Triệu Lâm Uyên: “Quay về rồi nói.”
Tạ Du nhìn hoàn cảnh xung quanh một lượt: “Cũng đúng.”
Tần Kha: “?” Không nói nữa sao? Anh không nói thì cô còn nghe trộm thế nào nữa.
Nhìn họ phải rút lui rồi, Tần Kha chầm chậm đi đến vị trí bên cạnh, chính vào lúc cô muốn chuồn đi…
Triệu Lâm Uyên: “Tần Kha.”
Tần Kha: “Ừ.”
Triệu Lâm Uyên: “Cô định đi đâu?”
Tần Kha: “Chính là, tôi có hơi khát nước, muốn đi mua chai nước.”
Triệu Lâm Uyên: “Trong xe tôi có nước.”
Tần Kha không còn cách nào chỉ còn cách đi đến bên cạnh Triệu Lâm Uyên.
Nhìn Tần Kha đi đến, Triệu Lâm Uyên hài lòng, anh nói với Vương Hạo: “Vương Hạo, lát nữa đi cùng xe với Tạ Du.”
Vương Hạo nghi hoặc nói: “Tại sao thế? Tôi vẫn luôn đi cùng với lão đại anh mà, không phải sao?”
Triệu Lâm Uyên: “Xe tôi có người rồi.”
Vương Hạo nhìn Tần Kha một cái: “Không phải mới có một người thôi sao? Phía sau còn có thể ngồi thêm hai, ba người nữa.”
Tạ Du chậc một tiếng: “Vương Hạo mau lên, ngồi xe của tôi còn khiến anh tủi thân nữa ư?”
Vương Hạo: “Không phải, chỉ là tôi…”
Tạ Du: “Không ngồi thì thôi, tôi đi đây.”
Vương Hạo: “Không phải, móa, anh đừng lái đi, đợi tôi với!”
Nói xong Vương Hạo đuổi theo chiếc xe phía trước.
Triệu Lâm Uyên nhìn Tần Kha: “Đi thôi.”
Tần Kha đi theo phía sau Triệu Lâm Uyên, không biết tại sao, nghe thấy anh nói đi thôi, có loại cảm giác mình chính là kẻ tình nghi, lập tức sẽ bị nhốt vào cục cảnh sát.
Triệu Lâm Uyên mở cửa ghế lái phụ, điều này khiến cô cả cơ hội ngồi phía sau cũng không có.
Sau khi đã ngồi lên xe, thắt dây an toàn xong, Triệu Lâm Uyên lấy ra chai nước khoáng vặn mở nắp chai rồi chuyển cho Tần Kha.
Triệu Lâm Uyên: “Trên xe chỉ có cái này, cô uống tạm chút đi.”
Tần Kha cười khan, uống một ngụm nhưng mà thật ra cô không hề khát chút nào.
Triệu Lâm Uyên khởi động xe, lái ra khỏi con đường có vẻ chật hẹp này.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về phía sau, đôi mắt Tần Kha vẫn luôn nhìn ra bên ngoài.
Triệu Lâm Uyên: “Phong cảnh bên ngoài đẹp lắm à?”
Tần Kha: “Ờm, cũng được.” Không, không hề đẹp chút nào, nhưng mà không nhìn bên ngoài thì nhìn ở đâu đây?
Triệu Lâm Uyên trực tiếp đi vào chủ đề: “Sao cô lại có thể biết hung thủ gϊếŧ chết Liêu Nguyên Thậm là Lăng Tào?”
Vẫn là tới rồi.
Tần Kha quay mặt qua bên mà Triệu Lâm Uyên không nhìn thấy hít một hơi thật sâu.
Nhưng mà cô không nghĩ đến là, gương chiếu hậu trên xe ghi lại chân thực mọi cử động của cô.
Triệu Lâm Uyên: “…”
Cô ấy không biết ở đây có gương sao?
Tần Kha quay lại, trên mặt điềm nhiên: “Cái này à, là tôi đoán thôi.”
Nếu không phải vừa nãy anh nhìn thấy, anh cũng đã tin rồi, bộ dáng cô điềm tĩnh như vậy.
Triệu Lâm Uyên: “Đoán như thế nào?”
Tần Kha: “Sự việc này nói ra thì dài.” Hay là không cần nói đi.
Triệu Lâm Uyên: “Không sao đâu, cô cứ từ từ nói, thời gian từ đây về đến Cục chắc đủ để cô nói.”
Tần Kha mỉm cười: “Được thôi, vậy tôi bắt đầu nói nhé.”
Triệu Lâm Uyên: “Ừ.”
Tần Kha: “Sự việc vẫn là nói từ chỗ của Nhậm Noãn Noãn, sau khi từ bệnh viện đi ra, tôi lại quay lại đó.”
Tần Kha vừa nói xong câu thứ nhất, Triệu Lâm Uyên đã nhíu mày.
Sự việc không suôn sẻ, trong đầu Tần Kha kéo lên sợi dây cảnh báo, trước đó cô đổ nước lên người Triệu Lâm Uyên, người ta không chỉ không tức giận, còn an ủi cô, sau đó còn giúp cô gọi xe, để cô về nhà nghỉ ngơi cho tốt, hiện tại cô lại nói bản thân lúc đó lại quay lại, há không phải bằng mặt không bằng lòng sao, cảm thấy người này rất là không được.
Không được, cô phải nhanh chóng sửa chữa một chút.
Tần Kha: “Không phải tôi cố ý muốn quay lại, chính là, đồ của tôi bị rơi ở đó.”
Triệu Lâm Uyên: “Đồ gì vậy?”
Tần Kha bị hỏi cho không biết nói sao, không phải, anh thực sự còn hỏi đó là đồ gì ư?
Cô nào biết đó là đồ gì.
Tần Kha dừng lại hai giây: “Là vòng tay tôi mới mua.”
Triệu Lâm Uyên: “Tôi không nhìn thấy cô đeo vòng tay.”
Tần Kha: “…” Anh còn nhìn chằm chằm tay của tôi, đúng không?
Tần Kha: “Đúng, vẫn chưa kịp đeo lên, mới mua.”
Triệu Lâm Uyên: “Vậy đã tìm thấy chưa?”
Tần Kha: “Vẫn chưa.”
Nói xong, Tần Kha không cho Triệu Lâm cơ hội tiếp tục hỏi về vòng tay nữa, cô trực tiếp nói tiếp luôn, cô cảm thấy nếu như để Triệu Lâm Uyên nói, anh thực sự sẽ hỏi vòng tay trông như thế nào, không chừng sau đó còn muốn giúp cô đi tìm.
Không được, vốn dĩ đã không có đồ phải đi đâu tìm đây.
Tần Kha: “Sau khi tôi lên xe không lâu phát hiện vòng tay mất rồi, nghĩ chắc là lúc ở bệnh viện không thấy, thế là để tài xế lái xe quay lại. Tôi đi đến phòng bệnh của Nhậm Noãn Noãn, phát hiện biểu hiện của cô ta rất kỳ lạ, nên đã đi vào nói với cô ta vài câu.”
Cái này có thể nói thật.
Tần Kha: “Lần đầu tiên chúng ta gặp cô ta trong phòng bệnh, cô ta rất thương tâm, giống như một người bị hại đơn thuần, nhưng khi tôi một mình đi đến nhìn thấy thì không hề như vậy.”
“Tôi nhìn thấy Nhậm Noãn Noãn đang gọi điện thoại, hơn nữa biểu hiện còn rất vui vẻ, tôi cảm thấy phản ứng của cô ta rất không đúng, ngay sau đó liền nói chuyện với cô ta một lát.”
Triệu Lâm Uyên: “Sau đó tại sao lại xảy ra mâu thuẫn?”
Tần Kha nhìn về phía Triệu Lâm Uyên: “Sao anh lại biết được đã xảy ra mâu thuẫn?”
Triệu Lâm Uyên: “Tôi đã cho người đi điều tra video giám sát của bệnh viện.”
Trong lòng Tần Kha lộp bộp một cái, tốc độ của cảnh sát vẫn thật nhanh, nếu như họ đã đều điều tra video giám sát, vậy thì cũng sẽ biết cô đã gửi video kia cho mẹ của Nhậm Noãn Noãn là chuyện sớm muộn, cô phải nghĩ cách giải thích cái này.
Ban đầu cô cho là cái USB là do bản thân đã tự đem về, cho nên chắc chắn không thể nói thật cái USB đó không phải là của cô, chỉ có thể...
Tần Kha: “Đội trưởng Triệu, anh vẫn còn nhớ trước đây tôi từng nói với anh có người theo dõi tôi không?”
Triệu Lâm Uyên gật đầu.
Tần Kha: “Có một lần, tôi suýt chút nữa phát hiện ra anh ta, tôi đã đuổi theo, mặc dù người không có đuổi theo được, nhưng lại có một chiếc USB rơi ra từ trên người anh ta.”
USB thông qua hệ thống sửa chữa và khôi phục đã hoàn toàn như mới, đến lúc đó coi như có đưa cái này cho họ xem, chắc chắn họ cũng không nghĩ ra cái này và cái USB đã vỡ, hỏng hóc trước kia là cùng một cái.
Tần Kha: “Tôi thừa nhận, trước tiên không có đưa cái USB này cho bên cảnh sát là tôi không đúng. Nhưng thực sự tôi có hơi lo lắng cho bản thân, cảnh sát có rất nhiều vụ án, tôi cũng không thể suốt ngày làm phiền các anh, đúng không? Một lần, hai lần thì cũng bỏ đi, lúc nào cũng chạy đến Cục cảnh sát không phải là chuyện tốt.”
Triệu Lâm Uyên: “Vậy nên?”
Tần Kha: “Vậy nên tôi đã mở cái USB ra xem rồi.”
Triệu Lâm Uyên: “Bên trong có cái gì?”
Tần Kha: “Có rất nhiều video, đều là những cô gái dùng ảnh nude để vay lãi, trong đó có cả video của Nhậm Noãn Noãn.”
Triệu Lâm Uyên: “Tại sao cô không nói.”
Tần Kha: “Những video đó rất nhiều, tôi chỉ là nhìn lướt qua một cái, là lần thứ hai đến bệnh viện tôi mới phát hiện bên trong có hình ảnh hơi mờ của Nhậm Noãn Noãn, ngay sau đó tôi liền hỏi cô ta, kết quả phát hiện người đó thực sự là cô ta.”
“Sau đó, tôi với cô ta đã xảy ra mâu thuẫn nhỏ, tôi còn gửi video đó cho bố mẹ của cô ta.”
Tần Kha: “Trong điện thoại của tôi còn có video là bởi vì tôi không có máy tính, sau khi mở được USB, tôi đã tải lên trên điện thoại, còn phát tán video ra ngoài…”
“Tôi sai rồi, mặc dù lúc đó tôi bị bắt nạt, tôi rất tức giận, nhưng mà tôi vẫn không nên làm như vậy.” Tần Kha thành khẩn xin lỗi.
Triệu Lâm Uyên: “Vậy sau đó thì sao? Từ bệnh viện rời đi, cô đi đâu? Tại sao báo cảnh sát có người hút thuốc phiện?”
Tần Kha: “Từ trong miệng Nhậm Noãn Noãn tôi biết được người sát hại Liêu Nguyên Thậm là người ở trong quán KTV Tinh Đồ, tôi nghĩ cách đó cũng không xa lắm, muốn đi xem một chút.”
“Tôi dựa vào bản đồ chỉ đường để đi, đi rồi thì phát hiện có người đang theo dõi tôi, nên tôi quẹo vào bên trong một con hẻm nhỏ, người đó xuất hiện, ông ta muốn gϊếŧ tôi.”
Đúng vào lúc này gặp phải đèn đỏ, Triệu Lâm Uyên quay đầu qua nhìn Tần Kha: “Cô có bị thương không?”
Tần Kha đáng thương gật đầu: “Bị thương rồi, nhưng mà đã xử lý rồi.”
“Từ sau khi phát hiện có người theo dõi tôi, nên lúc nào tôi cũng mang theo rất nhiều vũ khí tự vệ, dùi cui điện, nước ớt, dây thừng vân vân… Cho nên ngược lại tôi đã bắt ông ta lại.”
Triệu Lâm Uyên: “Cô nói cái gì? Cô đã bắt ông ta lại rồi?”
Tần Kha: “Đúng vậy.”
Triêu Lâm Uyên: “Vậy hiện tại người đang ở đâu?”
Tần Kha: “Bị tôi trói ở một gian phòng không có người ở trong một con hẻm nhỏ.”
Triệu Lâm Uyên: “Liều lĩnh!”
Nói rồi Triệu Lâm Uyên rẽ một góc ngoặt, đi đến một con đường khác.
Tần Kha: “Đội trưởng Triệu đội, không phải quay về Cục hình sự sao? Đi sai đường rồi.”
Triệu Lâm Uyên: “Không đi sai, đi đến con hẻm kia đưa người mang về Cục cảnh sát.”
Tần Kha tự biết mình đuối lí, ngoan ngoãn ngồi im, yên lặng như gà.
Một phút sau.
Triệu Lâm Uyên: “Tiếp tục, cô vẫn chưa khai báo rõ ràng.”
Tần Kha: “ Hả… Tôi trói người ở trong gian phòng, bởi vì ông ta vẫn luôn theo dõi tôi, còn muốn gϊếŧ tôi, tôi rất tức giận, nên đe dọa ông ta còn đánh ông ta một trận, nhưng tôi là phòng vệ chính đáng.”
Triệu Lâm Uyên đã bị tức đến bật cười, trói người ta đến mức không thể cử động được rồi còn nói phòng vệ chính đáng.
Triệu Lâm Uyên: “Cô còn biết đe dọa người khác?”
Tần Kha lắc đầu có hơi xấu hổ: “Chỉ biết một chút chút thôi.”
Triệu Lâm Uyên: “... Không phải tôi đang khen cô.”
Tần Kha lập tức xin lỗi: “Được, tôi sai rồi, lần sau tôi nhất định sẽ thay đổi.”
Triệu Lâm Uyên cực kỳ bất đắc dĩ.
Trước khi nhìn thấy Trịnh Hồng bị trói gô cổ vắt chéo hai tay ra sau lưng, bị đánh bầm tím, khuôn mặt sưng phồng, Triệu Lâm Uyên vẫn luôn cho rằng những lời Tần Kha nói có hơi phóng đại, nhưng mà nhìn hiện trường này đi.
Cô ấy không hề nói quá lên mà còn quá khiêm tốn nữa.
Trịnh Hồng một người đàn ông trưởng thành dáng người cao to một mét tám mấy, Tần Kha một cô gái có sắc mặt nhợt nhạt nhìn thì thấy yếu ớt.
Rất tốt, đây chính là Ngu Triết thường hay nói [Lâm Đại Ngọc nhổ ngược cây dương liễu] là đây.
Trong lòng Triệu Lâm Uyên thở dài một hơi.