Vừa tỉnh lại, tôi quan sát hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh. Tôi không giống như con gái trong tiểu thuyết ngôn tình, sau khi say rượu tỉnh lại trước tiên phải kiểm tra thân thể mình, bởi vì tôi tự mình biết rõ, loại vóc dáng và gương mặt này của tôi thật sự không đủ làm đàn ông nổi lên thú tính. Hơn nữa khi vừa mới nửa tỉnh nửa mê, tôi đã nhớ lại chuyện tối qua. Đầu không đau như trong tưởng tượng, ngược lại vì cuộc chạy đường dài hôm qua mà khi đứng lên, hai chân có chút run run.
Đây là một căn phòng đơn giản. Trên tường có một chiếc đồng hồ, trong góc là một cái bàn học. Một cái giá sách, một cái giường. Không còn cái gì khác. Tôi đoán đây là phòng của Phương Dư Khả. Không ngờ tên nhóc này còn có nhà ở Bắc Kinh.
Tôi mở cừa phòng khách, chuẩn bị tìm nước uống. Vừa ra khỏi phòng đã thấy trên sofa trong phòng khách có một người đang nằm. Phương Dư Khả mặc chiếc áo sơ mi phong phanh đêm qua, nhưng hôm nay đã có nhiều nếp nhăn hơn. Tôi nhẹ chân tìm thấy phòng bếp, rót một cốc nước, buồn chán ngồi trong phòng khách nghĩ: nếu tôi cứ đi thế này thì sao. Có cần chào hỏi hay không? Không cần? Hay là cần?
Khi đang tự hỏi, tôi cầm điều khiển từ xa mở TI VI theo thói quen. Đây là tật xấu nhất của tôi. Ở nhà, ngoại trừ lúc ngủ, tôi đều mở TI VI, không thèm để ý đến nội dung có hay ho hay không.
Tiếng võ hiệp tranh đấu truyền đến từ TI VI rốt cuộc đánh thức cậu ta, tôi cũng không cần phiền não có cần chào hỏi hay không nữa.
Nhưng Phương Dư Khả có vẻ như chưa hiểu rõ mình đang ở chỗ nào. Cậu ta ngây ngốc nhìn màn hình TI VI lóe sáng, đứng dậy tắt TI VI rồi lại quay về sofa.
Tôi tuyệt dối không nghĩ đến con heo này lại không để ý thấy có một người con gái đang ở trong cùng một phòng với cậu ta. Trong tiết mục chuẩn mực, không phải tôi nên gào lên “A!”, sau đó tên kia bắt đầu hoảng hốt bịt miệng tôi, giải thích sự trong sạch của mình, tuy có suy nghĩ phi pháp và thực tế không an phận, cô gái kia sẽ nửa tin nửa ngờ quan sát, muốn người kia thề với trời. Cuối cùng tên kia cũng vô cùng uất ức nghe theo, sau đó hai người trở thành oan gia vui mừng, không phải sao?
Tôi đột nhiên nghĩ ra, người ta đó là phim truyền hình. Trong phim truyền hình là tình cảm nam nữ. Tôi với Phương Dư Khả nhiều lắm cũng chỉ là bạn bè, nếu thật sự biến thành như vậy mới buồn cười nha.
Nếu đổi thành Như Đình, người ta nhất định sẽ hét lên. Nhưng nếu Như Đình thật sự gặp phải chuyện này, tôi hoài nghi cô ta có phải hận không thể có thực tế không an phận hay không? Hay là người ta cũng có thực tế không an phận cả rồi, chỉ là cái đầu trong sáng của tôi nghĩ bọn họ không có thôi? Tôi càng nghĩ càng xa, bắt đầu cười.
Có thể tiếng cười của tôi lại càng dễ đánh thức người khác. Phương Dư Khả bỗng nhiên nhớ ra gì đó, vù một cái đứng lên.
Cậu ta ngơ ngác nhìn tôi, lẩm bẩm “Nằm mơ sao?”
Tôi đi chân không chạy tới, bấm bấm cánh tay cậu ta: “Không có nằm mơ. Sự thuần khiết của tôi đều bị cậu hủy hoại rồi. Cậu đừng mong phủ nhận.”
Đồng chí Phương Dư Khả rốt cuộc tỉnh táo lại, cười xoa xoa chỗ vừa bị tôi bấm: “Đừng nói mò. Cô uống rượu vào là có cái tính nết gì vậy? Lăn qua lăn lại đến ba giờ sáng mới ngủ.”
Tôi có lỗi, các loại bất mãn trước đây với Phương Dư Khả đều bị tôi ném lên chín tầng mây. Chuyện ngày hôm qua làm tôi rất biết ơn cậu ta. Nếu như chưa nói ra những lời đó, hôm nay có lẽ tôi sẽ không dễ chịu như thế này.
Tôi ngượng ngùng cười: “Tôi nhớ trước đây tôi cứ say là ngủ, rất dễ đối phó mà.”
“Ngài đúng là cứ say là ngủ. Chỉ là vừa la hét vừa ngủ, kêu đói, kêu uống rượu, lại còn ngã từ trên giường xuống. Áo khoác của tôi cũng bị cô nôn đến mức không muốn đi giặt.”
“Phải không? Hì hì.” Tôi bỗng cảm thấy xấu hổ.
Phương Dư Khả lại không tiếp tục vạch trần thành tích của tôi nữa: “Hôm qua tôi ở trên sofa trông cửa cho cô, còn chưa có tắm đâu. Cô thì sao? Có tắm không?”
Quả thật tôi cũng ngửi thấy mình bốc mùi. Tên nhóc Phương Dư Khả này thích sạch sẽ, có thể khoan dung tôi đến trình độ này đã là không dễ dàng. Tôi cười nói: “Cậu tắm đi. Tôi ra ngoài mua quần áo. Cứ thế này trở về nhỡ may gặp phải mấy người cùng phòng thật sự khó nói rõ.”
Phương Dư Khả gật đầu, đưa chìa khóa cho tôi: “Ra ngoài nhớ mang theo di động, nhỡ may lạc đường cũng tiện liên lạc.”
Tôi ra khỏi cửa, thuận lợi tìm được siêu thị, thuận tiện mua ít thịt và rau.
Vừa vào cửa đã thấy tên nhóc kia tắm rửa xong. Tôi để đồ ăn lên bàn bếp, nói với cậu ta: “Khi tôi tắm cậu nấu cơm đi. Đói chết tôi.”
Phương Dư Khả không thể tin nhìn tôi: “Tôi xin cô. Có ai đối xử với ân nhân của mình như thế không? Dựa vào cái gì mà tôi phải nấu cơm?”
Tôi khinh bỉ nhìn cậu ta: “Bởi vì cậu là chủ tôi là khách, có đạo lý nào để khách xuống bếp nấu cơm sao? Huống chi tôi không biết nấu. Hoặc là cậu xuống lầu mua mì tôm, tôi sẽ nấu cho cậu.”
Nói xong tôi bừng bừng khí thế đóng cửa toilet.
Chờ tôi tắm rửa xong đã ngửi thấy mùi đồ ăn từ phòng bếp. Hắc hắc, tôi biết cậu ta là người biết nấu ăn mà, nếu không ngón tay dài như nghệ sĩ dương cầm kia chẳng phải sẽ rất lãng phí sao?
Phương Dư Khả quả nhiên là một tên khủng bố, lại có thể từ nguyên liệu có hạn làm ra mấy món ăn kiểu cách như vậy. Tôi dùng tay không bốc một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, không tệ, không tệ, béo mà không ngấy, có thể thay chân cho đầu bếp căn tin Bắc Đại.
Phương Dư Khả cũng không phê bình cách tôi nếm đồ ăn. Đại khái là đầu bếp đều coi trọng bình luận của người thưởng thức mà không quan tâm bọn họ nếm thử thế nào.
Cậu ta lấy ra một cốc nước chanh trong tủ lạnh, nói với tôi: “Lại đây, bắt đầu từ hôm nay không được uống bia, chỉ uống nước chanh thôi.”
Tôi vui cười hớn hở nhận lấy, nhấp một ngụm: “Phương Dư Khả, ngoại trừ lời nói có chút độc ác, cậu sắp chạm mốc hoàn mỹ rồi đấy. Ai gả cho cậu thật có phúc khí. Dù sao tôi vẫn muốn giới thiệu Chu Lỵ cho cậu. Tôi không thể tròn mắt nhìn tài nguyên ưu tú như vậy bị dẫn ra ngoài được a.”
Phương Dư Khả ăn đồ ăn: “Còn phải cân nhắc. Nhưng tôi vẫn nói câu kia, đầu óc của cô tốt nhất đừng suy nghĩ mấy chuyện này.”
Cậu ta vừa nói lại làm tôi buồn phiền. Cuộc thi cuối kỳ này làm sao bây giờ? Môn chuyên ngành hẳn là không có vấn đề gì. Chí ít cũng có thể qua loa đạt tiêu chuẩn. Nhưng trên lớp máy tính và “nghệ thuật nước Nga”, khi ấy tôi còn đang bận nghĩ tới phòng học bên cạnh rồi. Ai!
Phương Dư Khả giống như có thể đọc được suy nghĩ của tôi, cậu ta nói: “Lớp máy tính cũng không có vấn đề gì, tôi có thể tìm trọng điểm cho cô, học bù vào là được.”
Áp lực cuối kỳ làm tôi phải dọn dẹp lại suy nghĩ thất tình, dùng tất cả sức lực đối phó với các môn thi. Toàn bộ trường học giống như đang trong tình trạng cảnh báo, các ký túc xá cũng thông báo tới mọi người để chuẩn bị đèn khẩn cấp. Những quán ăn đêm ngoài cửa nam cũng bị sinh viên chiếm lĩnh. Vốn bằng tinh thần AQ(1) của tôi, thấy tất cả mọi người nước đến chân mới nhảy, tôi còn nước mắt lưng tròng cho răng mình đã tìm được chiến hữu, nhưng khi tôi nhìn thấy sinh viên giỏi của khoa cũng đang cầm sách giáo khoa đứng ở cửa phòng rửa mặt, tôi mới hiểu được thức suốt đêm ôn thi không phải độc quyền của học sinh tồi. Tuần cuối cùng cũng giống như một trăm mét chạy nước rút, không có ai không xông lên, chỉ có người xông lên nhanh hay chậm.
Tuần thứ nhất là tuần của những môn chung, tuần thứ hai là máy tính, hai tuần cuối cùng là những môn chuyên ngành. May mà tôi ý thức được từ trước, trong học kỳ đầu tiên chỉ chọn một môn chung, tôi chỉ cần cố gắng đối phó với “nghệ thuật nước Nga” là được. Lớp này chấm điểm chuyên cần 30%, thành tích trong lớp là 30%, bài thi cuối kỳ 40%. Tôi tính sơ qua một chút, bỏ túi 30% điểm chuyên cần, thành tích trên lớp chính là bài thảo luận, tôi trà trộn được vào nhóm tốt nhất, dù có ăn bớt thế nào cũng phải được 20%, vậy chỉ cần 10% nữa là đạt tiêu chuẩn. Nói cách khác, tôi chỉ cần làm được một phần tư là có thể qua.
Thứ năm thuận lợi kiểm tra “nghệ thuật nước Nga” xong, tôi rủ Chu Lỵ đi ăn cánh gà Tây Môn. Mặc dù không dám nói làm bài xuất sắc, nhưng đạt tiêu chuẩn nhất định không có vấn đề. Tôi vui vẻ vỗ vai Chu Lỵ, dùng thân phận người từng trải tổng kết: “Làm chuyện gì cũng phải tính toán trước. Vừa vào học kỳ, chuyện đầu tiên tớ làm là kiểm tra luật thi cử xử phạt, khi chọn lớp, chuyện đầu tiên là phải xem xét phương pháp tính điểm, cậu xem, cuối cùng tớ cũng có thể vượt qua dễ dàng.”
Chu Lỵ không phản bác tôi như ngày thường, nhưng một câu nói của con bé làm cánh gà trong miệng tôi rơi xuống đất: “Kế hoạch không tệ, nhưng vẫn nên tính toán lại. Nhắc cậu nhớ, thứ tư tuần sau sẽ thi máy tính. Loại lịch sử nghệ thuật này chỉ cần học thuộc là có thể qua mà cậu cũng phải chuẩn bị đến sáu ngày mới qua loa đạt tiêu chuẩn, vậy lớp máy tính phải làm sao? Lớp đấy đầy kiến thức khoa học tự nhiên. Hơn nữa cũng không có thành tích trên lớp, phải dựa vào bài thi cuối kỳ để vượt càn khôn. Một tuần nay tớ đều đọc giáo trình máy tính, môn chung chỉ trước ngày thi một ngày mới học.”
Tôi tức giận nói với Chu Lỵ: “Cậu không thể để tớ qua nốt ngày hôm nay sao. Cậu nói vậy, buổi tối tớ lại phải thức suốt đêm!”
Chu Lỵ hèn hạ cười: “Ai bảo cậu đắc ý giảng đạo như thế? Tớ chỉ nhắc nhở cậu đừng vui mừng quá sớm thôi. Được rồi, cho đến khi cuộc thi cuối kỳ kết thúc, nhà trường sẽ không tắt đèn, cậu có thể học thỏa thích. Nhưng cuối tuần cậu sẽ vẫn phải ôm một cái đèn khẩn cấp qua đêm, sắp toét mắt rồi. Nếu không cậu đến nhà tớ ôn tập đi?”
Tôi lắc đầu: “Quên đi. Tuy tớ học hành không tốt nhưng có cách học rất quái gở. Tớ không quen có người lạ ở bên cạnh ân cần hỏi han, lại không thể để bố mẹ cậu di tản. Nhưng cũng cảm ơn cậu, Chu Lỵ.”
Chu Lỵ cười nói: “Đúng là khó hầu hạ. Cảm ơn thì không cần, cậu cũng không có gì báo đáp. Nhưng một mình cậu học có hiểu được không? Tớ mà cũng có chút khó khăn.”
Tôi nghe đến “không có gì báo đáp”, suy nghĩ lại bắt đầu xoay chuyển: “Không phải cậu có ý với Phương Dư Khả sao? Chi bằng tớ sáng tạo cho cậu một cơ hội tuyệt vời, không chỉ có cao nhân giải đáp thắc mắc mà còn có thể tiện đường nhặt về một con rùa vàng.”
Chu Lỵ khinh thường liếc mắt nhìn tôi: “Cơ hội tốt như vậy sao cậu không tự mình nhận đi?”
Tôi thấy vẻ mặt không tin của Chu Lỵ, thoáng một cái nổi giận, lấy di động ra gọi cho Phương Dư Khả. Phương Dư Khả hình như đang ở một nơi rất náo nhiệt, bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười của đám đông.
Phương Dư Khả nhận điện xong cũng một lúc lâu không lên tiếng, đại khái là đi tìm một chỗ yên tĩnh mới thấp giọng nói: “Có việc sao?”
Sức mạnh tôi vừa tích trữ cũng đủ để vênh mặt hất hàm sai khiến Phương Dư Khả, nhưng tên nhóc này nhận điện thoại quá lâu làm giảm không ít khí thế của tôi. Tôi bỗng quên mất vì sao lại gọi điện cho cậu ta. Sau khi nói quanh co một lúc lâu, nói câu “không có việc gì” xong rồi ngắt điện thoại. Tôi cũng không biết mình đang căng thẳng cái gì nữa.
Chu Lỵ ở bên cạnh chắp tay xem trò cười: “Làm gì vậy? Gọi điện để nghe hơi thở của đối phương sao? Đủ lãng mạn ha…”
Chu Lỵ còn chưa nói xong, Phương Dư Khả đã gọi lại. Lúc này tôi đã rút ra kinh nghiệm, hít một hơi thật sâu: “Phương Dư Khả, tôi bị trói, trong năm phút cậu nhanh chạy tới cánh gà Tây Môn, nếu không đối phương gϊếŧ con tin thì tôi sẽ không để cậu yên đâu.”
Tôi đắc ý ngắt điện thoại. Chu Lỵ vắt chéo một chân, nếu đưa cho con bé một đĩa hạt dưa, đảm bảo sẽ giống hình dáng mẹ Tiểu Thiện Thiện hàng xóm nhà tôi và mẹ tôi đang bát quái. Con bé liếc mắt nói: “Các cậu là trẻ lên ba chắc. Nói ấu trĩ đến mức tớ nghe mà rơi hàm, hơn nữa, cậu là con tin bị gϊếŧ, làm thế nào không để cậu ta yên a? Cậu phải nói tôi thành quỷ cũng không tha cho cậu. Tớ thật sự bất tình thay cho Tiểu Tây ca ca. Xương cốt còn chưa lạnh cậu đã có niềm vui mới…”
Nghe được tên của Tiểu Tây, tim tôi nảy lên một cái. Mấy ngày nay vẫn suy nghĩ là thế nào mới trà trộn qua được kỳ thi, cũng không nghĩ đến anh. Mặc dù có khi thất thần nhớ tới, tôi cũng sẽ lý trí nói với mình đừng suy nghĩ bậy bạ. Nay tên của anh như một cây kim đâm vào lòng.
Chu Lỵ có lẽ nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của tôi, biết mình đã nói sai, lập tức nói: “Ai nha, cậu không cần đau khổ. Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Nếu thật sự không buông tha được, cậu làm người thứ ba đi. Người ta cũng chưa kết hôn, cậu vẫn còn cơ hội.”
Tôi làm bộ không thèm để ý, tùy tiện nói: “Ừ, nghỉ đông tớ sẽ lại lập kế hoạch.”
Chu Lỵ cười đánh tôi: “Cậu còn kế hoạch thế nào đây? Loại chuyện này kế hoạch không ngăn nổi biến hóa.”
Tôi cười đánh lại: “Tớ vẫn thích kế hoạch đấy. Lát nữa tớ còn lên kế hoạch thân cận, làm bà mối nha!”
Vừa nói ra tôi đã thấy Phương Dư Khả chạy đến chỗ chúng tôi. Tôi hất mặt với Chu Lỵ, kẻ trộm tinh này lập tức hiểu ý.
Phương Dư Khả kéo ghế ngồi xuống: “Làm gì vậy? Còn giới hạn thời gian có mặt?”
Tôi không phản ứng với câu nói của cậu ta, đẩy Chu Lỵ tới trước: “Giới thiệu một chút, đây là bạn cùng phòng tôi, Chu Lỵ. Chu Lỵ, đâu là thiên tài máy tính Phương Dư Khả. Lần trước khi lắp máy tính các cậu đã gặp rồi. Nói tóm lại, tất cả những thứ liên quan đến máy tính cậu đều có thể hỏi cậu ta.”
Vừa nãy còn là một bà cô vắt chéo chân bát quái, nay Chu Lỵ đã như đổi người, cười không lộ răng hơi nghiêng đầu: “Xin chào, xin chiếu cố nhiều hơn.”
Phương Dư Khả gật đầu, xem như làm quen, lại dùng ánh mắt khác thường liếc sang tôi. Tôi chớp chớp mắt với cậu ta, ám chỉ đây là chị em tốt đã nhắc đến với cậu ta.
Tôi lại gọi mấy cái cánh gà, thuận tiện gọi thêm mấy chai bia. Phương Dư Khả lại bắt đầu giả trang thục nam: “Không nên uống bia, uống nước chanh đi.” Tôi có chút không chịu nổi, cậu nói cứ như tôi là thục nữ vậy, đại nam nhân nói lời này cũng không sợ mất mặt. Thử nghĩ một chút, một soái ca như thế này uống nước hoa quả, ăn cánh gà, không cảm thấy rất xăng pha nhớt sao?
Tôi vô cùng khí thế nói: “Uống bia.”
Chu Lỵ lập tức nói: “Phương Dư Khả cậu uống bia đi, tôi và Lâm Lâm uống chút nước trái cây là được.”
Lúc này Phương Dư Khả không nói gì nữa, coi như ngầm đồng ý.
Xét thấy mấy lời nói độc ác của Phương Dư Khả chưa biết lúc nào thì phát tác, tôi nghĩ chính mình nói đơn giản rõ ràng ý nghĩa của lần tụ tập này đi, miễn cho tên nhóc này cầm pháo oanh tạc tôi. Tôi cười hỏi Phương Dư Khả: “Cậu cần ôn tập cho kỳ thi không?”
“Cần.”
Khốn, cậu cũng cần ôn tập? Chẳng lẽ cậu cũng ngồi xổm dưới ngọn đèn lờ mờ trong phòng rửa mặt đọc sách? “Vậy bình thường cậu ôn tập ở đâu? Ôn trong bao lâu?” Tôi tiếp tục thu nhặt tin tức.
“Trong hoặc ngoài ký túc xá. Thời gian còn phải xem tâm tình.”
“Vậy xin hỏi ngài đây hiện giờ tâm tình là happy hay sad?”
“Trong happy có sad, trong sad có happy.”
“Vậy xin hỏi tỉ lệ vui buồn đại khái là bao nhiêu?”
“Rốt cuộc cô hỏi cái này để làm gì?”
Rốt cuộc có thể đến đề tài chính. Tôi cười hì hì nói: “Khi cậu happy, coi như cậu thuận nước giương buồm giúp Chu Lỵ một chút đi. Chu Lỵ nói chương trình máy tính có chút nội dung xem không hiểu, lại không có nơi để hỏi. Nhà Chu Lỵ có khách đến thăm, không có cách nào học ở nhà. Không phải cậu có một căn nhà ở ngoài sao? Hiện tại thức đêm ôn tập cũng không có chỗ đi, cậu còn không hiến tặng một chút. Nếu Chu Lỵ thi qua, nhất định sẽ mời cậu đi ăn đầu tiên.”
Tôi len lén liếc nhìn Chu Lỵ. Cô nàng đang dùng ánh mắt sùng bái không gì sánh được nhìn tôi. Tôi cũng không ngờ mình có tố chất nói phét như vậy. Đại khái là tôi có tố chất bà mối trời cho.
Phương Dư Khả cũng không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý: “Được, không thành vấn đề.”
Tôi kinh ngạc đến mức cái miệng giữ hình chữ O một lúc lâu vẫn chưa ngậm lại. Tôi còn chuẩn bị một sọt lý do thuyết phục cậu ta, không ngờ cậu ta đồng ý nhanh như vậy. Tôi dường như có chút thất vọng vì khí thế vừa dự trữ mà chưa có nơi dùng đến.
“Nhưng tôi có một điều kiện.” Phương Dư Khả chậm rãi thương lượng.
Tôi biết tên nhóc này không dễ đối phó như vậy, tôi vui vẻ chuẩn bị phản bác. Không đợi tôi mở miệng, Phương Dư Khả đã nói: “Điều kiện chính là cô.”
Cái này, miệng tôi lại biến thành hình chữ O. Tôi lại nhìn Chu Lỵ một chút, vẻ mặt Chu Lỵ oán giận nhìn tôi, giống như tôi vừa làm chuyện có lỗi với con bé.
Tôi dừng lại một chút, suy nghĩ một chút, làm ra một quyết định nặng nề: “Phương Dư Khả, tôi biết, một số người khi đang làm mối thường bị cuốn vào. Cũng giống như khi minh tinh gia nhập làng giải trí, động một cái là có scandal. Nhưng cậu cũng rõ, tôi là một người trọng nghĩa khí. Vợ bạn không thể động, con gái cũng có quy tắc như con trai. Nếu bạn tôi có ý với cậu, tôi không thể có suy nghĩ không an phận với cậu. Cậu còn có Như Đình, kể cả không có Như Đình, cậu còn có vô số thiếu nữ chờ cậu bị trúng tên…” Tôi lại len lén liếc mắt nhìn Chu Lỵ, vẻ mặt Chu Lỵ đã đầy vạch đen.
Phương Dư Khả không nói một lúc lâu. Sau đó cậu ta mới không nhanh không chậm nói: “Ý của tôi là, khi tôi giúp Chu Lỵ học bổ túc, hy vọng cô có thể ở đó. Chu Lỵ là con gái, ra vào nhà tôi sẽ ảnh hưởng không tốt tới cô ấy; mặt khác sự quan tâm của tôi xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, giúp một người là giúp mà giúp hai người cũng là giúp. Tôi cũng không muốn cô trượt lớp máy tính, không muốn phụ lòng mẹ cô đã dặn tôi chăm sóc cô. Về phần vô số thiếu nữ chờ tôi trúng tên mà cô nói, cảm ơn cô để mắt đến tôi, nhưng tôi chung tình với thiên sứ của tôi, sợ là đã để cho cô và những thiếu nữ này thất vọng rồi.”
Mặt tôi nóng đến mức có thể luộc được trứng gà. Chu Lỵ ở bên cạnh còn nhẹ giọng hỏi: “Thiên sứ của cậu ấy là ai? Như Đình sao?”
Tôi như bị táo bón oán hận rặn ra hai chữ: “Phường chèo…”
***
(1) Tinh thần AQ: bắt nguồn từ “AQ chính truyện” của Lỗ Tấn. Nhân vật AQ luôn tìm sự thắng lợi về mặt tinh thần, luôn cho rằng mình hơn mọi người, không bao giờ nhận thua dù thực tế là hắn thua. Tinh thần AQ là tinh thần tự tin vào bản thân một cách thái quá, không gắn với thực tế.