Sau khi cảnh sát phụ trách giám sát cô ra ngoài, Tần Kha nghĩ cách xuất viện.
Tần Kha không nói với cảnh sát về chiếc USB, một người mất trí nhớ, lại cứ một mực chú ý đến chiếc USB, xem thế nào cũng thấy kỳ lạ, cô cần một lý do, nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa nghĩ ra.
Hơn nữa ai biết được cảnh sát có đáng tin cậy hay không?
Hiện giờ cô vẫn chưa có cảm giác chân thực với thế giới này? Đây là thế giới thực sao? Hay chỉ là trong trò chơi?
Nhưng cho dù là gì cô cũng không muốn ở lại bệnh viện, nếu không phải là trong trò chơi, cô làm gì cũng được, đi bất cứ đâu cũng tốt hơn ở bệnh viện, cô ghét bệnh viện.
Cô muốn đi tìm người muốn gϊếŧ cô, nếu không theo ý của hệ thống, cô sẽ chết!
Đi đến đường trên phố, Tần Kha nhìn người qua lại có chút mê mang, tất cả đồ vật đều chân thực.
Đến không có tiền đều rất chân thực.
Rất lâu về trước, Tần Kha nghe qua một câu chuyện cười: A và B nói chuyện với nhau.
A nói, để tiền sang một bên không nói đến, hiện giờ cậu cần nhất là gì?
B trả lời, cần tiền bị cậu để qua một bên kia.
Hiện giờ Tần Kha rất cần tiền, sau khi nhận được hai nhân dân tệ dưới ánh mắt thương cảm của người đi đường cô bắt ngồi xe buýt về “nhà” của cô.
Đây là căn phòng rất nhỏ, toàn bộ diện tích không quá 20m2, bên trong có một chiếc giường, một cái bàn, một cái tủ quần áo, ngoài ra không có đồ dùng gì, nhà vệ sinh và nhà tắm liền nhau, không có phòng bếp.
Đồ trong phòng cũng rất ít, trong tủ quần áo chỉ có hai bộ quần áo, trên người cô đang mặc là quần áo bệnh viện, chuẩn bị lát nữa sẽ vứt đi, giường là giường ván cứng, chỉ có tấm ga giường mỏng, nằm lên rất cứng, hơn nữa còn không có gối đầu.
Tất cả tài sản đều để trong ngăn kéo, tổng cộng có năm trăm sáu mươi đồng.
Trên mặt bàn có một chiếc máy ảnh và một chiếc máy tính, máy tính rất cũ kỹ, trên mặt bàn học vẫn còn có một chiếc bút và một quyển sổ, một ấm đun nước, ngoài những thứ này ra thì không còn gì nữa. Cả căn phòng có mỗi chiếc máy ảnh là đắt giá nhất. Có thể nói là nhà không có gì ngoài bốn bức tường.
Tần Kha ngồi xuống giường, lấy thuốc hồi máu nhanh trong gói quà tặng tân thủ ra uống, đây cũng là nguyên nhân cô nhằm lúc người cảnh sát giám sát đi vệ sinh thì từ bệnh viện chạy về vì thời gian thuốc hồi máu nhanh là ba ngày, qua mấy tiếng nữa là hết hạn rồi.
Tác dụng của thuốc vô cùng không khoa học, sau khi cô uống xong bình thuốc màu xanh mướt, thì lập tức cảm thấy được lưng không mỏi đầu không đau một hơi có thể trèo lên được năm tầng lầu.
Tần Kha tháo bông băng trên người ra, cũng lần đầu tiên thấy hình dáng hiện tại, tóc dài đen thẳng, mắt to lông mi dài, da trắng đến nỗi có hơi đáng sợ, gần giống với hình dáng trước đây của cô. Chỉ là hiện tại khí chất nhìn có chút giống với Lâm muội muội(*), cảm giác gió thổi mạnh thì bay mất rồi.
(Lâm muội muội - Lâm Đại Ngọc, là một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần, câu này được dùng là để chỉ người con gái xinh đẹp, mong manh yếu đuối.)
Tần Kha nghĩ rằng điều này liên quan đến trạng thái yếu đuối của nhân vật được thiết lập trên bảng điều khiển. Cơ thể thoải mái rồi, Tần Kha bắt đầu nghiên cứu bảng điều khiển hệ thống này, lúc trước trong bệnh viện không dám nghiên cứu quá sâu, sợ nói chuyện một mình, tay bấm đi bấm lại trong không trung người khác sẽ tưởng cô bị ngốc.
Trên trang chủ hệ thống là có bốn chữ in to [Trò Chơi Trinh Thám] trên nền màu đen có nhiều vết máu còn có dải niêm phong màu vàng, nhìn cực kỳ ảm đạm.
Phía dưới trang chủ có năm biểu tượng nhỏ, phân biệt là: Nhân Vật, Nhiệm Vụ, Ba Lô, Cửa Hàng và Máy Gacha. Trang chủ phía trên bên trái cũng có hai biểu tượng, là Thông Tin và Bản Đồ, trong đó bản đồ cần hai trăm đồng vàng mới có thể mở ra.
Thông qua tìm hiểu về hệ thống trò chơi này, Tần Kha đối với tình trạng bản thân hiện tại có thể hiểu biết thêm một bước. Tần Kha của hiện tại hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn cô trước đây hai tuổi, năm nay vừa tốt nghiệp đại học khoa nhϊếp ảnh, trước mắt vẫn chưa có công việc ổn định, dựa vào gửi các tác phẩm ảnh của mình cho các tạp chí kếm tiền phí bản thảo.
“Tần Kha” là cô nhi, không có người nhà, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, tính cách kín đáo, cô lập, trên cơ bản không giao lưu với bất kỳ ai, cũng không có người bạn tốt nào, trong nhật ký liên lạc có mấy số điện thoại đều là của các biên tập của các tạp chí.
Điểm này Tần Kha có thể hoàn toàn hiểu được, vai trò người lúc bắt đầu chắc chắn là càng đơn giản càng tốt, nếu không người chơi sẽ rất dễ dàng bị lộ ra sơ hở.
“Tần Kha” không có tiền tiết kiệm, tất cả số tiền hiện có chỉ có năm trăm sáu mươi đồng ở trong ngăn tủ, trong thẻ ngân hàng cũng không có tiền, hơn nữa tiền thuê của căn phòng đang thuê cũng gần đến hạn rồi, giá thuê phòng cũng sắp tăng, căn cứ vào số tiền tiết kiệm hiện nay, đến lúc đó chắc chắn là cô sẽ bị đuổi ra ngoài.
Vấn đề hiện tại cực kỳ cấp bách, trước mắt cô hiện ra chỉ có một chữ “nghèo”
Chỉ là không những nghèo trong cuộc sống thực tế, trong hệ thống đồng vàng cũng hết rồi. Mở màn hệ thống tặng một trăm đồng vàng, Tần Kha mua một viên thuốc tăng lực đã mất năm mươi đồng vàng, lại mua thêm một viên kỹ năng giảm đau 50%, tiêu mất hai mươi đồng vàng, hiện tại trong ba lô của cô còn lại ba mươi đồng vàng.
Chỗ này đã nhắc đến một điểm là, kỹ năng giảm đau hai mươi đồng vàng là giá dành cho tân thủ, lần đầu mua sẽ là hai mươi đồng vàng, sau này mua sẽ là một trăm đồng vàng.
Trò chơi này đúng thật là lừa đảo.
Cửa hàng cũng rất biết vòi tiền, mỗi ngày cửa hàng chỉ có chín vật phẩm, trong đó có ba vật phẩm cố định là: Thuốc tăng lực (Năm mươi đồng vàng) Nhẫn kích điện (Năm mươi đồng vàng) và Thuốc sinh mệnh (Một trăm đồng vàng), trong đó Thuốc sinh mệnh cũng không giống thuốc cô uống lần này có thể hồi phục hơn nửa lượng máu, khả năng của nó chỉ hồi phục được hai mươi phần trăm.
Còn lại sáu vật phẩm là vật phẩm ngẫu nhiên, mỗi ngày sẽ xuất hiện ngẫu nhiên, trong đó có đồ rất có tác dụng, cũng có đồ không có chút tác dụng gì.
Ví dụ như hiện tại trong cửa hàng có treo “Một chiếc bốt rách”, đây là thứ đồ không có tác dụng gì, còn phải mua với giá ba mươi đồng vàng, có đứa ngốc mới mua.
Nhưng đây là đồ duy nhất Tần Kha có thể mua được.
Cho nên ngay từ khi bắt đầu, Tần Kha nói đây là cái trò chơi hút máu, đây là trò chơi cần bạn nạp tiền mọi nơi mọi chỗ.
Máy Gacha, mười đồng vàng hể rút một lần, một trăm đồng vàng có thể rút liên tục mười lần, rút liên tục mười lần sẽ trúng được đạo cụ với tỉ lệ cao.
Tần Kha quyết định đợi khi cô tự mình kiếm được một trăm đồng vàng thì sẽ đi rút một lần.
Lý tưởng thì rất mỹ miều, nhưng thực tế quá khó khăn.
Đang suy nghĩ, bụng của Tần Kha kêu lên rồi.
Cô quyết định đi mua ít đồ, cầm lấy tiền, Tần Kha đi ra ngoài mua đồ, đương nhiên trước khi đi cô lại băng lại những vết thương ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, hơn nữa còn cẩn thận khóa cửa lại, tuy nhiên cô cảm thấy cái cửa này không được chắc chắn cho lắm.
Không biết có thể bị trộm hay không nhỉ?
Tần Kha nghĩ vậy.
Nhưng chắc hẳn là không đến mức đấy, bên trong cũng không có đồ gì đáng giá cả.
Mua một vài thứ từ cửa hàng tiện lợi cách tiểu khu không xa về, Tần Kha lấy ấm đun nước từ trên mặt bàn, chuẩn bị nấu ít nước sôi để lát sau pha mì ăn.
Nhưng trong theo dòng nước từ trong vòi chảy ra, hệ thống xuất hiện cảnh báo màu đỏ.
[Nước ở đây không thể dùng để uống!]
Hàng chữ màu đỏ tươi xuất hiện trên bảng điều khiển hệ thống, rất nhanh đã quay trở lại trong hộp thư, Tần Kha kích vào muốn biết cụ thể tại sao không được uống, nhưng bên trên hiển thị, khám phá cần hai mươi đồng vàng.
Tần Kha.....
Cho nên nói cái trò chơi này chỗ nào cũng đều phải nạp tiền.
Tần Kha bỏ qua hòm thư, không được uống thì cô không uống, cô tự mình điều tra.
Tần Kha để ấm nước lại trên mặt bàn, tiếp tục xả nước, rất nhanh nước chảy đầy bồn rồi, mà trong nước xuất hiện một vài thứ căn bản không nên xuất hiện, một sợi tóc dài của phụ nữ.
Cô nghĩ, cô biết tại sao nước này không uống được rồi.
Mà đúng lúc này, hệ thống kêu một tiếng đinh đông, nhiệm vụ thay đổi.
[ Xác chết trong nước ]: Người chơi cơ trí, xin giúp đỡ người phụ nữ chết trong nước tìm thấy hung thủ gϊếŧ cô ấy.
Tần Kha kích mở, thưởng năm mươi đồng vàng, trong một tháng chưa tìm được hung thủ, trừng phạt là cái chết.
Ngoài ra không cho thêm bất kỳ manh mối nào.
Sau khi trong nước có tóc còn xuất hiện thêm nhiều đồ vật, cần báo cảnh sát không?
Không, hiện tại không thể báo cảnh sát, nếu cảnh sát đến thì phải giải thích thế nào, hơn nữa là trò chơi, đã là trò chơi thì nên tự tìm hung thủ mới được.
Nếu căn cứ theo trình tự báo cảnh sát đợi phía cảnh sát điều tra khả năng sẽ không kịp mất, hệ thống kích hoạt tất cả các vụ án đều yêu cầu giới hạn thời gian, vượt quá thời hạn cô sẽ chết.
Phía cảnh sát tiếp nhận không chỉ có một vụ án, có những lúc có vụ án khả năng mấy tháng hoặc đến mấy năm mới được phá, cô không cược nổi.
Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là, hệ thống nói rồi [cẩn thận với mỗi người xung quanh bạn] mỗi người ở đây bao gồm cả [Cảnh sát].
So với người khác, cô vẫn tin tưởng chính bản thân mình hơn.
Rất nhiều tiểu thuyết truyện tranh đều có những tình tiết như vậy, bị chính đồng đội tưởng như là nhân vật chính diện phản bội.
Cho nên cô hẳn là vẫn là tự mình thử xem thế nào, hiện tại trong tay vẫn còn có đạo cụ, đây là cũng tính là nhiệm vụ của tân thủ, nên chắc cũng không quá khó.
Suy nghĩ quá nhiều khiến vết thương trên đầu cô phát đau, Tần Kha ôm chặt đầu.
Trong lúc này cô đột nhiên nghe thấy tiếng bi thủy tinh rơi trong phòng phía sau mình.
Cô trợn trừng mắt, tại sao lại có tiếng bi thủy tinh? Ở đây chỉ có mình cô không phải sao?
Chẳng lẽ trong phòng vẫn còn người khác?
Tần Kha nắm chặt con dao gọt hoa quả vừa rồi cô mua từ cửa hàng tiện lợi cẩn trọng nhìn ra phía ngoài.
Căn phòng này rất nhỏ, quét mắt là nhìn thấy hết, tủ đựng quần áo là loại tủ nhựa từng ngăn từng ngăn, không thể giấu được người, chỗ duy nhất có thể chốn là giường.
Cô nhìn vị trí tấm dra giường, sống lưng chợt cảm thấy lạnh toát.
Dưới gầm giường của cô có người.
Tác giả nói: Cẩn thận gầm giường của bạn có người.