Sau đêm Huy Tử Thanh tự sát, Nhâm Thiên Mộ cùng với Thất Tịnh đại sư Vô Tịch sư thái và chủ nhà Ngôn Thị Phi bắt chuyện, sau đó mang theo đám môn hạ đệ tử rời khỏi Ngôn phủ trở về núi. Không ai cảm thấy bọn họ vô lễ, dù sao thì sau biến cố như thế, đây cũng xem như là nhân chi thường tình.
Có điều Thiên Kiếm môn rời đi ảnh hưởng rất lớn đến một số người. Theo Thiên Kiếm môn đi chính là Thanh Sơn phái, sau lại mấy giang hồ đại phái cũng đều cáo từ hết. Dù sao thì bọn họ cùng Thiên Kiếm môn ít nhiều cũng có chút quan hệ, lúc này ở lại uống rượu mừng chung quy không thích hợp lắm. Hạ lễ để lại, chúc mừng nói xong, vậy rồi đi.
Ngôn Thị Phi dù không thay đổi hôn kỳ, nhưng cũng hiểu cứ tiếp tục tổ chức xuống rất là khó nói, cũng không ngăn cản, tùy ý bọn họ đi. Cuối cùng còn lại ngoại trừ mấy vị tiền bối đức cao vọng trọng như Thất Tịnh đại sư cùng mấy người chí giao với Ngôn Thị Phi như lão Bạch ra, chính là Liễu Bách Xuyên, Lý Tiểu Lâu mấy độc hành hiệp không phe không phái, hơn nữa còn có mấy phái nhỏ không được chú trọng.
Buổi trưa ở hồ sen gặp phải Ôn Thiển, đúng là khiến lão Bạch ngoài ý muốn.
“Ngươi không đi sao?” Lão Bạch quên mất hàn huyên, câu đầu tiên đã hỏi ra suy nghĩ trong lòng.
“Tới đều đã tới, dù sao cũng phải uống khẩu rượu mừng, nếu không đúng là có lỗi với Ngôn huynh.” Nụ cười của Ôn Thiển như tan trong gió mát.
“Nga, cũng phải.” Lão Bạch đáp lời, không biết sao lại có điểm thất vọng. Thật giống như Ôn Thiển không cho y đáp án mà y muốn. Nhưng là, đáp án y muốn là gì chứ.
Ôn Thiển nhìn lão Bạch, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Án tử phá đúng là thuận lợi.”
Lão Bạch sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng, cười nói: “Ít nhiều là nhờ mọi người hỗ trợ.”
“Ân, bằng hữu nhiều quả là có chỗ tốt.” Ôn Thiển cười cười, cúi đầu nhìn hồ nước.
Lão Bạch có chút hoang mang chớp mắt mấy cái, gió chiều thổi tung mấy sợi tóc nơi thái dương Ôn Thiển, cùng với đường cong trắc diện tuấn lãng của nam nhân, nhiễm ra một loại phong tình khiến lão Bạch tâm loạn.
Hầu như là bản năng, lão Bạch vội vàng mở miệng: “Bọn họ đều là nể mặt Ngôn Thị Phi, ta người này ngươi cũng biết, chỉ trốn trong nhà, không có nhiều bằng hữu như thế.” Mạc danh kỳ diệu mà biện giải, lời ra khỏi miệng lão Bạch cũng cảm thấy mình nói gì không biết.
Ôn Thiển lại không để tâm, biểu tình du nhiên ngắm cẩm lý trong hồ, làm như tùy ý hỏi: “Vậy Lý Tiểu Lâu thì sao?”
(*) cẩm lý: cá chép hoa
Lão Bạch nhíu mày: “Đương nhiên cũng là vì Ngôn Thị Phi mà tới rồi, lúc trước ta căn bản không quen hắn. Mặt mới gặp qua vài lần, cũng không nói chuyện nhiều.”
Ôn Thiển cuối cùng cũng quay đầu, vẫn là chiêu bài cười tươi kia: “Cũng phải. Đại hiệp cứ thích chờ cơ hội thì về núi trốn như ngươi, thêm vài năm nữa không chừng sẽ thành nhân vật trong truyền thuyết mất rồi.”
“Ngươi đây tính khen ta sao.” Lão Bạch nhìn qua, cũng không hiếu kỳ, nhưng biểu tình lại nhu hòa theo.
Gió cuối chiều, không lạnh thấu xương như vào đông, trái lại mang theo vài phần xuân ấm áp. Lúc lưu chuyển thì, phất qua tâm tư của mỗi người.
Lão Bạch nghĩ chính là: thì ra Ôn Thiển không có tức giận a, vậy sao lúc nãy mình lại cảm thấy hắn mất hứng chứ.
Ôn Thiển nghĩ chính là: thì ra lão Bạch cùng với Lý Tiểu Lâu không có chút xíu quan hệ, hắn không cần vắt óc nghĩ xem phải đối phó với thiên hạ đệ nhất thế nào. Tốt.
Tiếng đồng la hôn lễ từ Ngôn phủ cách đó không xa truyền tới.
“Hình như sắp bắt đầu rồi,” lão Bạch ngẩng đầu nhìn hướng Ngôn phủ, “Chúng ta nhanh nhanh qua đó đi.”
“Hảo.” Ôn Thiển mỉm cười gật đầu, sau đó bổ sung thêm một câu, “Lần sau nếu muốn bắt người, tìm ta là được.”
“Ân?” Lão Bạch sửng sốt.
Ôn Thiển không nói, mỉm cười như trước.
Lão Bạch nhìn hồi lâu vẫn không nhìn ra được gì hết, cuối cùng đành phải nột nột nói một tiếng: “Nga, được.”
Ít người, náo nhiệt thiếu, nhưng không khí vui mừng cũng không ít. Hơn nữa Thiên Kiếm môn rời đi tựa hồ mang theo ít nhiều lo lắng, lúc này Ngôn phủ đèn đuốc sáng trưng có thể nói là dạt dào không khí vui mừng.
“Ngươi sao giờ mới qua đây a,” Y Bối Kỳ nhéo lão Bạch vừa mới tới mà oán giận, “Ngươi không được thấy lão Ngôn lúc nãy đá kiệu rồi, một cước kia thiếu chút nữa đá luôn tiểu nha đầu.”
Lão Bạch cười lên tiếng, tuy không thấy được, nhưng tưởng tượng là đủ rồi: “Lần đầu tiên đại hôn, phỏng chừng tên kia cũng đang khẩn trương muốn chết.”
“Tát cốc đậu ——” lễ nương thanh âm vang lên, theo hai vị hỉ nương đỡ Nhược Nghênh Hạ qua cửa, người hầu đứng bên cạnh từ lâu chớp mắt rải cốc đậu khắp nơi để cầu may mắn.
Vốn mấy người đứng ngoài đường vây xem, lúc này cũng theo tân nương tử vào trong, vây ở hai bên, tuy người ở lại tham gia hôn lễ chỉ còn bốn mươi vị, nhưng đều chen đẩy nhau trông cũng rất náo nhiệt.
Chỉ thấy hai vị hỉ nương Nhược Nghênh Hạ, như khuôn khổ đi vào trong. Tân lang quan của chúng ta sửa xong bộ dạng thường ngày lôi thôi lếch thếch… Ách… Được rồi, tạm xưng là không kềm chế được, nói chung nam nhân lúc này mặc hỉ phục đỏ thẫm thật có thể nói là phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong cảnh xuân đầy mặt hỉ khí nghênh nhân.
“Nhất bái thiên địa —— “
Theo thanh âm của lễ nương, tân nhân song song quỳ xuống, thành tâm dập đầu.
“Nhị bái tổ tiên —— “
Bởi vì cha mẹ của Ngôn Thị Phi đã qua thế, mà Nhược gia đến giờ vẫn không hài lòng với cửa hôn nhân này, cho nên không có tới. Cúi đầu này hiến cho bài vị của Ngôn gia liệt tổ liệt tông.
“Phu thê đối bái —— “
Từ góc độ bên này, rõ ràng thấy được mặt Ngôn Thị Phi đυ.ng lên mũ phượng của Nhược Nghênh Hạ, lão Bạch cật lực chịu đựng thiếu chút nữa đem mình nghẹn đến tê tái.
“Sách hồng tán kim, đưa vào động phòng —— “
Cái gọi là sách hồng tán kim, chính là hỉ nương đem một cái bọc lớn đỏ thẫm đứng ở giữa giật cho mở ra, làm kim phấn trong đó bay tán loạn. Ý là hồng vận phủ xuống, thiên kim tan hết lại phục. Bởi vì ở đây thương nhân đông đảo, cho nên mới có phong tục kỳ lạ như thế. Rất có điểm hào khí trong lòng.
Lão Bạch ở phương bắc đã lâu, chưa từng thấy qua sách hồng tán kim như thế này. Vì vậy mở to hai mắt mà nhìn, chỉ thấy hỉ nương cầm bao bố, cánh tay ra sức rung lên, trong chút chốc, cả phòng kim phấn lòe lòe, một chữ đẹp không thể nào nói hết!
“Đây là cái gì?” Trong đám người có người đột nhiên hỏi.
Lão Bạch khẽ nhíu mày, cũng nhìn thấy. Theo kim phấn khắp trời hạ xuống, còn có mấy tờ giấy màu hồng. Rõ ràng là trước đó cũng ở trong bao, bị hỉ nương rung lên, nhất tề bay khắp trời. Giờ chậm rì rì rơi xuống, trong một mảng kim quang, có chút chói mắt.
Gần đó có người hiếu kỳ nhặt lấy, theo bản năng niệm ra: “Chúc mừng đại hôn, Huyền Ky lão kính thượng.”
Người hiếu kỳ đọc chưa xong, Ngôn Thị Phi đã thay đổi sắc mặt. Không để ý tới Nhược Nghênh Hạ đang muốn vào động phòng, lại muốn chạy ra ngoài. Lão Bạch nhanh tay lẹ mắt trực tiếp ngăn cản: “Ngươi làm cái gì?”
Ngôn Thị Phi đè thấp thanh âm: “Sợ là sắp có chuyện không may rồi.”
Lão Bạch sửng sốt, giờ mới nhớ tới Huyền Ky lão không phải là ky quan đại sư nổi tiếng giang hồ sao! Tuy không biết Ngôn Thị Phi sao lại đắc tội với người nọ, nhưng cử động này của Ngôn Thị Phi nhất định là không thích hợp. Hơn nữa nếu thật sự gián đoạn chuyện thành thân, đó mới là khiến người kia hài lòng chứ.
Nghĩ thế, lão Bạch nói nhỏ: “Ở đây nhiều người như thế, hắn nhất định không dám ra. Ngươi tiếp tục thành thân, ta ra ngoài xem thử.”
“Đưa vào động phòng ——” lễ nương vội vàng hô lần nữa.
Ngôn Thị Phi lúc này mới nhíu mày trở về bên cạnh Nhược Nghênh Hạ, đỡ lấy tân nương tử của mình. Đồng thời, lão Bạch lui lại phía sau nghêng theo bức tường người náo nhiệt, hướng phía ngoài đại đường đi tới.
Nửa đường Ôn Thiển không biết từ đâu chui ra, thẳng tắp chắn trước mặt lão Bạch. Lão Bạch bị dọa cho nhảy dựng: “Ngươi sao cũng chạy ra đây?”
“Lời này nên để ta hỏi ngươi.” Ôn Thiển nhàn nhạt nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tờ giấy bay ra lúc tán kim có chuyện.” Tuy vị trí của hai người rất vắng, cũng đã rời xa khỏi quần chúng vây xem rồi, nhưng lão Bạch vẫn theo bản năng đè thấp thanh âm.
“Tán kim? Giấy?” Con ngươi sáng sủa của Ôn Thiển đang viết rất thanh thanh sở sở, ngươi nói cái gì đó?
Lão Bạch nheo mắt lại, đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng: “Ngươi đừng nói là phân tâm từ đầu tới cuối nha.”
Ôn Thiển thành thực nhún nhún vai, cười đến vô tội: “Đúng là không có gì hay để xem mà.”
Lão Bạch bất đắc dĩ thở dài, quyết định không dây dưa với người này nữa: “Nói chung là có người muốn phá, ta ra ngoài xem thử một chút.”
“Ngươi liền võ công cũng không có.” Ôn Thiển thẳng thắn.
“Này…” Lão Bạch nguy hiểm nheo mắt lại.
“Ta đi với ngươi.” Ôn đại hiệp cười đến hòa ái dễ gần.
Lão Bạch có loại cảm giác bị đánh bại. Đang định nói vậy thì cùng đi, lại nghe dưới chân vang lên một tiếng “Phành ——”, không đợi y kịp phản ứng, người đã bị Ôn Thiển một cái kéo qua. Lúc này mới hiểm hiểm thoát được một kiếp. Không rảnh để ý đến nóng bỏng trên cổ tay, toàn bộ lực chú ý đều bị lão Bạch đặt vào chỗ thiếu chút nữa lấy mất mạng nhỏ của y. Mặt đất đại đường hảo hảo là thế, sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện cái hố to thế chứ?
Phành ——
Phành ——
Phành ——
Vô số tiếng nổ đồng thời vang lên, toàn bộ đại đường chớp mắt đã bị bụi mù bao phủ. Lão Bạch mới được cứu còn đang thưởng thức hạnh phúc thoát nạn, lại rơi vào khoảng không dưới chân.
Một hố dễ tránh, liên hoàn hố khó phòng. Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, giờ y đang bị người chăm chú ôm vào lòng.
Một mảnh hắc ám, thân thể trượt nhanh. Không sai, không phải rớt xuống, mà là trượt. Y cùng Ôn Thiển hình như đang trượt xuống theo một hành lang rất dốc. Quần áo cọ sát với vách tường, nghe như lẫn theo đất cùng sỏi.
Không biết qua bao lâu, chân hai người đột nhiên chạm tới một vật cứng. Nhưng qua giây tiếp theo, vật kia đột nhiên văng ra trước, lão Bạch cùng với Ôn Thiển cứ thế thẳng tắp lọt vào một thạch thất vắng vẻ. Lúc này đương nhiên là đập mạnh lên mặt đất rồi, Ôn Thiển rên một tiếng, mà khi phản lực xuông qua nam nhân đánh lên lão Bạch thì, chỉ còn lại một chút.
“Ngã có mạnh không, có làm sao không?” Lão Bạch từ trên người nam nhân bò dậy, sau đó lo lắng nhìn Ôn Thiển đang nằm ngửa trên mặt đất, ở nơi cao như thế, một người ngã xuống đã chịu không nổi, huống hồ nam nhân thừa thụ chính là lực của hai người.
Ôn Thiển gian nan lắc đầu, ngữ khí lại vẫn rất nhẹ nhàng: “Không đυ.ng vào gân cốt, chỉ là đau.”
Lão Bạch đem lông mi nhăn chặt: “Đau chính là vấn đề lớn đó!”
Ôn Thiển nỗ lực đem khí tức điều hoà, cư nhiên tự mình bò lên, tuy động tác có vẻ chậm chạp: “Ngươi xem, không có việc gì. Từ từ là tốt rồi.”
Lão Bạch thấy hắn hình như không sao thật, lúc này mới yên lòng. Muốn hỏi hắn sao lại cố sức bảo vệ mình như thế, lại cảm thấy đây không còn là vấn đề nữa, hỏi ra lại có vẻ kỳ quái, liền đơn giản quan sát tình hình xung quanh.
Ôn Thiển nhìn thấu được lão Bạch muốn nói lại thôi, nhưng hắn cũng thực không nói, bởi vì không cần phải thế. Ở hắn xem ra, lão Bạch đối với hắn là có hảo cảm, lại thêm có chút hành vi như quán tính không cần hồi báo, tựa hồ đó một phần cảm tình tồn tại trong lòng người kia, có thể là đối Ôn Thiển hắn, lại cũng có thể là đối với người khác. Cho nên Ôn Thiển chờ, hắn chờ đến lúc người này có thể rõ ràng mở miệng, nói, không phải Ôn Thiển ngươi không được.
Đôi khi Ôn Thiển cũng cảm thấy mình thật ấu trĩ, giống như tiểu hài tử hi vọng được đại nhân toàn tâm toàn ý quan tâm đến. Nhưng hắn lại không định từ bỏ loại ấu trĩ này, trải qua thời gian thật dài mới sinh ra ý niệm muốn có người kia, không phải chỉ đơn giản là ở cùng một chỗ nhìn thấy chạm tới là được, mà là hi vọng trong mắt đối phương chỉ có một mình mình. Mấy kẻ thừa thãi kia tốt nhất là tán tán hết đi, tựa như mùa đông đó ở Bạch gia sơn…
Trước đây vì cái gì lại muốn rời khỏi Bạch gia sơn chứ? Ở Ngôn phủ gặp lại lão Bạch rồi, Ôn Thiển một lần lại một lần tự hỏi chính mình.
Nhưng mà nghĩ cả nửa ngày, cũng không nhớ được tâm tình lúc đó.