậm miệng lại. Harry không khỏi thầm khen, quả thật dượng Vernon đã hiểu rất rõ thói quen tấn công của các phù thủy. Ngài giáo sư áo đen nói với dượng Vernon bằng chất giọng lạnh lùng: "Ông Dursley, tôi sẽ đưa Potter đi mấy tiếng, ông có gì cần dặn dò không?"

Đối với dượng Vernon đang sợ hãi tột cùng, câu hỏi lịch sự của giáo sư Độc dược càng giống với một lời uy hϊếp và đe dọa hơn. Ông ta bĩu cặp môi dày, nhìn Harry đi theo Snape ra khỏi cửa nhà mình, lúc này mới vung nắm đấm một cách hung dữ và hô to: "Vậy thì đừng đưa nó về nữa!"

Snape nhíu mày, trông có vẻ hơi hả hê: "Hiếm khi thấy trò cũng không được chào đón cho lắm đấy, Potter."

Harry vui vẻ gật đầu: "Nếu có thể thì dượng Vernon rất mong em sẽ toi mạng ngoài ý muốn. Ôi, đi bên này thầy ơi."

Họ rẽ vào một con hẻm yên tĩnh. Snape khoanh tay quan sát chàng trai trẻ đang lấm lét nhìn trái ngó phải xem có ai khác không, cất giọng lạnh lùng: "Trò muốn làm gì đây Potter? Ta đã đón trò ra ngoài theo như lời trò viết trong thư, trò có thể cho ta một lời giải thích hợp lý xem tại sao phải làm thế này không?"

"Em không thể sử dụng phép thuật trong kỳ nghỉ, cho nên em cần sự trợ giúp của thầy, thưa giáo sư." Harry nói nghiêm túc: "Cuộc thẩm vấn hồi năm thứ năm đã khiến em thảm lắm rồi. Thầy tin em đi, không phải em đang định mạo hiểm làm chuyện vớ vẩn gì đâu."

Snape cười gằn một tiếng cụt lủn: "Chỉ mong thứ trò hưởng thụ không phải là liều mình."

"Ừm, ít nhất thì em cũng không bài bác chuyện đó." Trong đầu Harry lại hiện lên cuộc trò chuyện với Snape trong tranh trước khi trở về quá khứ. Y không khỏi bật cười thành tiếng khe khẽ.

"Chà, chúng ta phải di chuyển đến Little Hangleton. Giáo sư à, vốn kiến thức thiếu hụt của em nhắc nhở em rằng, em nên ôm thầy để tránh bị dòng khí hất ra đúng không ạ? Em không thích cảm giác nôn mửa đâu."

Trông Snape có vẻ rất muốn nói câu châm chọc gì đó, mặc dù hắn cũng không biến nó thành hành động thực tế. Người đàn ông chỉ giơ cánh tay ra, ý bảo Harry bám vào. Tiếp đó, sau khi xác định Harry đã bám chắc thì hắn tức khắc độn thổ.

Cảm giác khó chịu khi được người khác đưa độn thổ cùng, đã nếm thử một lần thì sẽ không ai muốn trải qua lần hai. Nhưng Harry đang phải chịu lực dồn ép mạnh mẽ từ bốn phía, trái lại lại thấy hơi vui vẻ. Dù sao... Với cái cớ là cánh tay Snape cứ chực vùng ra khỏi tay y, chắc chắn giáo sư Độc dược sẽ không còn lý do gì để trách y ôm luôn lấy eo hắn.

Họ đáp xuống một con đường quê chật hẹp gập ghềnh đầy đá sỏi. Con đường nhỏ dẫn thẳng tới một cánh rừng đen kịt. Sâu trong rừng cây, có thể thấy loáng thoáng một căn nhà nằm giữa những bụi cỏ lùm cây chằng chịt. Harry cố gắng điều hòa nhịp thở, đi về phía tỏa ra sự u tối nồng đậm ấy.

Lông mày Snape càng nhíu chặt hơn. Hắn nhớ tới đêm kết thúc cuộc thi Tam Phép Thuật, Chúa tể Hắc Ám đã triệu tập bọn họ đến khu nghĩa trang gần chỗ này. Có khả năng nơi nhóc con này bị khóa cảng đưa tới lúc ấy cũng ở ngay quanh đây.

Nơi từng là nhà cổ của gia tộc Slytherin đã hoang tàn lụn bại từ lâu. Harry đẩy cửa bước vào, chịu đựng mùi gỗ mục và mùi nấm mốc tỏa ra từ đồ đạc trong nhà, nhắm mắt lại cảm nhận dao động phép thuật trong căn nhà. Không lâu sau y đã tìm được góc ẩn giấu hơi thở của phép thuật hắc ám. Y nhấc chân bước vào sâu bên trong.

Căn nhà này được giăng đầy phép thuật bảo vệ giống như Hogwarts. Muggle hẳn chỉ có thể nhìn thấy một đống đổ nát tự nhiên ở trong rừng cây. Y không biết nên nói rằng Voldemort quá gan dạ hay là quá tự cao. Xung quanh căn nhà này ngoài hơi thở tà dị lượn lờ phía trên chiếc nhẫn ra, thì không còn phép thuật hắc ám nào khác.

Harry dừng lại trước chiếc nhẫn khảm đá quý đen xấu xí được đặt chính giữa chiếc hộp nhung, vươn tay định chạm vào. Ngay tức khắc cổ tay y bị một bàn tay ấm áp khác nắm chặt lấy. Snape có vẻ vô cùng tức giận, nói với giọng hung dữ: "Đây chính là trò mạo hiểm của trò ư Potter? Trên chiếc nhẫn này, có dấu vết của phép thuật hắc ám vô cùng hùng mạnh!"

"Em biết." Harry nhìn chăm chú vào người đàn ông và nói khẽ khàng: "Nó sẽ khiến người ta lạc mất phương hướng. Nó sẽ dụ dỗ thầy, lừa gạt thầy, cho thầy thấy được bất cứ nguyện vọng nào thầy mong mỏi. Mà một khi đeo nó lên, sinh mệnh sẽ bắt đầu đếm ngược."

Snape kinh hoàng, mở to mắt nhìn Harry rồi chậm rãi buông lỏng những ngón tay gầy. Người thiếu niên bình tĩnh trước mắt mang đến cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, không giống cậu học trò không yên phận hay trốn tránh hắn thường ngày, cũng không giống với Harry Potter gào thét một cách mất khống chế vào năm ngoái. Y giống cái lần đầu tiên hắn thay đổi cái nhìn về y hơn, với sự lý trí, bình tĩnh và kiên quyết vượt quá tuổi tác.

"Nhưng chúng ta phải phá hủy nó. Để em làm đi, giáo sư. Cho dù em nhất thời không chống chọi lại được cám dỗ, thầy cũng có thể khiến em tỉnh táo lại. Em không thể sử dụng phép thuật ở ngoài trường học, cho nên nếu như thầy gặp phải khốn khó thì em thậm chí còn chẳng giúp được gì."

Chàng trai trẻ nhanh chóng nói xong, vốn không định cho Snape thời gian phản đối mà lập tức vươn tay cầm chiếc nhẫn lên.

Ý thức và ảo tưởng tức khắc giao hòa, từng hình ảnh hệt như chân thật liên tiếp hiện lên trong cuộc đời hoàn mỹ của y. Y, Ron và Hermione cười to thoải mái; cha mẹ nhẹ nhàng hôn lên trán y trước khi y chìm vào giấc ngủ; chú Sirius cầm tay dạy y cách lắp ráp cây chổi bay của chính mình; Snape mỉm cười, tuỳ cho khoảng cách giữa hai người họ ngày càng rút ngắn...

Không có Voldemort, không có tổn thương và đau đớn, không có ly biệt, tốt đẹp hệt như một giấc mơ.

Tốt đẹp đến mức khiến trái tim Harry không ngừng nảy lên thình thịch trong l*иg ngực.

Snape hơi lộ vẻ lo lắng, nhìn đôi mắt của chàng trai trẻ bị che phủ bởi một lớp sương xám xịt. Đôi mắt biếc xanh giờ đυ.c ngầu, hơn nữa không hề có tiêu điểm. Hắn muốn lấy chiếc nhẫn hội tụ phép thuật hắc ám hùng mạnh ấy ra khỏi tay Harry, nhưng thi triển mấy bùa chú đều không có hiệu quả.

Snape đã loáng thoáng đoán được, phép thuật trên chiếc nhẫn này liên quan đến ai.

"Potter? Harry Potter? Mau buông tay ra! Trò nghe thấy không..."

Harry Potter, đeo vào đi. Tất thảy những thứ mi khát vọng đều ở ngay trước mắt. Lẽ nào ngươi bằng lòng mặc nó trượt khỏi tay mình, để lại đầy tiếc nuối ư?

Ngón tay Harry giật khẽ, chiếc nhẫn đã xoay đến đầu ngón tay y, như thể nguồn sức sống dồi dào ấy là thỏi nam châm đang hút lấy nó.

Đeo vào đi. Chuyện mi muốn làm, đều sẽ được thực hiện.

Harry mỉm cười. Y hỏi khẽ dưới đáy lòng, hết thảy đều có thể được thực hiện? Mọi chuyện đều sẽ tốt hơn ư?

Đúng vậy, mọi chuyện đều sẽ tốt hơn.

Bàn tay đang siết chặt của chàng trai trẻ bỗng buông lơi, chiếc nhẫn khảm đá đen rơi xuống sàn nhà và rung lên cuồng như một xoáy ốc, xoay vòng rất lâu rồi mới dừng lại.

Xin lỗi. So với mi, ta thà tin tưởng những lời người ấy đã nói với ta. Chỉ có người dốc hết sức mình, bất kể gặp phải khó khăn khổ sở gì cũng không từ bỏ, mới có tư cách có được điều này.

"Potter..." Snape giơ đũa phép lên cất chiếc nhẫn vào trong một chiếc lọ vừa được biến ra. Hắn cong khóe môi thành một nét cười giễu cợt, lại đặt nó vào tay Harry. "Chúc mừng trò, xem ra trải nghiệm phiêu lưu xứng đáng để khoe khoang với người khác của trò lại tăng thêm một mục."

Harry hít sâu một hơi, nhìn Snape một cách nghiêm túc, đôi mắt xanh đang từ từ tỉnh táo lại đối diện với cặp mắt đen kia, gần như là cưỡng ép.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, giờ y đã có thể hiểu được rất rõ sự nhẹ nhõm của Snape ẩn dưới những lời châm chọc ấy. Nếu như họ quan tâm lẫn nhau, thì cần gì phải cố tự ném một bùa Ngăn trở vào trái tim mình chứ? Y nên nói rõ từ sớm chứ không phải như lần trước, để mặc cho thứ tình cảm đang mặc sức sinh sôi bị đè nén ở nơi sâu thẳm trong linh hồn.

"Severus, vừa rồi người cứu em là thầy, là những lời thầy đã nói với em."

"Gì cơ?" Snape khựng lại một giây vì cách xưng hô của chàng trai trẻ, tiếp đó ánh mắt hắn trở nên vô cùng đáng sợ. Hắn nhếch môi cười nhạt: "Ta không nhớ rõ ta từng giúp Đứa Bé Sống Sót lúc nào đấy. Potter, cho dù không ở trường thì cũng không có nghĩa là trò có thể xưng hô tùy tiện..."

"Thầy đã chú ý đến chữ ký của em, đúng không? Đó không phải một trò đùa, vĩnh viễn không phải. Giống như em vĩnh viễn sẽ không cho rằng sự bảo vệ của thầy thật yếu đuối và nực cười..."

"Đủ rồi!" Sắc mặt Snape tái xanh, môi mím chặt. Hắn quát to cắt ngang lời của Harry: "Đừng nói nữa."

"Severus!" Chàng trai trẻ tiến lên một bước. Y vô cùng cảm kích rằng Snape không hề lùi lại, cũng có lẽ là sự cố chấp không thể lay chuyển đang chói chặt Snape: "Em đã biết chuyện lời tiên tri từ lâu rồi! Em biết ai nên chịu trách nhiệm về cái chết của cha mẹ em. Không phải thầy, cũng không phải Sirius, mà là Voldemort! Chính gã đã phá hủy gia đình em, thậm chí gã còn muốn hủy hoại mỗi một người em quan tâm ở bên cạnh em!"

"Thế thì trò chắc chắn cũng nên biết," Đôi môi mỏng của người đàn ông tóc đen nhúc nhích, cong lên thành nụ cười đầy ác ý: "Ta cũng là một Tử thần thực tử, Potter. Ta thần phục trước Chúa tể Hắc Ám, quá khứ, hiện tại, tương lai."

Harry thở dài thật khẽ. Đôi mắt xanh biếc của y lấp loáng nét khẩn cầu, khiến người ta phải mềm lòng.

"Em chỉ muốn nói cho thầy biết, so với trong tưởng tượng của thầy thì em hiểu rõ mọi chuyện từng xảy ra hơn nhiều. So với trong tưởng tượng của thầy thì em, còn yêu thầy hơn thế."

Lòng kiêu ngạo nhường nào cũng không thể giữ vững cơ thể người đàn ông tóc đen được nữa. Hắn vô thức lùi về sau một bước, ngừng thở, như thể ngập tràn trong không khí lúc này chính là thứ đáng sợ nhất, đáng sợ hơn cả sự dối lừa tàn nhẫn. Đó là tình yêu chân thật.

"Sao thầy lại muốn giải thích với em, thứ giữa thầy với chú Sirius không phải một nụ hôn mà là ác ý trong lúc bất lực? Sau khi em nói những lời gây tổn thương ấy, vì sao trái lại thầy lại xin thầy Dumbledore dạy em Bế Quan Bí Thuật? Còn cả phản ứng của thầy sau khi nghe những lời hèn hạ của Đuôi Trùn... Thầy sợ nhìn thấy sự căm hận của em đối với thầy, đúng không? Severus, có lẽ thầy cũng quan tâm em hơn so với tưởng tượng của chính mình."

Snape ngạc nhiên nhìn chàng trai trẻ, chân mày nhíu chặt. Một từ phủ định "Không" bật ra từ giữa hai cánh môi mím chặt của hắn, nhưng chẳng hề kiên quyết hay tàn nhẫn.

"Vậy thầy nói cho em biết đi, Severus, nói cho em biết lý do. Ngoài việc chúng ta từng cùng nhau đi qua đó, ngoài việc ở nơi ấy thầy đã thay đổi cái nhìn về em, ngoài nụ cười vui sướиɠ của em vì sự thấu hiểu của thầy, rốt cuộc còn lý do gì khiến thầy, sau khi chạy trốn khỏi tầm mắt em, lại muốn đến trước lối vào con đường bí mật dẫn đến Hogsmeade?"

Snape nhắm chặt mắt lại, như thể Harry vừa nói một câu rất chói tai. Tiếp đó hắn buông thõng đôi vai vẫn gồng cứng nãy giờ, chậm rãi nói: "Trò vẫn nhớ rõ."

Harry lắc đầu, nhưng chỉ có thể đáp lại một cách đau khổ: "Đúng vậy, em nhớ rõ... Severus, em nhớ rõ tất cả mọi chuyện."

Người đàn ông tóc đen nở nụ cười châm chọc: "Xem ra thuốc Xoá ký ức của trò cũng chưa được điều chế thành công, Potter. Ta hiểu ý của Dumbledore rồi, mỗi bí mật nhỏ mà trò chôn giấu đều khiến người ta phải chấn động. Để ta đoán chút coi, có phải trò rất vui mừng được vén mặt nạ của mỗi người lên mà xem rõ tất thảy bên dưới không? Bất kể đó là vết thương đầm đìa máu, hay là nụ cười tươi ngọt ngào?"

"Severus..."

"Trò muốn gọi thế thì cứ gọi đi." Snape cười giả lả: "Ta sẽ cảm thấy, vinh hạnh không gì sánh nổi."

"À." Khi đi tới cửa, hình như Snape bỗng nhớ ra gì đó, bèn xoay người lại nói: "Ta mong rằng ta cũng không phải người duy nhất trò có thể tìm được. Bởi vì ta muốn làm theo yêu cầu của ông Dursley, không đưa trò về."

Tiếng bước chân của Snape biến mất khỏi căn nhà cũ nát, bốn bề lại trở nên vắng lặng vô cùng. Chàng trai trẻ đứng đó cô độc, cúi đầu xòe tay ra, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn không còn chút dao động nào.

"Em sẽ nhớ kỹ lời thầy. Nếu như em biết khó mà lui, thì đã không cần lời khích lệ của thầy, Severus."

Có một điều chắc chắn duy nhất, Snape không phủ nhận việc mình quan tâm đến y. Có lẽ nên nói rằng, hắn vốn không thể phủ nhận.

Con đường phía trước đầy rẫy gian khổ, nếu không có ai dìu đỡ thì họ sẽ chân dính bùn lầy, mình đầy thương tích. Cho nên, y muốn trở thành cây cột trụ chống đỡ sinh mệnh của hắn. Dẫu cho chỉ vô cùng nhỏ nhoi, cũng đủ rồi.

– TBC –
« Chương TrướcChương Tiếp »