Trận chiến này chúng tôi thua thật là thê thảm, thua trong chính cái bẫy mà mình đã đào ra.
“Nếu anh ta từ chối, thì có nghĩa là tự bác bỏ quan điểm của mình còn nếu anh ta không từ chối thì em cũng không thiệt thòi gì… lúc đó chị cứ nghĩ rằng anh ta sẽ từ chối.” Sau khi ra ngoài, đội trưởng giải thích với tôi, “Tiểu Chu Chu, đừng giận, chị mời em ăn cơm được không?”
Tôi ôm cánh tay: “Hừ! Em muốn ăn lẩu!”
“Ăn lẩu ăn lẩu, đi ăn thôi!”
Cả đội chúng tôi cùng đi đến phố ăn uống bên cạnh làng đại học, bây giờ đang là giờ cơm, cửa hàng nào cũng rất đông đúc chúng tôi chỉ vừa mới lấy số quay đầu lại thì đã nhìn thấy đội thi tranh biện ngành Luật vừa rồi.
Có câu gọi là oan gia ngõ hẹp, gặp nhau thật hết sức đỏ mắt, đội trưởng của chúng tôi đã xăn tay áo, chúng tôi vội vàng giữ chặt chị ấy lại, “Chị cả chị cả, đánh không lại, đánh không lại đâu.”
Giây tiếp theo đội tranh biện ngành Luật ngẩng đầu liền nhìn thấy được chúng tôi.
Đội trưởng chúng tôi lập tức thay đổi thành một khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt, còn vẫy vẫy tay chào hỏi: “Hello, thật là trùng hợp nha.”
Chúng tôi: “…”
Đối phương cũng rất nhiệt tình, tay tranh biện số 4 của bọn họ sôi nổi đáp lại, “Trùng hợp quá, chào chị dâu, chào chị dâu.”
Ai vậy?
Đùa cái gì thế?
“Cùng nhau ăn chứ?” Đội trưởng của chúng tôi nịnh nọt tung ra một cành ôliu, “Chúng tôi đã lấy số rồi.”
Bốn người bọn họ cũng không hề khách sáo, “Đương nhiên là được chứ.”
Vì thế tám người cùng đứng vào một hàng, người phục vụ đã sắp xếp cho chúng tôi một cái bàn lớn, mọi người lần lượt ngồi vào chỗ, tôi ở sau cùng, khi tôi vừa định ngồi xuống, thì cũng chỉ còn lại một vị trí bên cạnh đội trưởng đội tranh biện ngành Luật, Trần Tinh Lãng.
“Chị dâu mau ngồi đi.” Số 4 còn tỏ ra hết sức nhiệt tình, lại còn châm trà rót nước cho tôi, “Chị dâu uống trà đi, không biết chị dâu tên là gì?”
Tôi cũng cho là bọn họ chỉ nói đùa, vì vậy hết sức tự nhiên ngồi xuống, tự giới thiệu mình.
Lúc gọi món, bọn họ đã gọi thêm một chút rượu, cứ nhất mực đòi kính rượu cho Trần Tinh Lãng, còn nói rằng: “Hôm nay là một ngày đáng để chúc mừng, đây đây, chúng ta cùng nâng ly, chúc mừng cho lão đại của chúng ta từ nay thoát kiếp cô đơn!”
Trần Tinh Lãng thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng nâng ly lên uống với bọn họ, nói đùa: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Tôi nhìn ra được một chút manh mối.
Từ khi bắt đầu vào đây, cô gái xinh đẹp thành viên biện luận số 2 của bọn họ không nói câu nào, lúc tôi ngồi xuống bên cạnh Trần Tinh Lãng, cô ta còn nhíu mày một chút.
Nhưng bọn họ thoạt nhìn không giống tình nhân, cho nên tạm thời chỉ có thể suy đoán cô gái này thích Trần Tinh Lãng.
Tôi có cảm giác mình đang bị lợi dụng, liền nâng chén kính Trần Tinh Lãng: “Đội trưởng Trần, hôm nay có điều không phải với anh, hy vọng anh không ngại, tôi mời anh một ly.”
Hắn mỉm cười, dùng ly của mình chạm nhẹ một chút vào ly tôi, “Không ngại.”
Tôi phát hiện hắn cười rộ lên rất đẹp, đôi mắt sáng lấp lánh, hơn nữa người này còn là mắt đào hoa.
Đội trưởng của chúng tôi ở bên cạnh cười xấu xa: “Là không ngại bị mạo phạm, hay là không ngại làm bạn trai Tiểu Chu Chu của chúng tôi?”
Trần Tinh Lãng liếc mắt nhìn tôi một cái, “Cả hai.”
Trái tim của tôi bị đánh mất hắn làm cho ngừng đập trong nháy mắt.
________________
“Mẹ kiếp! Lúc anh ta nói là không ngại, mọi người có thấy chấn động không?!”
“Có thật là anh ta không có bạn gái không đấy? Tôi không tin đâu.”
Lúc tôi bước ra khỏi phòng tắm, ba người kia vẫn còn đang bàn tán xôn xao.
“Tiểu Chu Chu thật là quá hạnh phúc.” Đội trưởng bỗng nhiên thở dài, “Đi thi đấu có một lần đã vớt được anh người yêu.”
Tôi: “Em hạnh phúc con khỉ ấy! Mọi người không thấy số 2 của bọn họ sắp sửa trừng chết em hay sao?”
“Không phải em cũng trừng ngược lại cô ta hay sao?”
Trừng thì đương nhiên là phải trừng, nói sao đi nữa thì cũng không thể thua về mặt khí thế được.
Tối hôm đó số 4 của bọn họ đã thêm tôi vào WeChat, thậm chí còn gọi tôi là chị dâu mấy lần.
Được tôn xưng thì không thể làm ngơ được, tôi lập tức gửi cho cậu ta một bao lì xì, lời chúc bên ngoài bao lì xì còn ghi là: chị dâu cho em ăn kẹo.
Cậu ta trả lại cho tôi một icon “Một đồng không phải là yêu, là tổn thương”.
Tôi: Ha ha ha ha.
Số 4: Nói chuyện đàng hoàng này, chị dâu, có muốn gia nhập Hội tranh biện của chúng tôi không?
Tôi: Có lợi ích gì không?
Số 4: Miễn phí nhập hội cho chị, vào hội có thể đề cao năng lực tranh luận và khả năng ăn nói của chị, còn có cơ hội tham gia thi đấu nhiều giải lớn ( cái này được tích lũy điểm), quan trọng nhất, là là có cơ hội tiếp xúc thân mật với anh Tinh Lãng của chúng tôi.
Tôi: Tôi đã là chị dâu của cậu, còn sợ không có cơ hội tiếp xúc với anh ta sao?
Số 4: Anh Tinh Lãng nói chưa từng tiếp xúc thân mật với chị.
Tôi: …
Số 4: Chịu không chị dâu...
Tôi: Vậy sao không mời những người khác trong đội chúng tôi? Tôi là yếu nhất trong số 4 người đấy.
Số 4: Chúng tôi tương đối thích loại có tiềm năng khai thác như chị.
Suýt chút nữa thì tôi đã tin, cho đến khi tôi hỏi đội trưởng, mới phát hiện ba người bọn họ đều đã từ chối cậu ta:
“Tranh biện cũng không phải là sở thích của tôi, cuộc thi tranh biện lần này là do trong ngành không có ai dự thi cho nên mới bảo chúng tôi đi mà thôi, vào hội làm gì? Phiền phức.”
“Tôi muốn chơi game hơn, không vào.”
“Tôi phải yêu đương không rảnh, hơn nữa hội tranh biện nhiều anh đẹp trai như vậy, bạn trai tôi sẽ ghen.”
Được rồi!