Chương 4: Bắt cá

Con cáo đỏ xinh đẹp ngửi thấy mùi và bước vào liều. Nó thọc cái mỏ nhọn vào con cáo non và cắn hai miếng khoai lang, sau đó nó biến thành một cậu bé tóc đỏ khỏa thân và đến gần Lâm Kiều.

“Dinard, cậu đào củ khoai lang này ở đâu vậy? Cậu có thể đưa tôi đến đó được không?” Danny chớp chớp đôi mắt đầy quyến rũ.

Lâm Kiều bị sốc trước cảnh một con cáo đột nhiên biến thành nguoiwg mà không báo trước, sốc đến nổi cậu không mở miệng ra nói và nghe câu đó chạy từ tai này sang tai khác. Những cảnh trong Memory Fragment ít gây sốc hơn nhiều so với phiên bản trực tiếp. Thay vì gọi nó là lục địa thú nhân, sẽ thích hợp hơn nếu gọi nó lag lục địa ma quái.(mình không hiểu lắm ý tác giả nên mình dich theo ý mình nha😊)

Thấy cậu phớt lờ mình, Danny mím môi buồn bã bỏ đi.

Khi lâm Kiều tỉnh lại một lần nữa, những con non đã ăn uống đầy đủ và đang ngủ trên tấm da động vật, Danny, người bạn cung lứa với anh thì không thấy đâu.

Cha mẹ Dinard bận rộn với việc tích trữ thức ăn và không ai quan tâm đến con cáo xấu xí vừa thoát chết này.

Lâm Kiều thở dài, không có con cáo nào biết Dinard thật đã chết thảm hại trong hang động tối tâm, cuộc đời của cậu ta kết thúc một cách vội vã.

Anh ta cũng là một người đã chết một lần. Và khi đến đây, đây cũng là cuộc đời thứ hai của anh ta, mắc dù có rất nhiều bất mãn nhưng cuộc sống là do con người quyết định, và anh ta còn có một hệ thống miễn là anh ta có thể thích nghi được. Tâm lý và thái độ không ổn định trong lần sống thứ hai này, anh ta có thể không sống sót trong môi trường này được.

Đàn cáo nhỏ nhìn anh trai mình vung móng vuốt trong không khí, khịt mũi vài cái rồi lại ngủ thϊếp đi.

Nằm trong căm liều tồi tàn và nhỏ bé được một lúc, Lâm kiều cảm thấy nóng bức, khó chịu.

Vốn dĩ anh muốn đi lang thang khắp bộ tộc nhưng là một con cáo xấu xí khó ưa, không cần thiết phải tự chuốc lấy rắt rối nên anh đã đi lang thang quanh vùng ngoại ô bộ tộc.

Hệ thống nói rằng Lục địa thú nhân có núi, đồng bằng, sông,…..và nơi trước mặt anh được bao quanh bởi núi và sông. Phong cảnh có thể so sánh với danh lam thắng cảnh cấp 5A ở kiếp trước, nhưng ở đây không có đồng bằng hả?

Kiến thức địa lý của Lâm Kiều còn rất ít nên cậu đơn giản bỏ qua và đi dọc bờ sông để thưởng thức cảnh đẹp.

Con sông nhỏ uốn khúc dẫn vào khu rừng phía xa, nước trong veo có thể nhìn thấy vô số loài cá bơi theo dòng nước lấp lánh ánh bạc dưới ánh nắng chói chang.

Lâm Kiều liếʍ môi, có lẽ là bản năng hồ tộc lúc này, anh cực kỳ thèm ăn thịt cá thơm ngon, nhưng thân là con cáo anh làm sao để bắt được cá?

“F716, câu cá như thế nào?”

“Xin kí chủ tinh luyện vật phẩm phụ trợ.”

“Tinh luyện là gì?” Lâm Kiều thay đổi cách nói: “Ta muốn bắt đcượ môt con cá béo ngay lập tức.”

“Xin kí chủ đi thẳng dọc theo dòng sông…xin hãy nhặt cỏ từ những vết nứt trên đá và đặt nó dưới đái sông.”

Lâm Kiều đã làm theo lời nó để tránh cỏ bị cuốn đilà đặt dưới cục đá.

“Sau đó thì sao? Làm thế nào để bắt cá?”

“Kí chủ, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi. Sự hỗ trợ kết thúc và tôi sẽ chìm vào giấc ngủ sâu….”

Môt lúc sau, một con cá mấp béo như cá chép bơi qua đáy sông.

Lâm kiều nghểnh cổ nhìn xuống đáy sông, nhìn thấy con cá mập bơi quanh đám cỏ, cẩn thận mổ nó, thấy không có nguy hiểm gì liền nuốt một cọng cỏ lớn. Sau một lúc lâu không kéo cộng cỏ ra được và rồi con cá lật ngược lại trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Kiều, anh nghĩ phương pháp mà hệ thống cung cấp chắc sẽ không hại anh ta đâu, chắc nó chỉ có tác dụng với cá.

Sợ cá bị dong nước cuốn trôi, Lâm Kiều nhanh chóng nhảy xuống sông vớt con cá lên bờ, ngẫu nhiên bứt vảy ra rồi nuốt con cá từng ngụm lớn.

Thịt của loài cá này rất mềm, khi ăn sống không có mùi tanh, thay vào đó là vị ngọt thanh, rất ít gai, lâm Kiều nhanh chóng ăn hết con cá, chỉ còn lại nội tạng và xương, ăn xòn anh liền ngồi xổm trên một tảng đá lớn bên bờ sôn để làm khô bộ lông và liếʍ sạch móng vuốt.

Một con chim đen đáp xuống bên cạnh đóng nội tạng còn sót lại và ăn chúng. Xong xuôi nó đi ra sông uống chút nước, rồi nhìn chằm chằm ào cái đuôi to xù của Lâm Kiều.

“Mày đang làm cái gì vậy! Con chim ngu ngốc này!” Lâm Kiều bị đánh thức bởi cơn đâu nhói ở đuôi. Anh gầm lên giận dữ để xua đuổi con chim đã mổ lông đuôi của mình.

Con quạ ngậm môt chùm lông trong miệng và bình tĩnh bay vào rừng.

Lâm kiều đau khổ nhìn vào cái đuôi của mình. Trong trí nhớ của anh, con quạ chưa bao giờ lông đông loại của anh, dường như những con cáo như Lâm Kiều mới bị bắt nạt khắp mọi nơi.

Lâm Kiều âm thầm quyết định trong tương lai sẽ giữ cho mình thật béo và khỏe để có thể trả thù cho sự xấu hổ của mình bây giờ.

Khi mặt trờ lặn và nhiệt độ hơi giảm xuống, lâm Kiều chậm rãi bước về liều và rúc vào một góc vắng vẻ.

“Dinard, trên người của ngươi có mùi cá, ngươi làm sao bắt được?” Danny đi tới ngửi ngửi rồi liếʍ môi, bộ dáng như sắp chảy nước miếng tới nơi. Lâm Kiều không để ý tới hắn, lại nói thêm: “Hừ, ngươi sợ rằng trong ngày trao đổi nếu không tìm được bạn đời của mình rồi sao đó sẽ bị chết đói, vì vậy ngươi mới luyện tập chắm chỉ đi tìm thức ăn nhỉ?”

Lâm Kiều không thèm để ý đến hắn, những mảnh kí ức còn sót lại nói cho anh biết rằng hắn ta là một con cáo thích bắt nạt những người hiền lành khác nhưng không có ác ý. Anh giả vờ đến mức buồn ngủ không mở nổi mắt được, ngáp một cái rồi vùi chiếc mỏ nhọn vào hai chân trước và giữ yên.

Danny biến thành con cáo, nhe răng với Lâm Kiều và giận giữ nằm xuống góc liều khác.

Sắc trời ngày càng tối, trong liều lần lượt truyền đến tiếng thở, xen lẫn tiêng vo ve vô thức của đàn cáo con, ngoài liều còn có tiếng vo ve mơ hồ của côn trùng.

Lúc này Lâm Kiều càng nhận ra rõ ràng hơn, là mình thật sự đã xuyên không đến thế giới thú nhân, trở thành một con cáo, rời xa nền văn minh hiện đại và mọi thứ ở kiếp trước, bắt đầu một cuộc sống mới.