Triệu Lâm Uyên: "Tần Kha, lại đây, chụp ảnh ở đây, phóng to."
Ở góc hẻm, Triệu Lâm Uyên dường như đã phát hiện ra điều gì đó, nên gọi Tần Kha tới.
Tần Kha: "Dấu chân? Cái này có cái gì đặc biệt sao?"
Sở dĩ Tần Kha hỏi nguyên nhân là bởi vì trong con hẻm này có không ít dấu chân, hơn nữa vừa nãy cùng với sự giúp đỡ của cảnh sát, cô gần như đã chụp xong tất cả, bao gồm cả những dấu chân dính bụi bẩn ở chỗ Triệu Lâm Uyên đang đứng.
Triệu Lâm Uyên: "Những dấu chân này chắc là do nghi phạm để lại."
Tần Kha có hơi khó hiểu: "Tại sao? Phía trước cũng có rất nhiều dấu chân, những dấu chân đó không phải sao?"
Triệu Lâm Uyên: "Những dấu chân đó không thể xác định chắc chắn là của kẻ tình nghi, nhưng cái này thì nhất định là của nghi phạm."
Tần Kha: "Tôi không hiểu."
Triệu Lâm Uyên: "Trước khi cảnh sát đến, nhiều người đã vào con hẻm xem, hiện trường vụ án đã bị phá hỏng. Những dấu chân vừa nãy được lấy từ hiện trường gần người chết phù hợp với những người xem vẫn đang đứng bên ngoài."
"Nhưng dấu giày này khá đặc biệt. Cô xem đây là cái gì?"
Triệu Lâm Uyên chỉ vào một chấm màu nâu trên mép giày.
Tần Kha quỳ xuống cẩn thận quan sát, nhưng cô vẫn không nhìn ra được đó là thứ gì, chỉ có thể đoán mò: "Là máu sao?"
Triệu Lâm Uyên gật đầu: "Ừ."
Tần Kha: "Nhưng mà làm sao nhìn ra là máu? Tại sao lại có máu ở đây? Là do hung thủ khi gϊếŧ người rồi bị dính ở đế giày sao? Nếu là bị dính ở đế giày thì tại sao trước đó hắn không phát hiện, cho đến vị trí này vẫn chưa có dấu vết của máu?"
Triệu Lâm Uyên còn chưa kịp trả lời Tần Kha, Tạ Du lại đi tới.
Tạ Du: "Hả? Tần Kha, cô là một vạn câu hỏi vì sao sao? Tại sao lại nhiều câu hỏi như vậy?"
Tần Kha vô thức đưa tay định chỉnh mắt kính, nhưng tay cô trống rỗng, chỉ chạm vào không khí.
Cô ngẩn người, đúng rồi, bây giờ cô không bị cận hay đeo kính nữa.
Tạ Du: "Trước đây cô lại có thói quen đeo kính à? Động tác quen thuộc như vậy?"
Tần Kha không thích Tạ Du cho lắm, cô luôn cảm thấy người đàn ông này luôn muốn giở trò với cô, hơn nữa anh ta quá nhạy cảm.
Không, xét về độ nhạy bén, Triệu Lâm Uyên sắc bén hơn anh ta, nhưng Triệu Lâm Uyên trông dễ mến hơn anh ta rất nhiều.
Cho nên...
Tần Kha: "Cảnh sát Tạ, anh cũng là một vạn câu hỏi vì sao?"
Tạ Du sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Cô thật có tài ăn nói."
Tần Kha: "Có tài ăn nói? Anh có biết lần cuối tôi nghe thấy tính từ này là khi nào không?"
Tạ Du: "Khi nào?"
Tần Kha: "Khi tôi đang học, tôi đã nghe một giáo viên chủ nhiệm trung tuổi cầm trong tay một bộ ấm chén phong cách Địa Trung Hải đã nói, vì vậy sau này khi tôi nghe thấy từ này, tôi luôn cảm thấy mình giống như một động vật của xã hội(*) vậy."
(Động vật của xã hội là ngôn ngữ mạng ẩn dụ cho những người ngoan ngoãn làm việc nhưng bị chèn ép trong công ty.)
Tạ Du: "Cái gì? Cô nói tôi là động vật của xã hội!"
Tần Kha quay đầu nhìn Triệu Lâm Uyên: "Không, không có, tôi chỉ là cảm thán một chút."
Tạ Du: "Không, quay lại và nhìn kỹ đi. Tôi có điểm nào giống với ông chú trung niên phong cách Địa Trung Hải mà cô đề cập không?"
Tần Kha không để ý tới anh ta.
Tạ Du: "Cô nói đi, hơn nữa xét về tuổi tác, Triệu đội lớn hơn tôi, tại sao cô không nói anh ấy là một người đàn ông trung niên lớn tuổi."
Động tác trên tay của Tần Kha không ngừng, cô nói: "Nhưng anh ấy nhìn không giống."
Tạ Du đi tới trước mặt cô: "Anh ấy không giống, lẽ nào tôi giống sao?"
Tần Kha: "Anh che mắt tôi rồi, không giống, không giống được chưa, anh tránh xa ra một chút."
Tạ Du có ngoại hình đẹp, điều kiện tốt, EQ cao và biết chơi nhiều thứ, ở trong mắt đám phụ nữ anh ta luôn luôn có lợi thế, nhưng hiếm khi có một người phụ nữ nào chán ghét anh ta như vậy.
Tạ Du: "Không phải cô muốn biết làm thế nào nó biến thành máu sao? Để tôi nói cho cô biết."
Tần Kha đứng thẳng lên, lúc này mới nhìn anh ta một cái.
Muốn nói thì cứ tiếp tục nói đi.
Triệu Lâm Uyên nói: "Tạ Du, đi tìm hiểu một chút tin tức từ mọi người đi."
Tạ Du: "Đi tìm hiểu tin tức từ mọi người, việc này mà cũng cần tôi đích thân giải quyết sao?"
Mặc dù nói như vậy, Tạ Du vẫn đi ra ngoài.
Triệu Lâm Uyên: "Rất xin lỗi, tính khí của Tạ Du là như vậy, nhưng anh ta không có ý xấu."
Triệu Lâm Uyên: "Máu là vật chứng thường thấy nhất tại hiện trường vụ án, đồng thời cũng là một trong những chứng cứ quan trọng nhất. Sau khi tìm thấy máu, có thể xét nghiệm để xác định xem đó là máu động vật hay máu người, là nam hay nữ, máu ở đâu và nhóm máu nào."
"Vấn đề cô vừa nêu quả thực rất khó hiểu, bây giờ tôi sẽ giải đáp cho cô. Dấu vết màu nâu này rất nhỏ. Ở những thời điểm khác và những nơi khác, nó có thể là nước tương, sơn, nhiên liệu, những thứ này đều có thể, nhưng ở đây, nó chỉ có thể là máu thôi."
Triệu Lâm Uyên ra hiệu cho Tần Kha nhìn vào vị trí của người chết: "Vết thương của người chết là một vết thương cơ học dài khoảng mười xăng ti mét trên cổ. Hung khí gϊếŧ người vẫn chưa được xác định. Máu đã bắn tung tóe. Khi đó, một ít máu của người chết chắc đã dính trên người nghi phạm, trên người hoặc trên giày nhưng rất ít, khi nghi phạm rời đi thì ở đây đất có bị ướt, nên sẽ có một ít máu."
"Về phần làm sao có thể chắc chắn đó là máu, nếu như cô cẩn thận quan sát, dấu vết của nó giống với xung quanh xác chết, có thể chắc chắn là lưu lại cùng lúc."
Triệu Lâm Uyên: "Ngoài ra, tại sao tôi lại yêu cầu cô tập trung vào nhóm dấu chân này, bởi vì những dấu chân này là đầy đủ nhất."
"Dấu vết do con người để lại trong quá trình đứng và đi, dấu tất và chân trần đều có thể gọi chung là dấu chân. Dấu chân có thể phân tích rất nhiều thứ. Ví dụ dấu chân này là của một người đàn ông trưởng thành để lại, chiều cao trong khoảng từ một mét bảy lăm đến một mét bảy mươi bảy, các bước chân dài và khoảng cách giữa các dấu chân đều và thẳng."
"Kết cấu của giày tương đối rõ ràng, đây hẳn là một đôi giày da nhân tạo, thói quen tiếp đất chủ yếu là vết lõm, tức là lúc tiếp đất, đùi cơ bắp dùng lực, khi tiếp đất hình thành một ít dấu vết gót chân chạm đất. Dựa vào dấu giày để lại tại hiện trường để quan sát…”
Triệu Lâm Uyên: "Vết lõm trên từng bộ phận của nhóm dấu giày này tương đối đồng đều, bắt đầu xuất hiện những vết xước nhưng không rõ ràng. Kẻ gϊếŧ người là nam giới khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi. Dấu chân phía trước mờ hơn so với những nơi khác, vết đào bới rõ ràng hơn, mép dấu chân cũng không hoàn chỉnh có thể suy ra hung thủ có thân hình từ gầy đến cân đối.”
Tần Kha nghe không hiểu, nhưng cô vô cùng ngạc nhiên.
Rất nhiều thứ có thể được nhìn thấy chỉ từ một dấu giày?
Và trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Vậy trước đây cô...
Triệu Lâm Uyên: "Cô hiểu không?"
Tần Kha: "Tôi..."
Vương Hạo đột nhiên xuất hiện, tự nhiên tiếp lời: "Đương nhiên tôi không hiểu."
Vương Hạo: "Mặc dù lão đại thật sự đã giải thích rất chi tiết, nhưng những thứ này đâu thể chỉ nghe một chút thì có thể hiểu được, nếu có thể dễ dàng hiểu như vậy thì mấy năm chúng tôi học ở học viện cảnh sát coi như công cốc rồi.”
Triệu Lâm Uyên: "Không sao, nếu cô không hiểu cô có thể hỏi tôi sau."
Triệu Lâm Uyên nói xong liền đi về phía người chết, những cảnh sát lúc đầu đến đã xử lý gần xong hiện trường, hiện tại đang cho thi thể vào túi đựng xác.
Triệu Lâm Uyên: "Danh tính của người chết đã được xác minh chưa?"
Vương Hạo gật đầu: "Người chết tên là Vương Phân, 76 tuổi, nhà ở khu hoa viên cách đây không xa. Theo miêu tả của người quen, Vương Phân hàng ngày sẽ ra ngoài mua thức ăn có khi vào buổi sáng, có khi vào buổi chiều, nhưng thường là vào buổi chiều vì giá thức ăn buổi chiều sẽ rẻ hơn một chút.”
"Hôm nay bà ấy chắc đã bị sát hại trong lúc ra ngoài mua đồ trở về. Vừa rồi tôi đã kiểm tra đồ đạc của người chết, không có tiền mặt và trang sức nào bị mất, không giống như cướp của gϊếŧ người."
Triệu Lâm Uyên: "Đã liên lạc được với người nhà của người chết chưa?"
Vương Hạo: "Chúng tôi đã liên lạc. Người quá cố sống cùng con trai lớn, con dâu và cháu trai. Nhưng hôm nay, đơn vị của con trai bà ấy tổ chức một sự kiện, và gia đình đã đến trang trại để vui chơi. Bây giờ họ đang ở trên đường về."
"Tôi đã thông báo cho họ trực tiếp đến văn phòng."
Triệu Lâm Uyên gật đầu: "Đợi lát nữa thì cho hai đồng nghiệp điều tra và dò hỏi những người hàng xóm gần nhà người chết, xem xem người chết có phải có mâu thuẫn gì với người khác không, mối quan hệ gia đình giữa bà ấy với con trai và con dâu như thế nào, gia đình liệu có điều gì bất bình không."
Vương Hạo: "Rõ."
Thi thể đã được thu dọn xong, Tạ Du cũng trở về từ trong đám người vây xem.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, Tần Kha có dự cảm không lành.
Đúng như dự đoán.
Tạ Du nhíu mày: "Vụ án này có chút vấn đề."
Tần Kha vểnh tai lên.