Chương 22: Cấm túc

Y muốn đến văn phòng của Snape cấm túc ngay lập tức.

———

Nếu như phải chọn ra ba giáo viên mà Harry ghét nhất, thì không nghi ngờ gì hết Dolores Umbridge sẽ đứng đầu trong số đó. Nhất là sau khi Snape – người vốn được xếp ngang hàng với Umbridge đã thoái vị thành công, còn suýt chút nữa trở thành một trong ba giáo viên mà Harry "thích" nhất.

Ngồi bên bàn ăn, Harry xúc khoai tây nghiền vào miệng một cách bình tĩnh và tự nhiên, gắng lờ đi ánh mắt Umbridge đang không ngừng ném tới từ trên bàn ăn giáo viên. Ron huých nhẹ vào khuỷu tay y, hưng phấn nói đùa: "Bà ta nhìn trúng bồ rồi, người anh em! Bồ thảm thật đấy!"

Hermione trừng mắt nhìn Ron một cái đầy nghiêm khắc rồi lại tập trung nghe bài phát biểu của Umbridge. Harry nhìn về phía thầy Dumbledore. Ánh nến đổ một mảng tối lớn xuống khuôn mặt cụ, khiến đôi con ngươi xanh lam phía trên cái mũi vẹo nghiêng của cụ trở nên sâu thẳm khác thường. Y vẫn không rõ vì sao thầy Dumbledore muốn chú Sirius làm người giữ bí mật của Hội Phượng Hoàng. Lý do mà Hermione và Ron suy đoán đều hợp lý phần nào, nhưng dường như đều thiếu sót chút ít so với ý đồ đích thực của ông lão tóc bạc. Từ trước đến nay, vị phù thủy chính nghĩa cơ trí thêm nữa lại quen lo xa nghĩ rộng này luôn khiến Harry không thể đoán định được. Việc y có thể làm, hình như chỉ có tin tưởng chứ không còn lựa chọn nào khác.

Y khống chế tầm mắt của mình, nhìn lướt qua khuôn mặt từng người một trên bàn ăn giáo viên. Buồn cười biết bao, trái tim Harry nảy lên thình thịch, hành vi này thật ngu ngốc. Cứ như che đậy thế thì có nghĩa là y không cố ý nhìn Snape thật.

Ánh mắt đen sâu thẳm của Snape chạm phải ánh mắt Harry. Trong một khoảnh khắc, Harry chừng như đã ngừng thở. Y thấy ảo não bởi phản ứng thái quá của mình, đồng thời lại không nỡ dời tầm mắt. Ánh mắt Snape có gì đó thật kỳ quái, vừa như đang đánh giá, vừa có vẻ đăm chiêu.

Harry mong rằng đây không phải ảo giác – trong ánh mắt ấy không hề xen lẫn nét châm chọc và căm ghét như trước giờ vẫn vậy.

Thời khóa biểu của học kỳ mới đúng là nát bét, Harry thở dài. Năm thứ năm đồng nghĩa với OWL (Phù thủy thường đẳng), y lại phải trải qua cuộc thi đày đọa người ta ấy thêm lần nữa. Y quả thật hoài nghi có phải Hermione cố ý đưa y về ngay đầu năm thứ năm để y có thể học bù lấy vài điểm Ưu tú hay không.

"Binns, Snape, Trelawney, Umbridge... Ôi Merlin! Thứ hai quái quỷ gì thế này!"

Ron ủ rũ than thở, Hermione thì siết chặt tờ thời khóa biểu như sắp gặp phải cường địch. Harry chống má, chẳng ngờ lại thấy hơi hân hoan bởi nhanh thế đã được gặp lại Snape. Sau đó y cũng không khỏi thầm kêu Merlin trong lòng. Bảy năm cộng thêm hai tháng dùng Ánh Bạc Trí Mạng để trở về, chưa từng có một ngày nào y lại chờ mong tiết Độc dược đến thế! Tình cảm nồng đậm đã khiến đầu óc y bị cháy hỏng mất rồi!

Harry lơ mơ đi theo Ron và Hermione ngồi xuống phía cuối lớp, giả bộ như đang đọc sách giáo khoa Độc dược một cách nghiêm túc để mà che giấu nét mặt nôn nóng bất an. Một mảng đen lướt qua khung cửa, Snape bước nhanh vào phòng học, lật tay đóng lại lối duy nhất có thể đào tẩu. Harry lập tức cảm thấy không khí mà mình hít thở cũng bị hắn giam cầm lại.

"Trật tự." Snape nói với giọng lạnh lùng. Thật ra hắn hoàn toàn không cần phải nói thế. Bóng áo chùng đen của hắn vừa xuất hiện đã đủ khiến tất cả học trò im phăng phắc, trong phòng học yên tĩnh đến mức như đang cử hành lễ tang.

"Tháng sáu sang năm, các trò sẽ phải tham gia vào một cuộc thi quan trọng." Snape không hề hạ giọng, trái lại giọng điệu vốn lạnh lùng cứng nhắc còn trở nên nghiêm khắc hơn. "Ta hi vọng những cô cậu đầu óc chậm tiêu trong lớp này có thể miễn cưỡng lấy được điểm đạt chuẩn. Nếu không thì ta sẽ... Rất không hài lòng. Đương nhiên, qua năm nay, rất nhiều người trong số các trò sẽ không thể học với ta nữa, ta chỉ lựa chọn những học sinh ưu tú vào lớp Độc dược của ta. Điều này cũng có nghĩa là, ta và một số người buộc phải nói lời tạm biệt."

Tầm mắt Snape dừng lại ở trên mặt Harry. Loại thái độ kỳ quái ấy lại xuất hiện rồi! Ánh mắt hắn không giống như đang giễu cợt ác ý, mà như một kiểu cảnh cáo, hoặc là uy hϊếp.

Hermione ngồi nghiêm chỉnh với sống lưng ưỡn đến thẳng tắp, so ra thì hơn xa Ron và Harry. Cô đang dùng điều ấy để chứng minh mình hoàn toàn có tư cách và năng lực để vào lớp Độc dược bậc cao.

Harry thầm mắng lung tung trong đầu về độ phức tạp của Thuốc nước Hòa Bình, bận rộn tới mức mồ hôi đầm đìa cũng không thể đạt được đến yêu cầu "bốc lên làn hơi trắng bạc". Thứ duy nhất đang lượn lờ trên vạc của y là những cái bong bóng nhỏ màu tím. Y tuyệt vọng nhìn quanh bốn phía. Những tia lửa xanh lá đang bắn tung tóe ra từ chỗ Ron, còn vạc của Hermione thì trái lại, đang bốc lên hơi bạc lờ mờ. Thế nhưng mái tóc nâu rối bù đã chứng minh thứ này cũng chẳng hề dễ dàng với cô.

Snape nhếch môi đi qua đi lại trong phòng học. Thái độ của hắn luôn tạo cho người ta cảm giác rằng những thứ hắn vừa quét mắt qua đều là đám quái thú thiểu năng trí tuệ. Điều khiến Harry hết sức căng thẳng là, Snape còn chẳng thèm nhìn cái vạc của Neville (trong vạc đang sôi lên thứ chất lỏng màu đỏ, không thể xác định được mặt Neville và nó thì cái nào đỏ hơn) mà đi thẳng về phía y.

"Potter, nói cho ta biết, đây là cái gì?"

Vị giáo sư tóc đen cố ý dùng giọng điệu mềm mỏng hệt như đang thở than khiến đám Slytherin cười trộm không ngớt. Lời châm biếm đáng sợ của hắn đã khơi dậy lòng hổ thẹn của Harry (thứ chắc chắn hiếm thấy ở y trong lớp Độc dược). Bàn tay đang quấy vạc của y khựng lại, mắt cũng không dám liếc về phía Snape. Sau vài giây im lặng, y nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo của giáo sư Độc dược.

"Cấm túc, Potter. Hai tuần."

Lúc chuông tan học reo vang, nỗi căm phẫn của Ron và Hermione đã lên tới đỉnh điểm. Hai người họ kẹp hai bên Harry, hết sức tức giận bất bình mà bắt đầu chỉ trích Snape.

"Ông ta vốn không công bằng!"

"Sao thầy ấy lại muốn nhằm vào bồ chứ! Cho dù món thuốc của bồ có sai thì cũng có thể trừ điểm chứ đâu cần cấm túc!"

"Chắc chắn là Gaul làm còn tệ hơn bồ!"

"Thậm chí Neville cũng... Ý mình là, không phải trước giờ thầy Snape luôn thích chèn ép Neville hơn sao?"

"Bồ tèo à bồ nên đi tìm cô McGonagall hoặc thầy Dumbledore để kêu oan!"

Tiếng líu ríu ồn ào của hai người khiến đầu óc Harry phát đau. Y đẩy hai người ra, bỗng cảm thấy cuộc sống quá khó khăn. Y học xong giờ Tiên tri của giáo sư Trelawney trong trạng thái như mộng du, rồi cất bước chân nặng nề đi vào lớp Phòng chống Nghệ thuật hắc ám.

Cơ thể lùn tịt thô kệch của Umbridge được bọc trong chiếc áo lông xù màu hồng phấn phanh vạt, cùng một cái nơ bướm bằng lông thiên nga đen được cài trên đỉnh đầu. Chưa bao giờ Harry cảm thấy cái cách ăn mặc này ngu xuẩn và đáng ghét rõ ràng như lúc này. Mụ dùng giọng nũng nịu để thông báo cho mọi người biết, trong giờ của mụ khỏi cần dùng đến đũa phép, thêm nữa là Bộ Phép thuật sẽ dốc hết khả năng để bảo vệ cho sự an toàn của học sinh.

Harry kiềm chính mình lại để không đối đầu với mụ ta. Dù sao vết sẹo mang tính tiêu chí của y đã đủ nổi tiếng rồi, không cần có thêm một vết trên tay trái nữa. Nhưng có vẻ Umbridge đã hạ quyết tâm phải chọc giận cậu nhóc non trẻ này bằng được.

Mụ liên tục trừ điểm Hermione – người đưa ra thắc mắc, sỉ nhục thầy Lupin bằng giọng điệu ác độc và khinh miệt, ám chỉ trong lớp có một kẻ điên thích mơ mộng hão huyền, và thường xuyên quan sát Harry kèm một nụ cười giễu cợt.

"Được thôi, được!" Harry thật sự không khống chế nổi cơn giận dữ của mình nữa – có thể khống chế được thì y đã không phải Gryffindor – và gào thẳng vào mặt Umbridge: "Nếu như giáo viên do Bộ Phép thuật sai phái đến chỉ biết dạy chúng tôi những lý thuyết trên giấy! Chỉ biết nhục mạ vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật hắc ám tốt nhất trước đây của chúng tôi! Chỉ biết bịt kín hai mắt không chịu nhìn rõ thế cục hiện tại! Thế thì Bộ Phép thuật cũng chẳng qua là một món trang trí ghê tởm, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành công cụ để Voldemort khống chế giới chính trị mà thôi!"

Đám học sinh trong lớp đều kinh ngạc tột độ, sau đó bắt đầu xì xào bàn tán, liếc mắt qua lại giữa Harry và Umbridge.

Ánh mắt Umbridge lóe sáng một cách kỳ dị. Mụ dùng giọng nói ngọt ngào nũng nịu hệt như một cô bé, cất lên những tiếng chói tai và đầy đắc ý khi mọi chuyện đều hệt như mụ đã liệu trước.

"Ta nghĩ trong những vấn đề này, cậu và ta có sự bất đồng nghiêm trọng đấy cậu Potter. Tất cả các buổi tối trong tuần này của cậu đều sẽ được dâng tặng cho việc cấm túc, ở văn phòng của ta. Chúng ta có thể bồi đắp nhận thức chung một cách tử tế, Harry Potter."

Harry bất chợt giật mình bừng tỉnh như có tia chớp xẹt qua trong đầu, dường như y đã hiểu được ý đồ của Snape. Y đáp lễ Umbridge bằng giọng điệu mỉa mai hết mức có thể, xen lẫn cả vẻ thoải mái không kìm nổi.

"Ngại quá giáo sư à, tôi nghĩ tôi không thể thực hiện được rồi. Bởi vì giáo sư Snape đã yêu cầu tôi nhận cấm túc ở chỗ thầy ấy, trong hai tuần."

Nhìn gương mặt vặn vẹo và đôi môi múp míp đang rung lên của Umbridge, niềm vui sướиɠ dâng trào từ sâu trong lòng Harry. Y muốn đến văn phòng của Snape cấm túc ngay lập tức.

– TBC –