Chương 1: Biến thành Á thú

Lâm Kiều thò đầu ra khỏi hang nền rừng phủ đầy lá rụng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những khe hở trên của lá cây, nhưng hiện tại cậu không có ý định ngắm cảnh đẹp mà lắng nghe động tĩnh xung quanh âm thanh nhẹ nhất cũng không thể thoát qua đôi tay nhạy cảm của cậu. Loại bỏ những mối nguy hiểm tiềm tàng, một con cáo đỏ gầy gò với bộ lông màu xám và những mảnh khói bước ra khỏi hố.

Lâm Kiều đã hai ngày không ăn gì nói chính xác thì nguyên chủ của cơ thể đã trốn trong hang đất đói đã 2 ngày. Bây giờ cổ họng cậu khô rát, toàn thân suy nhược, cố gắng nhịn đói ôm lấy thân mình và bước đi chậm rãi trên những chiếc lá khô mềm mại

Cậu đang rất cần được bổ sung sức lực nếu không cậu sẽ sớm chết vì suy nhược.

“F716 khoai lang gần ta nhất ở đâu?”

Trong đầu cậu vang lên một âm thanh máy móc đầy lạnh lùng

“Ký chủ xin mời đi thẳng..... xin vui lòng rẽ phải ....xin mời đi thẳng.... xin mời đào gần cây poprom mục tiêu đang ở đó sự hỗ trợ hôm nay kết thúc và nó sẽ được làm lạnh hẹn ký chủ lần sau.”

Cây poprom tươi tốt cao lớn cần rất nhiều người ôm mới xuể mà nó lại bắt cậu đào dưới cây đó nghĩ đến mà muốn khóc. Hệ thống chết tiệt nó muốn cậu sẽ đào trong bao lâu? Với cơ thể gầy gò không còn sức lực này.

Sau khi đi loanh quanh dưới gốc cây vài lần và đánh hơi cẩn thận cuối cùng cậu quyết định chọn một chỗ đào và đào bằng than chân nhỏ của mình.

“Ca, cậu ấy đang làm gì vậy?” Thanh âm trong miệng của thiếu niên truyền đến từ gốc cây gần đó.

Đôi mắt xanh như nước biển nhìn chằm chằm vào con cáo đỏ đang đào dưới gốc cây và trả lời “Đang tìm thức ăn.”

“Ồ, chắc cậu ấy đói rồi. Em có thể đem cho cậu ấy thức ăn không?” Anh có mái tóc đen và con màu xanh lá cây và làn da màu lúa mì trông rất khỏe mạnh, chàng trai tò mò hỏi.

Tillance không trả lời.

Luji mỉm cười nịnh nọt với anh trai rồi biến thành một con báo đen với bộ lông đen óng ả nhanh chóng bế con thỏ lòng thòng lên và nhảy xuống dưới gốc cây.

Lâm Kiều vừa mới đào được một củ khoai lang chuẩn bị cắn tách lớp vỏ cứng để ăn thì đã bị một con báo đen từ trên trời rơi xuống đè lên người.

Con báo đen nhanh chóng tượng trưng ra đứng dậy, nó ngồi xổm dưới gốc cây với con thỏ trong miệng và nghiêng đầu nhìn cậu.

Lâm Kiều đang chuyên tâm đào đất không chú ý tới cây cối chuyển động xung quanh, sẽ không kịp phòng bị nếu bị tấn công bất ngờ, điều này làm cho cậu như đang bị sỉ nhục và tâm trạng cảm thấy vô cùng tồi tệ.

Anh ta hạ thấp cơ thể bài ra tư thế chuẩn bị tấn công của thú nhân trong hình dạng của một con báo đen.

Đây là lần đầu tiên Luji nhìn thấy á thú là một con cáo đỏ. Hưng phấn đến mức hai mắt sáng ngoắt lên, nhìn vật nhỏ đáng yêu trước mặt đang nằm trên mặt đất, hai chân duỗi thẳng ra, hai mắt thon dài đang từ từ thu hẹp lại và nó đang nhìn anh một cách chăm chú.

Anh không nhịn được đứng dậy tiến lại gần, dùng đầu mũi ướŧ áŧ chạm vào Lâm Kiều, cái đuôi đen lay động thể hiện chủ nhân của nó đang rất vui. Thấy á thú không từ chối, anh đưa lưỡi liếʍ liếʍ đầu mũi khô khốc của cậu, rồi dùng móng vuốt vạch lông lộ ra phần cổ đầy đặng của con thỏ, đẩy vào miệng Lâm Kiều.

Mùi tanh của thịt sống sọc vào khoang mũi, khiến Lâm Kiều đói đến mức bụng quặn thắt, gần như nôn mửa, không dấu vết bước lùi lại.

Báo đen thấy cậu không chịu ăn, vẽ mặt khó hiểu, ngửa đầu lại gần con thỏ ngửi ngửi như muốn đánh giá độ tươi của thức ăn. Thấy Lâm Kiều vẫn bất động, liền ăn mấy miếng thịt thỏ tươi ngon, ra sức cắn và nắm để làm sạch bộ lông.

Lâm Kiều đói bụng, ngửi mùi thơm của khoai lang mà nuốt nước bọt nhưng cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, cậu không biết mục đích của con báo đen này đến gần mình là có ý gì, Vì vậy tốt nhất là nên cẩn thận.

Sau khi làm sạch bộ lông, con báo đen liền nằm dài xuống đất và gừ gừ với Lâm Kiều, nhảy lên vài lần nữa giống như muốn cùng cậu chơi.

Lâm Kiều vẫn không nhúc nhích, nằm trên mặt đất ngủ trưa.

Con báo đen không còn cách nào khác đành đuổi theo cái đuôi của mình xoay vòng và chạy xung quanh, khi chơi mệt mỏi nó gục đầu cùng với Lâm Kiều chìm vào giấc ngủ.

Mặt trời sắp lặn, cuối cùng con báo đen cũng vươn mình và hòa mình vào trong bóng đêm biến mất vào trong rừng.

Lâm Kiều nghiêng tai đánh giá con báo đen đã đi xa, liền nhặt củ khoai lang chạy nhanh về phía tổ của mình.

Trở lại hang ổ ẩm ướt và tối tâm, Lâm Kiều gần như kiệt sức, tim đập dữ dội, thở hổn hển, nghỉ ngơi được một hồi, mệt mỏi xé vỏ khoai lang ra sẵn sàng ăn.

Khoai lang có vị mềm ngọt, gần giống như khoai lang nấu chín, nhưng tương đối khá nhiều nước, có thể bổ sung thể lực, giúp Lâm Kiều không cảm thấy chân tay yếu ớt nữa.