Chương 36: Song sinh hoa (nhị)

Không gian chật chội, tia sáng ảm đạm, tiếng nói niêm nị, hòa mỹ đến mức khiến cho y phải run rẩy, tất cả của tất cả khiến lão Bạch khó thở, mà nghe xong yêu cầu của đối phương thì, thân thể càng không tự chủ được mà run lên, là cái loại cảm giác không xong lộ tẩy rồi bị người nắm ở trong tay.

“Bách trang chủ thật biết nói giỡn, ta bất quá chỉ là một người làm ăn mà thôi, bắt bắt gian, bảo bảo tiêu, chưa từng có kỹ thuật kia.” Lão Bạch thân thể căng thẳng, nỗ lực làm cho thanh âm nghe có vẻ tự nhiên.

Bách Hiên câu dẫn khóe miệng, cười đến mỹ diễm mà tà mị. Chỉ thấy hắn bình tĩnh tháo xuống miếng ngọc bội đại biểu cho đại quyền của Thúy Bách sơn trang, ở trước mặt mình khe khẽ lắc: “Ánh sáng xuyên qua, nó sẽ trở nên đẹp vô cùng, ngươi có biết không.”

Bách Hiên biểu tình mê ly, như si như say, lão Bạch trực giác hắn không bình thường, quanh thân đều lộ ra một cỗ quỷ dị, liền theo bản năng lui về phía sau, tiếc là không thể lui được nữa, đành phải dán chặt lên vách tường của xe ngựa: “Không biết, ta chưa từng thấy qua.”

“Đáng tiếc rồi, rõ ràng đã cùng nó sớm chiều ở chung bao nhiêu ngày như thế.” Bách Hiên nhàn nhạt thở dài, đem ngọc bội thu lại trong tay, ánh mắt lần nữa rơi xuống người lão Bạch, “Khi đó, ta không nghĩ ra ngươi có thể đem thứ đồ chơi này đưa đến.”

“Nếu đã nhận, đương nhiên phải tận lực ứng phó.” Cổ họng Lão Bạch không hiểu sao lại phát khô.

Bách Hiên nở nụ cười, ánh mắt hắn hình như cũng đang cười, chung quanh lưu chuyển, phong tình vạn chủng. Nhưng trong phong tình này lại mang theo thứ gì đó không thể nói rõ, lúc là nghiền ngẫm phỏng đoán, lúc như trong bông có châm, nói chung là khiến người khác không thoải mái.

“Thực ra lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng không phải là chuyện quan trọng không lo nghĩ không được. Nhưng trước ta ở trên giang hồ tìm cao thủ dịch dung thì, trằn trọc mấy tháng, rốt cuộc để ta nghe thấy tên ngươi. Kinh ngạc sao, ha hả, làm được chuyện này cũng không phải chỉ có một mình ngươi, bất quá là ngươi làm tốt nhất. Lúc đó ta mới cẩn thận nghĩ lại, ngọc bội này làm sao mà tống được tinh vi như thế.”

“Ai nói cho ngươi biết?” Đây là vấn đề lão Bạch quan tâm nhất.

Bách Hiên lại lắc đầu, khe khẽ thở dài: “Đi đêm có ngày gặp ma. Trên đời này a, không có bức tường nào kín gió…”

Lão Bạch trầm mặc. Trên giang hồ người biết được lão Bạch rất nhiều, người gặp qua lão Bạch cũng không ít, nhưng tùy tiện tìm mười người đến hỏi, sợ rằng lão Bạch được nói lại không phải giống nhau. Là lão giả? Là thanh niên? Là công tử tuấn tú, hay là hàm hậu sư huynh? Bách Hiên nói đúng, đi đêm lắm có ngày gặp ma.

“Bất quá ngươi đúng là khó tìm,” Bách Hiên bỗng nhiên nói, bộ dạng có chút lười biếng, “Ta đã sắp đem cả giang hồ lật tung lên rồi.”

Lão Bạch sửng sốt, lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Thảo nào mấy tháng trước rời khỏi Giang Nam về nhà qua mùa đông, Ngôn Thị Phi từng nói trên giang hồ có người đang hỏi thăm y, hơn nữa còn là hỏi thăm khắp nơi, xem ra chính là Bách Hiên làm rồi.

“Được rồi, mấy lời vô dụng nói nhiều, thiếu chút nữa quên mất chuyện chính sự.” Bách Hiên nói, đột nhiên giống như đổi một người khác, hoạt bát hẳn, xếp chân ngồi đối mặt với lão Bạch, mắt đối mắt, mũi đối mũi, giống như tên nhóc bướng bỉnh làm nũng nói, “Năm ngàn lượng, ngươi giúp ta dịch dung, được không?”

“Không được.” Lão Bạch không hề do dự, thậm chí còn không để Bách Hiên nói hết, đối phương mới nói xong từ cuối thì đã như tia chớp đáp lại.

Bách Hiên mân mê miệng: “Độc đoán thế không tốt.”

Lão Bạch cảm giác đau đầu, vừa nhìn thấy Bách Hiên thì thần kinh đã căng thẳng như bị nam nhân này xả đến thất linh bát lạc, y không theo kịp tâm tình người này, cũng không theo kịp biến hóa của hắn, vừa rồi còn đang muốn một cước đá hắn xuống xe, giờ lại thiếu chút nữa đi sờ đầu hắn: “Ách, xin lỗi, ta thật sự bất lực.”

“Ta đâu có cần nó để đi gϊếŧ người phóng hỏa, người phòng như phòng cướp thế làm gì!” Bách Hiên cuối cùng thu liễm tiếu ý, nhăn đôi mày xinh đẹp lại.

“Ngươi đã là trang chủ, còn muốn gì nữa!” Lão Bạch cũng nóng nảy, lời trong lòng lơ đãng mà thốt ra.

“Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta,” Bách Hiên chậm rãi nheo mắt, khóe miệng buông một chút cười nhạt, lại buồn bã nghiền ngẫm nói: “Bạch huynh đúng là một người làm ăn rất an phận.”

Lão Bạch nuốt một ngụm nước bọt, việc đã đến nước này, khách sáo lại thành dư thừa, vì vậy trực tiếp đem tất cả nói hết ra: “Bách Cẩn ở trong bạch sự yến đột nhiên phát bệnh, thật ra là trúng độc đúng không.”

“Phải thì sao?” Bách Hiên chớp mắt, khóe miệng như trước cong lên.

Lão Bạch thở sâu: “Độc do ngươi hạ.” Lần này không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.

“Đều đúng,” Bách Hiên cúi đầu đeo ngọc bội lại, “Rồi sao, Bạch huynh muốn thay trời hành đạo?”

“Ta chỉ là một người làm ăn, chỉ muốn cách ngươi càng xa càng tốt.”

“Vậy xin lỗi, sợ là khiến ngươi thất vọng rồi.”

Bách Hiên đeo ngọc bội xong ngẩng đầu lên lần nữa, lão Bạch ngay cả hắn xuất thủ thế nào cũng không rõ, chỉ biết là sau cổ tê rần một trận, sau đó cái gì cũng không biết nữa.

Tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ hai, vẫn là trong thùng xe nhỏ hẹp, vẫn là tia sáng hôn ám, vẫn là Bách Hiên đang bình tĩnh ngồi bên cạnh dù bận vẫn thong dong cùng mình mắt to trừng mắt nhỏ, khác biệt duy nhất chính là xe ngựa đang xóc nảy, cũng có thể là, đã xóc nảy một đêm rồi.

“Buôn bán trước nay đều là ngươi tình ta nguyện, chưa thấy qua ai ép mua ép bán như thế!” Lão Bạch ủy khuất, rất ủy khuất.

Bách Hiên miệng mân mê, vẻ mặt thành khẩn: “Tại hạ học nghệ không tinh khiến ngài chịu khổ rồi.”

“A?”

“Sớm biết thế trước kia nên hảo hảo học điểm huyệt. Trực tiếp điểm huyệt so với dùng dao thoải mái hơn.”

“Đây không phải là mấu chốt vấn đề có biết không!” Lão Bạch liên tục thở dài, cảm giác ngoại trừ vô lực chính là vô lực. Cùng Bách Hiên nói mấy câu, so với y luyện nội công tâm pháp một ngày còn mệt hơn.

“Lão Bạch, ta nhờ ngươi dịch dung, một không gϊếŧ người phóng hỏa, hai không tranh quyền đoạt lợi, chỉ là một khuôn mặt thôi, sẽ không gây sóng gió gì nhiều.” Bách Hiên hiếm khi mà chính sắc như thế. Trong mắt mơ hồ mang theo sự cầu khẩn.

“Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi không cần biết.”

“...”

Thương lượng trở lại điểm xuất phát.

“Ta muốn đánh người.” Lão Bạch bắt đầu nghiến răng.

“Đánh xong sẽ đáp ứng?” Mắt Bách Hiên bắt đầu phát quang.

“Nếu như không làm, ngươi định xử lý ta thế nào?”

“Xe ngựa đã trên đường đến Thúy Bách sơn trang rồi.”

“Thì tính sao, chỉ cần ta không động thủ, có tới Thúy Bách sơn trang của ngươi cũng phí công.”

“Ta sẽ không gϊếŧ người.”

“...”

“Nhưng ta có biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết.”

Da đầu lão Bạch bắt đầu tê dại: “Bất quá chỉ là một vụ làm ăn, không cần động đao động thương như thế chứ.”

Bách Hiên nghiêng đầu, nhíu mày có chút khó xử, thanh âm cư nhiên lại mang theo vài phần trẻ con: “Tiền bạc cuồn cuộn hay thi cốt vô tồn, ngươi cứ chọn, ta dễ nói chuyện lắm.”

Còn nói được gì nữa? Lão Bạch dưới đáy lòng thở dài. Y là người làm ăn tại thương ngôn thương, cũng không phải là hiệp khách hiên ngang lẫm liệt, y cắn cắn môi nghĩ không có tiền thì thôi, nhưng đánh chết không thể để mạng mình ở lại được. Có trách thì trách bản thân nhất thời sơ suất cắn câu, nếu không phải do tiểu cô nương kia, lão Bạch rất tự tin Bách Hiên dùng cả đời cũng chưa chắc bắt được y.

(*) tại thương ngôn thương: ở thương trường nói chuyện làm ăn

“Mục địch dịch dung không nói cũng được, nhưng dịch dung thành ai thì ngươi phải nói cho ta chứ.” Lão Bạch vô lực dựa vào vách tường, xem như nhận vụ này rồi.

“Ôn Thiển, lúc tống ngọc bội ngươi từng trốn đi ngay trước mắt hắn, đừng nói ngươi không nhận ra.” Bách Hiên nói, từ trong rổ lấy ra một quả lê, dùng tay áo lau mấy cái thì ném cho lão Bạch, “Bất quá không nhớ cũng không sao, ta có bức họa của hắn, ta biết, các ngươi dịch dung thường dùng thứ này.”

Lão Bạch máy móc nhận lấy lê, lại không đưa lên miệng, từ lúc Bách Hiên nói ra hai từ Ôn Thiển, đầu y đã ngừng hoạt động rồi. Những mảnh nhỏ thất loạn bát tao trong đầu cứ cái sau nối cái trước chợt hiện về, nhưng làm sao cũng không thể hoàn chỉnh được.

Bách Hiên làm trang chủ, Bách Cẩn trúng độc, Bách Hiên mướn Ôn Thiển tìm Đống Liên, Đống Liên hình như là để cứu Bách Cẩn, Ôn Thiển cùng Bách Cẩn không quen, Bách Cẩn kéo thân thể chưa khỏe hẳn chạy tới Bạch gia trấn chỉ để nhờ y tìm Ôn Thiển…

Trong minh minh có thứ gì đó như muốn xuất ra, nhưng mặc cho lão Bạch cố gắng thế nào cũng không bắt được.

Bàn tay lạnh lẽo dán lên trán y, lão Bạch đột nhiên cả kinh, thân thể phản ứng mà lùi mạnh về phía sau trước khi kịp suy nghĩ, kết quả là hung hăng đánh lên vách xe ngựa phía sau một cái, đau đến mức lão Bạch nhe răng trợn mắt.

Bách Hiên cười đến cả người run rẩy, không hề có chút hổ thẹn của kẻ gây ra: “Ta cũng không phải là độc xà mãnh thú, ngươi chật vật chạy trốn thế làm gì nha.”

Ngươi còn chẳng đáng yêu như độc xà mãnh thú ấy chứ! Đảo mắt liếc một cái, lão Bạch cuối cùng cũng chú ý đến quả lê trên tay. Không chút suy nghĩ há miệng ra một ngụm lớn gặm xuống, lại thoáng cái mở to hai mắt. Ngon chết được, lê này so với mật còn ngọt hơn, dòng nước ngọt nào chỉ nửa khắc đã khiến phiền não tiêu biến hết, chỉ còn lại hương quả thơm nồng đậm: “Lê này ngươi mua ở Bạch gia trấn phải không, thật là ngọt!”

Bách Hiên hơi chút sững sờ, lê kia là lúc ở thanh lâu chuộc người bị người bán nhét vào tay, còn nói cái gì mà không ngọt không lấy tiền, hắn ngại phiền mới bỏ tiền mua đem người đuổi đi. Lau một quả đưa cho lão Bạch thuần túy chỉ là mượn hoa hiến Phật, tiện tay chiếm đa số, bản thân không có tâm tư đi nếm thử. Nhưng lúc này thấy lão Bạch rốp rốp ăn đến hạnh phúc, không hiểu sao hắn thấy mình cũng thèm rồi.

Chọn một quả nhìn qua còn ngon miệng hơn, Bách Hiên lau vài cái có lệ rồi cho vào miệng. Học theo lão Bạch miệng to bao nhiêu há bấy nhiêu, gặm xuống một cái lê chỉ còn phân nửa.

“Xem cái dạng đó… ngươi chưa có ăn a…” Lão Bạch miệng bị nhét đầy, chỉ có thể lẩm bẩm mấy tiếng ô ô.

Bách Hiên không để ý tới y, bởi hắn đã say trong hương khí thơm mát kia rồi.

Ban đêm, mọi âm thanh đều yên tĩnh lại.

Lão Bạch mơ thấy Ôn Thiển. Đó là thời điểm nóng nhất trong năm, Ôn Thiển thật sự đúng hẹn đến Bạch gia sơn, không chỉ thế, còn mang theo một sọt lê đầy. Lão Bạch nhảy nhót đến cạnh Ôn Thiển, nhưng vừa thấy lễ gặp mặt này thì liền nhượng bộ lui binh. Ôn Thiển nói lê nhà hắn có danh cả phương viên trăm dặm, bắt lão Bạch nhất định phải nếm thử. Lão Bạch có lệ bảo, nói sau đi nói sau đi, kết quả nam nhân muốn lão Bạch lập tức ăn. Thấy lão Bạch chậm chạp bất động, cư nhiên thất vọng mà nhíu mày. Lão Bạch lập tức cuống cuồng, chọn lấy quả lớn nhất nhét vào trong miệng, vừa gặm vừa dựng ngón cái, nói so với đào tiên còn ngon hơn. Nhưng cùng lúc đó, ở trong lòng nước đắng giàn dụa, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nhắc mình, đời này không ăn lê nữa!

“Lê ăn ngon không?”

“So với đào tiên… còn ngon hơn…”

“Vậy ngươi mới nói cái gì?”

“Đời này… không ăn lê nữa…”

“Ai, rốt cuộc là ngươi mơ cái gì thế.”

Lão Bạch bị làm tỉnh lại, bởi trong mộng bị một ngụm lê mắc kẹt nơi cổ, suýt nữa nghẹn chết. Nhưng vừa mở mắt ra thì y không thừa nhận, biết đâu mình là bị Bách gia nhị thiếu gia làm cho tỉnh lại cũng nên. Kỳ thực không thể trách lão Bạch, ai bảo Bách Hiên nửa đêm không ngủ lại cứ nhìn chằm chằm Bạch đại hiệp nhà người ta chứ.

“Ngươi không ngủ sao?” Xe ngựa nhỏ hẹp, lão Bạch nằm không cách gì đem cơ thể duỗi thẳng được, chỉ có thể co chân, giờ đã có chút tê rần lên rồi.

Bách Hiên dùng tay chống đầu nằm nghiêng một bên, nói chính xác là, từ phía trên bên cạnh mà quan sát lão Bạch: “Lắc dữ quá, ngủ không được. Huống chi, nhìn ngươi so với ngủ còn thú vị hơn.”

Lão Bạch không nói gì, xem người khác ngủ, đây là sở thích kiểu gì a!

“Này,” Bách Hiên đột nhiên cúi thấp người, cùng lão Bạch gần đến mức không thể gần hơn, “Hỏi ngươi một chuyện.”

Cảm giác được môi hoa của Bách Hiên lơ đãng cọ lên má mình, đầu lão Bạch ầm ầm một cái, cả người nóng lên, nếu không phải có dịch dung che lấp, e sắc mặt lúc này có thể so với mứt quả. Ho nhẹ một tiếng, lão Bạch chật vật dịch về phía sau một chút: “Ngươi muốn hỏi gì?”

Không biết có phải cố ý không, Bách Hiên lại càng dựa vào sát hơn, gần như là nửa cơ thể đều đặt lên người lão Bạch: “Đây là mặt thật của ngươi sao?”

“Ngươi đứng lên trước.” Tư thế này khiến lão Bạch rất không tự nhiên. Bách Hiên đẹp đến hoa mắt, đồng thời rất dễ khiến người ta quên mất hắn nguy hiểm nhường nào. Lão Bạch không muốn tỏ ra yếu kém, nhưng trọng lượng đè ở trên người cùng khí tức ngay cạnh đều tràn đầy tính xâm lược, mà y âm thầm dùng lực kết quả là không thể khiến cho người này dịch chuyển được một li!

“Ngươi cho ta xem trước.” Bách Hiên nhẹ giọng nói, chậm rãi câu dẫn khóe miệng.

Run rẩy một lần nữa trở về trong thân thể lão Bạch. Thoáng chốc, Bách Hiên dường như lại biến thành con độc xà màu sắc diễm lệ đến mức quỷ dị kia, thong thả lại không cho trốn thoát, một vòng một vòng đem y quấn chết.

Lão Bạch tận lực làm cho thanh âm của mình nghe thật bình tĩnh: “Ngươi đè nặng thế ta không di chuyển được.”

Ai biết Bách Hiên cư nhiên đem cả người đè ép xuống: “Vậy ta giúp ngươi xé.”

Nam nhân này cố ý, không, phải nói là ác ý! Lão Bạch chật vật tránh đi ma trảo, nhưng cánh tay lung tung chống lại rất nhanh đã bị đối phương bắt được, càng khiến lão Bạch chán nản hơn chính là người kia chỉ cần dùng một tay đã có thể giữ chặt lấy hai tay y, sau đó tay còn lại dùng phương thức cực kỳ ám muội mà chạm vào mặt y, ở đường cong bên mặt lưu luyến.

Lão Bạch đầu hàng rồi, tiếng quát lên gần như đã bị biến dạng: “Bên tai, xé từ bên tai ấy!”

Động tác của Bách Hiên dừng một chút, sau đó mới than nhẹ một tiếng không rõ, có chút thất vọng mà nỉ non: “Mới tìm được một chuyện thú vị để làm, nói đáp án ra nhanh thế làm gì chứ.”

Lão Bạch khóe miệng co quắp, y muốn khua chiêng đánh trống, y muốn phất cờ hò reo —— tới a, mọi người cùng xem ác ôn.