Chương 2

10.

Tôi bắt đầu điều chỉnh suy nghĩ, chuẩn bị làm một trận lớn.

Vào một buổi chiều nắng đẹp, tôi quyết định ủ một vò rượu ngon tổ truyền của Miêu Cương chúng tôi cho Chi Chi.

Sau một loạt các bước phức tạp như lựa chọn nguyên liệu, làm sạch, nấu rượu, lên men và chưng cất, mùi thơm thoang thoảng của rượu cuối cùng cũng bay lơ lửng trong không khí.

Tôi mặt mày tươi cười, tựa như đem bảo vật đi biếu khách quý, cầm một vò rượu Miêu được tỉ mỉ ủ chế nhẹ nhàng đưa cho Chi Chi.

Vốn tưởng rằng cô ấy chắc chắn không cưỡng lại được sự hấp dẫn của mùi rượu, sẽ uống đến say mèm.

Không nghĩ tới hốc mắt cô ấy bỗng đỏ hoe, nhận lấy vò rượu rồi lại cầm cuốc đào một cái hố dưới cây lê ngoài sân.

Tôi thấy cô ấy đến cuốc còn không cầm được vững đành phải giúp đào hố.

Sau khi đào hố xong, cô ấy không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, buồn bực chôn nguyên vò rượu xuống đất.

Tôi thấy tiếc con cổ trùng bị tôi bỏ vào trong rượu, hơi bực bội nói với cô ấy:

"Không thích uống thì cứ quăng đi, chôn để chống chế ai chứ?"

Không ngờ Chi Chi lại quay lưng về phía tôi, lẩm bẩm:

“Sư phụ nói, nếu có người tự mình ủ rượu cho tôi, nhất định không thể gấp gáp. Phải chôn dưới tàng cây, chờ ngày tới, uống vào mới say lòng người.”

“A! Sư phụ đáng ghét, luôn phá hỏng chuyện tốt của tôi! Mấy ngày nay lại bận rộn vô ích rồi…”

11.

Sau khi vắt óc suy nghĩ mấy đêm, tôi lại có chủ ý mới.

Vào một đêm có gió có trăng, tôi ung dung ở trước mặt Chi Chi lộ ra vai phải rắn chắc, khỏe khoắn của mình.

Sau vài lần lơ đãng trêu chọc, cô ấy quả nhiên chú ý tới “cảnh đẹp” nơi vai tôi.

Trên làn da màu đồng in một hình xăm mặt trăng tuyệt đẹp.

Chỉ liếc mắt một cái, Chi Chi đã vô cùng phấn khích, giương nanh múa vuốt vỗ mạnh vào vai tôi, miệng gào thét điên cuồng:

"A a a... đẹp quá!"

"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!"

“Xăm cho tôi, lập tức! Liền, ngay và luôn đi!"

Trong lòng tôi khấp khởi mừng thầm, mặt lại giả vờ khó xử:

"Xăm cái này rất đau..."

Nào biết được chỉ một câu nói liền chọc cho cô ấy tức đến giậm chân:

"Khinh thường ai? Bổn công chúa đây vốn không phải phụ nữ bình thường!"

m mưu thực hiện được, tôi thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng hỏi lại:

“Vậy cô muốn xăm hình gì?”

Chi Chi nghĩ nghĩ, vung tay lên, nói:

"Của anh là một mặt trăng, tôi đây xăm....mặt trời đi."

Trong lòng tôi trợn trắng mắt:

"Cô đây là có ý muốn bất kể chuyện gì đều muốn thắng tôi?"

Nhưng mà, biểu hiện đêm hôm đó của Chi Chi quả thật xuất sắc, cô ấy thật sự không kêu một tiếng, mà la hét hết một đêm liền.

Quả nhiên là một đứa con gái!

Hoàn mỹ hòa nhau một ván, tâm trạng tôi tốt hơn nhiều rồi.

Nhưng khi nhìn thấy hình xăm mặt trời trên vai trái của cô ấy, đột nhiên tôi lại cảm thấy âm dương hơi mất cân đối.

Càng làm cho tôi tuyệt vọng chính là:

Cổ tôi vừa hạ xuống trên da cô ấy lại thất bại rồi.

12.

Cho đến lúc này, tôi mới thật sự ý thức được, mình có thể phải thay đổi chiến lược một chút.

Nếu cô nhóc này có nhiều thế thân như vậy, vậy tại sao tôi không thử phóng hỏa đốt thế thân, chẳng phải thế sẽ đơn giản hơn sao?

Nói làm là làm!

Đêm đó, tôi dùng cát tường hồng kết của Miêu Cương dẫn Chi Chi vào trong sân.

Đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội giở trò trên nút thắt đó.

Nhưng nhiều ngày qua thất bại không đếm xuể khiến tôi không dám dùng hết cổ trong một lần.

Vì thế tôi ra một chiêu dương đông kích tây, mò thẳng vào phòng riêng của Chi Chi, chuẩn bị đốt sạch sẽ đống người giấy trong phòng.

Theo lý mà nói, đây đã là lần thứ hai tôi bước vào căn phòng này, lẽ ra nên cảm thấy vững vàng mới đúng.

Nhưng tôi quẹt hết cả hộp diêm, không quẹt được tí lửa nào.

Căn phòng này âm khí thật sự quá nặng!

Nặng đến mức không thể đốt lửa!

Tâm trạng của tôi sụp đổ hoàn toàn!

13.

Sau khi trải qua sự đả kích lớn như thế, tôi ngã bệnh.

Liên tục mấy ngày tôi đều sốt cao không giảm, mê sảng hết đợt này đến đợt khác.

Chi Chi ngược lại rất có tình có nghĩa, không ăn không ngủ chăm sóc tôi suốt cả mấy hôm.

Tỉnh lại, tôi chỉ cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn tôi là lạ.

Giống như có chút áy náy, lại có chút thương hại, làm cho tôi cảm thấy cả người không thoải mái.

Thậm chí cô ấy còn bắt đầu học theo tôi nấu đồ ăn ngon.

Có đôi khi hứng lên còn có thể nhảy một bài múa Miêu Cương làm cho tôi vui vẻ.

Dần dần, tôi bị cô ấy dỗ dành đến mức lâng lâng, cảm giác mình lại có thể ra tay rồi.

Thầm nghĩ mình đường đường là một thiếu niên Miêu Cương, thiên phú dị bẩm, há có thể thua dưới tay cô nhóc này!

Vì thế, tôi thao thức suốt mấy đêm, rốt cục tự tay làm ra cho Chi Chi một bộ trang phục tân nương của người Miêu Cương bọn tôi.

Hơn nữa tôi cũng rất thành thục hạ cổ trùng ở trên quần áo.

Lúc nhìn thấy quần áo, tôi có thể thấy vô số ngôi sao trong mắt Chi Chi.

Nhưng khi tôi tràn đầy chờ mong, muốn xem cô ấy mặc vào thì cô ấy lại ôm quần áo chạy đi mất.

Tôi trơ mắt nhìn cô ấy đặt bộ quần áo tôi thức đỏ mắt mới làm xong khóa vào trong ngăn tủ.

Rất có khí khái, không lập gia đình tuyệt đối không dễ dàng mặc áo cưới.

Tôi: "..............."

Tôi từng nghĩ mình sẽ thất bại, chỉ là không nghĩ tới sẽ thất bại như thế này…

14.

Nhưng dù sao tôi cũng là thiếu niên Miêu Cương thành thục thuật vu cổ, cả trăm người mới chọn được một người, tuyệt đối không có khả năng dừng tay như vậy.

Nếu đấu trí không được, vậy thì chơi thẳng mặt luôn đi!

Dù sao dựa theo cách nói của Chi Chi, cô ấy cũng chưa tốt nghiệp, số lượng người giấy thế thân nhiều nhất không quá một trăm.

Còn tôi lại là là cường giả sắp luyện thành Cổ Vương!

Lửa chiến lại bùng lên, tiếp tục chiến đấu thôi.

Cứ như vậy, tôi lại liên tục đấu với Chi Chi mấy chục ngày.

Đấu đến cuối cùng, tôi hoàn toàn hoang mang.

Bởi vì cổ của tôi chỉ còn không đến mười con!

Mà cô nhóc kia dường như mỗi lần đều thắng chẳng cần tốn chút sức nào!

Tôi không nhịn được cảm thán: Phụ nữ thật sự là quá khó xử lý!

Hết đường xoay xở, tôi lại nghĩ ra một biện pháp tuyệt diệu.

Tôi cố ý chọn một đêm giữa hè, trăng tròn.

Dưới tàng cây quế thơm ngát quên mình nhảy một vũ điệu nhiệt tình phóng khoáng của Miêu Cương.

Một thân quần áo đỏ tươi diễm lệ như hoa hải đường, dưới ánh trăng nhanh chóng khơi dậy ngọn lửa trong lòng Chi Chi.

Trong lòng tôi khấp khởi mừng thầm.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã mơ hồ cảm giác được cô nhóc này có ý với tôi.

Lúc trước tôi thất bại nhiều lần như vậy, đều là bởi vì đám thế thân chết tiệt của cô ấy.

Lúc này đây, tôi bất chấp thân thể này, kí©ɧ ŧìиɧ trình diễn một hồi "sắc dụ cao cấp".

Tôi cũng không tin, với cái bản tính lòng dạ hẹp hòi của cô ấy lại đành lòng để thế thân thay mình hưởng thụ!

Ôm quyết tâm tất thắng, tôi sử dụng tất cả vốn liếng, mê hoặc Chi Chi đến mức xoay vòng vòng.

Nhưng dường như cô ấy biết trong này có bẫy, kiên quyết chịu đựng tất cả cám dỗ, chỉ đơn thuần nhảy múa dưới tàng cây hoa quế cùng tôi suốt một đêm nhưng hoàn toàn không nhìn đến đôi môi đỏ mọng đã hạ cổ kia của tôi.

Cô nhóc này quả thật rất độc!

Thà mệt chết chứ không muốn yêu đương..................

15.

Rất nhanh, đã đến ngày thứ chín mươi chín sau khi tôi mất đi cổ sinh tử.

Lòng như đống tro tàn, tôi nhìn con sâu cổ cuối cùng trong tay, hoàn toàn chấp nhận số mệnh.

Tôi đơn giản thu dọn một chút, chuẩn bị sau khi trời tối sẽ rời đi.

Đột nhiên, Chi Chi xông vào phòng tôi, nước mắt lưng tròng nói:

"Anh muốn đi sao?"

Nội tâm tôi âm thầm kêu khổ, cố gắng lấy lại tinh thần chế nhạo nói:

"Nếu không đi, sẽ bị cô làm cho tức chết!"

Một giây sau, cô ấy nhào thẳng tới, lôi kéo cánh tay của tôi, vừa kéo vừa khóc nói:

"Anh là người đầu tiên đối xử với tôi tốt như vậy, tự tay sắc thuốc cho tôi, nấu cơm, ủ rượu, may áo, xăm mình cho tôi, nhảy múa với tôi."

Tôi cũng bắt đầu cảm thấy nhói đau.

Đột nhiên rất đau lòng… trong khoảng thời gian này, tôi liều mạng tự cứu mình, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc tự thương hại bản thân.

Chi Chi ngẩng mặt lên, giọng điệu kiên định nói với tôi:

"Chỉ cần anh không đi, anh muốn tôi làm gì cũng được!"

Ngây người một lúc lâu, tôi vội vàng nửa tin nửa ngờ hỏi ngược lại:

"Cô nói thật à?”

Chi Chi thấy thế, liều mạng gật đầu, vẻ mặt thành khẩn.

Suy cho cùng, tôi chưa bao giờ từ bỏ ý định, nhịn không được hỏi một câu:

"Vậy cô nói cho tôi biết, cô rốt cuộc làm cho mình bao nhiêu thế thân?"

Chi Chi suy nghĩ một chút, đáp: "Không nhiều lắm, tính cả con kia giống anh, cũng chỉ một trăm con."

Nói xong, nó như nghĩ đến cái gì đó, bổ sung nói:

"Nhưng mà gần đây tôi thật sự quá xui xẻo, có chín mươi sáu con đã thay tôi gánh họa. Bây giờ chỉ còn lại bốn con cuối cùng."

Hai mắt tôi tối sầm, trong lòng chán nản:

“Haiz! vẫn là quá trẻ tuổi! Của cải quá ít, còn thích khoe khoang, tôi không đi chết, ai đi chết đây!”

Nghĩ tới đây, tôi chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên, ngã thẳng xuống đất.

16.

Lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, tôi rón rén đứng dậy, chuẩn bị lẻn đi.

Vừa mở cửa phòng, liền thấy trên cửa lớn dán câu đối đỏ tươi, trong ngoài phòng chung quanh có thể thấy được chữ “hỉ” đỏ.

Trong sân, Chi Chi đang mặc trang phục tân nương của người Miêu tự tay tôi may, lung linh hấp dẫn, đẹp đến mức làm cho người ta không rời mắt được.

Nhìn thấy tôi, cô ấy đứng dưới tàng cây lê hoa lá sum xuê cười tươi rói.

Sau đó tự mình ở dưới tàng cây tay không đào rượu mầm ba tháng trước chúng tôi đã chôn xuống đất.

Kết cát tường đỏ thẫm trên cổ tay theo động tác của cô ấy nảy lên nảy xuống, nảy đến mức khiến tâm hồn tôi cảm thấy nhộn nhạo.

Một khắc kia, tôi đã quên mình sắp chết, đã quên đại hạn sắp tới, đã quên thất bại suốt trăm ngày qua..............

Trong đáy mắt chỉ có một thiếu nữ thoạt nhìn thì vụng về ham ăn, thật ra lại giảo hoạt, khó đối phó gấp mấy lần.

Không biết qua bao lâu, một tiếng vang trong trẻo, linh động kéo tôi trở về hiện thực:

"Uống vò rượu này rồi hãy đi."

Tôi không tìm được lý do cự tuyệt, đành phải cười ngây ngô ngồi đối diện Chi Chi.

Vẻ mặt cô ấy chân thành, mở nắp vò rượu ra, mùi rượu lập tức tràn ngập xung quanh, khiến người ta say mê.

Chi Chi tự rót cho mình và cho cả tôi một ly, sau đó trịnh trọng nâng ly lên, chạm vào ly của tôi, lúc này mới cẩn thận đưa tới bên miệng.

Đầu tiên, cô ấy nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể nói thành lời.

Chậm rãi, giống như nếm ra chút mùi vị rồi thì rất nhanh, cô ấy đã uống hết rượu trong ly.

Thấy tôi vẫn bình tĩnh ung dung nhìn, Chi Chi ngẩng khuôn mặt rực rỡ như hoa đào kia lên, vô cùng hào hùng nói:

"Lại sợ sao? Ha ha ha, đừng nói ngay cả uống rượu cũng uống không lại tôi đó chứ?"

Là đàn ông, chuyện này sao có thể nhịn?

Vì thế, trong nháy mắt tôi quẳng phiền muộn đời không còn dài ra sau đầu, bắt đầu xắn tay áo cùng thiếu nữ trước mắt thoải mái vừa uống rượu vừa trò chuyện.

Rất nhanh, vò rượu đã thấy đáy.

Tuy nói con trai người Miêu chúng tôi phần lớn giỏi uống, nhưng cũng không chịu nổi hết ly này lại đến ly khác như vậy.

Tôi tự biết đã say, nhưng vẫn liều mạng chống đỡ.

Bên kia Chi Chi thoạt nhìn cũng không khá hơn là bao.

Chỉ là… tôi vô cùng nghi ngờ cô nhóc này là tửu tiên chuyển thế, lần đầu tiên uống rượu đã có thể đánh gục thanh niên người Miêu như tôi đây, đúng là dũng mãnh phi thường.

Đến khi tôi không chịu nổi lăn ra ngủ lại nghe thấy bên tai vang lên một tiếng thì thầm nghịch ngợm:

"Hì hì...... Tôi trộm cổ của anh.”

17.

Cả người tôi chấn động, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Nhưng lại thấy ánh mắt mê ly ai đó đang nhìn tôi, hai gò má phiếm hồng như ráng chiều chiếu rọi trên mặt hồ.

Cô ấy đột nhiên nở nụ cười, cười đến vô cùng quyến rũ, giống như đang kể một câu chuyện khiến người ta say mê.

Tôi nhìn mà si mê.

Đột nhiên, mặt cô ấy như con nai con lỗ mãng tới gần tôi.

Một giây sau, đôi môi chủ động dán lên môi tôi.

Nụ hôn bất thình lình này, mềm mại mà ấm áp, làm cho tôi không biết nên thế nào, lại dường như rất vui vẻ nhận lấy.

Nhưng rất nhanh, mọi thứ liền kết thúc.

Đôi môi khiến tôi mê muội kia, ngược lại tiến đến bên tai tôi, phát ra tiếng cười như chuông bạc:

"Ha ha... Anh là của tôi."

Tôi thầm nghĩ không tốt, trong nháy mắt tỉnh rượu hơn phân nửa, vội hỏi:

“Cô làm gì tôi?”

Chi Chi đỏ mặt cười hăng hái, cao giọng nói:

"Anh đoán xem, con cuối cùng của tôi đã giúp anh hạ vào chỗ nào?"

Nói đến hạ cổ, tôi lập tức cờ im trống lặng, mờ mịt lắc đầu.

Nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của tôi, Chi Chi có lẽ không đành lòng, cũng không thừa nước đυ.c thả câu nữa, chỉ thẹn thùng mổ lên môi của tôi, tinh nghịch cười nói:

“Hạ ở đây nè.”

Thấy vậy, tôi bất giác sờ lên đôi môi có hơi khô nứt của mình, như có điều suy nghĩ nhanh chóng tính toán trong đầu.

Chi Chi có thể cũng không quá tin tưởng năng lực suy luận của tôi, trực tiếp cướp lời nói:

"Đừng suy nghĩ lung tung, yên tâm đi, lần này thành công rồi... Anh không chết được đâu.”

Vui mừng từ trên trời giáng xuống, tôi chưa thể chấp nhận được, nhưng vẫn không cam lòng hỏi ngược lại:

"Nhưng...không phải cô còn có tới bốn thế thân sao?"

Thấy tôi như ngộ ra chân lý mới hỏi đến cùng, Chi Chi lắc đầu, vừa sờ sờ trán vừa bất đắc dĩ thở dài:

"Tối hôm qua, bị chính tôi làm hỏng hai con; sáng nay, mặc bộ quần áo này, lại uống sạch vò rượu này, lại dùng hết hai con nữa. Không phải là chẳng còn con nào nữa sao!"

Như được ai đó rót một bình mật, ngọt ngào đan xen hưng phấn cùng cảm động, giống như nước lũ vỡ đê, tầng tầng lớp lớp, ào ào tràn vào trong lòng.

Tôi rốt cuộc bất chấp những thứ khác, thừa dịp vẫn còn hơi rượu đảo khách thành chủ, bịt lại cái miệng anh đào nhỏ nhắn suýt chút nữa muốn lấy mạng tôi lại.

Trong khoảng thời gian ngắn, trời đất quay cuồng, tôi giống như đặt mình trong đám mây, bong bóng màu hồng vọt thẳng lên trán.

Tôi đột nhiên nhớ tới một câu sư phụ trước khi rửa tay gác kiếm đã nói với tôi:

“Cổ tình Miêu Cương đỉnh nhất thiên hạ, thế nhưng trên đời này, thứ lợi hại nhất lại đơn thuần chỉ là tình yêu mà thôi.”