Bên ngoài có tiếng lộp độp vang lên, Tần Kha nhìn về phía cửa sổ, sắc trời u ám, những hạt mưa rơi chầm chậm trên ô cửa sổ.
Tần Kha thở dài nói: "Thật trùng hợp, bên ngoài trời đang mưa rất to, Khúc tiên sinh, chúng tôi có thể đến nhà ngài làm phiền một chút được không?"
Khúc Phi Bạch sửng sốt một chút, nói: "Đương nhiên, đương nhiên, chuyện này sao có thể coi là làm phiền được, đó là điều nên làm mà."
Sau khi pha một chén trà, Khúc Phi Bạch đứng lên: "Hết nước trà rồi, tôi đi đun thêm ít nước."
Vừa nói ông ta vừa bước vào bếp.
Tần Kha nhìn về phía cửa ra vào, từ lúc vừa bước vào, cô đã ngửi thấy mùi hương trong lành của máy lọc không khí, chỗ để dép rất rộng rãi, bày thêm một vài một tủ giày, còn có một chiếc ghế đẩu nhỏ, không có thứ gì thừa thãi, chỉ có điều một đôi giày thể thao hơi lớn được đặt ở bên cạnh.
Hành vi của Tần Kha khiến Vương Hạo có chút nghi hoặc, dựa theo tình huống bình thường, điều tra người này xong họ sẽ lập tức rời đi để đi điều tra người tiếp theo.
Mặc dù Tần Kha không phải là cảnh sát, nhưng mấy ngày nay cô cũng đi điều tra rất nhiều người, chắc sẽ không phạm phải sai lầm không đáng có như vậy.
Vậy thì chẳng lẽ có phát hiện gì chăng?
Thấy Khúc Phi Bạch còn ở trong phòng bếp, Vương Hạo thấp giọng nói: "Tần Kha, cô có phát hiện gì không?"
Tần Kha gật đầu, nhưng cô không thể nói thẳng ra là cô biết Khúc Phi Bạch là kẻ gϊếŧ người, cô chỉ có thể nói: "Tôi cảm thấy ông ta có chút khả nghi."
Vương Hạo: "Có gì khả nghi?"
Tần Kha: "Dáng người của ông ta rất giống với người trong video, cả đôi giày của ông ta rất giống với dấu chân được lấy được tại hiện trường cái chết của Vương Phân."
Vương Hạo: "Giày?"
Tần Kha cố gắng dẫn ra manh mối: “Hôm ấy anh cũng có mặt ở đó, bởi vì đối với việc phân tích dấu giày tôi không hiểu lắm nên sau đó đội trưởng Trưởng đã nói cho tôi biết. Anh ấy nói dấu chân là do một người đàn ông trưởng thành để lại, chiều cao cũng khoảng từ 1m75 đến 1m77, các bước chân dài, khoảng cách giữa các dấu chân đều và thẳng."
"Vết lõm từng bộ phận của dấu chân tương đối đều, bắt đầu xuất hiện vết xước nhưng không rõ ràng. Hung thủ là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi. Lòng bàn chân phía trước của dấu giày mờ hơn các vị trí khác, vết đào bới rõ ràng, mép dấu chân cũng không hoàn chỉnh, từ đó có thể suy ra hung thủ có thân hình từ gầy đến cân đối.”
Tần Kha: "Khúc Phi Bạch hoàn toàn giống với phán đoán đội trưởng Trưởng."
Vương Hạo nheo mắt: "Điều này không chứng minh gì cả. Những người đàn ông gầy gò với chiều cao 1m75 đến 1m77 ở đâu chả có, cho nên nếu nghi ngờ như vậy thì có hơi miễn cưỡng."
Tần Kha: "..." Lúc này sao anh lại thông minh như vậy chứ!
Tần Kha suy nghĩ một chút: "Nhưng tôi vẫn cảm thấy ông ta rất kỳ lạ. Vừa bước vào cửa, có vẻ ông ta có chút hoang mang hoảng sợ, hơn nữa lúc nói đến chuyện mua áo mưa, anh không cảm thấy cách ông ta trần thuật cũng rất kì lạ sao?"
Vương Hạo bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình: "Ông ta có hoảng sợ sao?"
Tần Kha kiên định gật đầu: "Đúng vậy, vừa rồi anh đang nhìn tài liệu trong tay nên không chú ý tới, tôi đã nhìn thấy rồi, vì vậy chúng ta hỏi lại ông ta đi, không chừng ông ta chính là người báo cảnh sát."
Vương Hạo còn muốn nói gì đó, Khúc Phi Bạch đã từ phòng bếp đi ra, vì vậy anh ta khẽ gật đầu với Tần Kha
Khúc Phi Bạch đặt ấm nước lên, nước trong ấm nhanh chóng nóng lên và phát ra âm thanh nho nhỏ.
Tần Kha bắt đầu tấn công: "Khúc tiên sinh, vừa nãy ông nói giáo viên dạy thủ công ở trường thường giao những bài tập có yêu cầu cụ thể là gì vậy? Bởi vì đồng nghiệp của tôi có con gái hiện cũng đang học cấp hai, nghe nói bọn nhỏ lúc nào cũng có dạng bài tập này. Tôi muốn tham khảo một chút, không chừng đó là cùng một bài tập.”
Khúc Phi Bạch lộ ra nụ cười cứng ngắc: "Cái này, chuyện cũng đã qua một thời gian rồi, tôi đã mất quên rồi."
Tần Kha: "Cái áo mưa lấy ra làm đồ thủ công có còn không? Tôi muốn xem một chút, bây giờ giáo viên đều giao dạng bài tập này, sao mấy đứa nhỏ có thể biết làm chứ, như vậy chẳng phải là làm khó phụ huynh sao."
Khúc Phi Bạch: "Thật ngại quá, sau khi tôi cắt những mảnh đó ra, tôi cảm thấy chúng vô dụng nên đã vứt chúng đi luôn rồi."
Tần Kha: "À ra vậy."
Ngay khi Khúc Phi Bạch thở phào nhẹ nhõm, Tần Kha lại hỏi: “Vừa rồi, Khúc tiên sinh, ông nói ông ở cùng cha và con gái. Bây giờ là thời gian lên lớp, con gái ông chắc đang đi học, thế còn cha ông thì sao?"
Khúc Phi Bạch có chút bồn chồn: "Cha tôi hiện tại đã về hưu, không có việc gì làm nên ra công viên đánh cờ gì đó rồi."
Tần Kha: "Vậy sao? Có phải là công viên nhỏ có gian hàng ở gần đường Hồ Tâm không?"
Khúc Phi Bạch: "Đó là công viên gần nhà chúng tôi nhất rồi, chắc là vậy đấy. Tôi cũng không rõ rốt cuộc ông ấy đã đi đâu."
Tần Kha: "Bình thường ông không để ý cha ông đi đâu sao?"
Tần Kha hỏi vấn đề này có chút bất lịch sự, nhưng Khúc Phi Bạch vẫn bình tĩnh trả lời: "Công việc của tôi nhiều lúc khá bận, mà cha tôi là một lão già nóng tính. Ông ấy cũng không thích tôi quản những chuyện này. Tôi hỏi thì ông ấy liền không vui. Dù sao xung quanh đây cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, vì vậy tôi để ông ấy tự đi một mình."
Tần Kha cười nói: "Khúc tiên sinh, ông nói vậy là không đúng rồi, mặc dù nhìn có vẻ như trời yên biển lặng nhưng thật ra có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đúng không, Vương Hạo?"
Vương Hạo tiếp lời: "Đúng vậy, Khúc tiên sinh, gần đây gần đường Hồ Tâm thực sự xảy ra rất nhiều vụ tai nạn. Có một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn vào ngày 28 tháng 10, một bà lão rơi xuống sông vào ngày 8 tháng 11, rồi vào ngày 15 tháng 11 lại có một bà già bị sát hại trong một con hẻm được tìm thấy."
Vương Hạo: "Hiện giờ hung thủ vẫn chưa bị bắt, ông vẫn nên cẩn thận chút."
Lúc Vương Hạo nói chuyện, Tần Kha nhìn chằm chằm Khúc Phi Bạch không chớp mắt. Quả nhiên, xuất hiện rồi!
Triệu Lâm Uyên nói với cô rằng hầu hết khi mọi người đột nhiên phải đối mặt với một vấn đề căng thẳng, họ sẽ xuất hiện hành động "ngăn chặn tầm nhìn", thông qua việc né tránh ánh nhìn trong thời gian ngắn để tìm kiếm sự chấn an trong tiềm thức và chuẩn bị tâm lý để đối phó với vấn đề tiếp theo.
Khi Vương Hạo nhắc đến những vụ án này, Khúc Phi Bạch lập tức cúi đầu uống trà trong cốc.
Nước còn chưa sôi, trà trong tay ông ta là trà lạnh.
Tần Kha: "Nói đi nói lại cũng thật kỳ lạ, người chết lần này đều là những người phụ nữ trung niên hoặc cao tuổi. Sau khi chúng tôi điều tra thì phát hiện bọn họ thường xuyên tới công viên nhỏ để gϊếŧ thời gian."
"Đúng rồi, Khúc tiên sinh, cha của ông cũng thường xuyên đi đến công viên nhỏ, không chừng cũng quen biết những người chết này."
Khúc Phi Bạch lập tức nói: "Cha tôi không biết!"
Tần Kha cười nói: "Khúc tiên sinh thật kỳ lạ đấy, làm sao ông biết cha ông không quen? Chẳng phải vừa rồi ông nói không biết ông ấy thường làm gì sao? Theo lý mà nói, ông phải không rõ liệu ông ấy có quen những người này hay không chứ.”
Khúc Phi Bạch vội vàng bịa ra: "Ý tôi là, cha tôi chắc không quen. Ông ấy đến công viên chơi cờ thì đều ở cùng một nhóm các ông già chứ làm gì có các bà lão nào."
Tần Kha: "Thế cho tôi mạo muội hỏi, mẹ của ông thì sao?"
Khúc Phi Bạch: "Mẹ tôi đã chết mấy năm, cô hỏi cái này làm gì?"
Tần Kha: "Theo điều tra của chúng tôi, trong công viên nhỏ đó có hành vi mua bán mại da^ʍ trái phép."
Khúc Phi Bạch nắm chặt nắm đấm dưới bàn tay, cố tình dùng ngữ khí thản nhiên hỏi: "Ý của cô đây là gì?"
Tần Kha cười: "Không có ý gì cả, chỉ là nói đến công viên nhỏ, tôi theo bản năng nhắc tới."
Cô liếc nhìn Vương Hạo một cái.
Vương Hạo: "Nhưng chúng tôi có một số nghi ngờ và muốn biết cha của Khúc tiên sinh khi nào thì ông ấy quay lại?"
Sắc mặt Khúc Phi Bạch có chút không vui: "Thời gian ông ấy trở về không cố định, có chuyện gì thì các anh cứ trực tiếp hỏi tôi là được."
Tần Kha khıêυ khí©h nói: "Cái chúng tôi muốn biết, có lẽ Khúc tiên sinh không trả lời được."
Tần Kha vừa mới sử dụng đạo cụ【Thời gian nhìn lại】, là đạo cụ cuối cùng còn sót lại. Nhưng lần này những cảnh tượng mà cô nhìn thấy đều rất bình thường, không có khung cảnh của vụ án mạng, nếu không thì cô còn có thể nhớ rõ động tác và đường đi nước bước của ông ta.
Những gì cô nhìn thấy là trong phòng khách này, khuôn mặt của Khúc Phi Bạch đang nhăn nhó, ông ta đang mạnh tay lau chùi tường và tủ, xịt rất nhiều nước hoa rồi yêu cầu công nhân đổi một chiếc ghế sô pha.
Còn nữa, ông ta đang lén la lén lút đi trong công viên nhỏ, trước mặt ông ta có hai người một ông lão và một bà lão. Tần Kha cảm thấy ông lão này hẳn là cha của ông ta.
Cảnh cuối cùng vẫn là trong phòng khách này, ông ta và cha đang cãi nhau, Khúc Phi Bạch thậm chí còn ném chăn xuống đất, nhưng hình ảnh không có âm thanh nên Tần Kha không biết bọn họ đang tranh cãi cái gì.
Một người không thể nào đột nhiên trở thành ác ma bắt đầu gϊếŧ người, hành vi tàn ác sau đó của họ nhất định phải có nguyên nhân, có lẽ mầm mống đã được gieo từ rất lâu, thời gian trôi qua lửa giận trong lòng cũng dần trỗi dậy, đến một ngày nào đó khi không thể chịu đựng được nữa thì sẽ bắt đầu gϊếŧ người.
Vì vậy, nhất định phải có một mầm mống như vậy.
Điều gì sẽ là mầm mống khiến Khúc Phi Bạch gϊếŧ người? Xung đột của ông ta với cha mình?
Nếu là mâu thuẫn với cha mình, tại sao ông ta lại gϊếŧ những người phụ nữ trung và cao tuổi?
Trong số ba người thiệt mạng, ngoại trừ Vương Phân, hai người còn lại đều là gái mại da^ʍ, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này sao?
Nhưng điều này hoàn toàn không có căn cứ, gái mại da^ʍ nhiều như vậy, nếu ông ta vì quan hệ với cha mình mà gϊếŧ người thì gϊếŧ bằng cách nào?
Hơn nữa, trong quá trình điều tra, cảnh sát đã kiểm tra những người đàn ông có liên hệ mật thiết với Trang Tiểu Trân và Ninh Tuệ thì cái tên Khúc Quang Lượng không có trong số đó.
Nói cách khác, cha của Khúc Phi Bạch và hai người phụ nữ này không có tiếp xúc nhiều với nhau.
Vậy động cơ gϊếŧ người của ông ta là gì?
Tác giả có lời muốn nói:
Đố vui không có thưởng, hãy đoán xem tại sao Khúc Phi Bạch muốn gϊếŧ người.