Tần Kha: “Tại sao nói Liêu Nguyên Thậm là cặn bã, do hai người đã chia tay à?”
Triệu Lâm Uyên: “Khi Liêu Nguyên Thậm chết cô ở đâu? Đang làm gì?”
Triệu Lâm Uyên và Tần Kha đồng thanh hỏi.
Nhậm Noãn Noãn sững người trong giây lát, môi cô run lên vì phẫn nộ: “Hai người nghi ngờ tôi gϊếŧ anh ta sao! Bây giờ tôi thế này, tôi gϊếŧ người thế nào được?”
Triệu Lâm Uyên: “Quy định điều tra.”
Khóe miệng Nhậm Noãn Noãn nở nụ cười nhạo: “Hai người không biết đã xảy ra chuyện gì đâu, Liêu Nguyên Thậm là thằng khốn, là thằng cặn bã từ đầu đến chân.”
Triệu Lâm Uyên: “Thời gian cô và Liêu Nguyên Thậm yêu đương một năm, tình cảm rất tốt, thậm chí còn dọn từ ký túc xá trong trường đến ở cùng cô, sao bây giờ lại nói anh ta là cặn bã.”
Nhậm Noãn Noãn trầm mặc một lúc, đối với việc khó nói này cô ta không biết mở miệng thế nào.
Tần Kha nhìn Triệu Lâm Uyên, không thấy anh phản đối, cô lấy tấm vé xem phim ra nói: “Vé xem phim này là của cô? Hôm qua cô đã đi xem phim?”
Nhậm Noãn Noãn vô lực gật đầu: “Đúng.”
Tần Kha tiếp tục hỏi: “Trong rạp chiếu phim đã xảy ra chuyện gì? Để cô phải tự sát?”
Nhậm Noãn Noãn: “... Tôi nhìn thấy thằng khốn đó đi cùng với một người phụ nữ khác, anh ta lừa tôi nói hôm nay đi sinh nhật bạn.”
Tần Kha không tin: “Chỉ thế thôi sao? Vì bị phản bội cho nên tự tử?”
Nhậm Noãn Noãn nghiến răng: “Đương nhiên không phải, tôi đến đối chất với anh ta, anh ta tát tôi trước mặt người phụ nữa kia, tôi nói anh ta cút đi cút ra khỏi nhà tôi, anh ta đưa tôi xem điện thoại di động của anh ta, uy hϊếp tôi.”
Tần Kha: “Trong điện thoại di động của anh ta có cái gì?”
Mặt Nhậm Noãn Noãn trắng bệch, không nói chuyện.
Tần Kha: “Có cái gì ?”
Nhẫm Noãn Noãn: “... Ảnh khỏa thân của tôi, còn có video ân ái của chúng tôi, anh ta lưu lại tất cả, anh ta cho tôi thời gian trong ba ngày phải đưa cho anh ta năm mươi nghìn tệ, Nếu không anh ta sẽ gửi những bức ảnh kia và video cho bố mẹ tôi, các bạn học và thầy cô giáo.”
“Cái thằng khốn đó!” Trong mắt Nhậm Noãn Noãn hoàn toàn là sự phẫn nộ: “Chúng tôi yêu nhau hơn một năm, tôi đối xử với anh ta rất tốt, nghe anh ta nói cãi nhau với bố mẹ không có chỗ ở, tôi để cho anh đến ở cùng với tôi, anh ta nói anh ta đang không có tiền, tôi đã lấy tiền sinh hoạt của mình đưa cho anh ta, cuối cùng anh ta đối xử với tôi như thế!”
“Rác rưởi, khốn nạn, chết là tốt!”
Nhậm Noãn Noãn nói: “Hai người hỏi tôi tối hôm qua đi đâu? Tôi đi mua thuốc, tôi cũng không biết lúc ấy mình nghĩ gì, dù sao thì cũng không muốn sống nữa rồi, muốn uống thuốc, chết quách luôn cho xong, tôi còn để lại di thư trong Email, đợi sau khi tôi chết sẽ đúng giờ đã đặt trước sẽ gửi cho bạn tôi.”
“Nếu hai người không tin, có thể kiểm tra Email của tôi, di thư vẫn còn trong đó.” Nhẫm Noãn Noãn thở dài: “Trong thư tôi viết, tôi tự sát là do Liêu Nguyên Thậm, là anh ta bắt tôi chết, tôi hy vọng bạn tôi xem được bức thư này có thể giúp tôi báo cảnh sát, để thằng khốn kia phải trả giá.”
Tần Kha cau mày nghe Nhậm Noãn Noãn tường thuật, cô không hiểu lắm, tuy rằng chết còn không sợ tại sao không thể trực tiếp đi báo cảnh sát.
Cô nhìn Nhậm Noãn Noãn, cô gái đã từng tự sát một lần này nhìn giống như rất đau khổ, nhưng đau khổ của cô ta là thật sao?
Phải biết rằng khi đau khổ muốn giả là vui vẻ là rất khó, nhưng khi vui vẻ giả như đau khổ thì rất dễ.
Trong mắt của Nhậm Noãn Noãn có chút bi thương: “Lúc ấy tôi thực sự là không muốn sống, không biết có phải do đêm qua tối quá hay do trong phòng một mình cô đơn quá, dù sao tôi cũng không muốn cứ mãi như vậy.”
Cô ta cười khổ: “Tôi thật sự không biết tại sao sự việc lại thành ra như thế này, tại sao anh ta lại biến thành người như thế.”
“Trước đây anh ta đối với tôi rất tốt, rất chu đáo, tỉ mỉ nhớ từng cái nhỏ nhặt. Nhậm Noãn Noãn: “Tôi không hiểu tại sao anh ta biến thành như vậy, anh ta có thể vô lại đến mức lấy những ký ức tình yêu trước đây để uy hϊếp tôi.”
Tần Kha: “Vậy sau này chú ý nhiều, cho dù người đàn ông có tốt với cô nhiều thế nào đi nữa cũng không nên chụp những bức ảnh như thế, như vậy mới là cách tự bảo vệ mình tốt nhất.”
Nhậm Noãn Noãn: “Lúc ấy sao có thể biết được sau này sẽ thành ra thế này.”
Triệu Lâm Uyên: “Lần cuối cùng cô gặp Liêu Nguyên Thậm vào lúc mấy giờ?”
Nhậm Noãn Noãn nghĩ một lúc: “Tôi gặp hai người họ là khi phim đã chiếu xong, lúc ấy khoảng chín giờ ba mươi.”
Triệu Lâm Uyên: “Cô có quen biết với cô gái đi cùng với Liêu Nguyên Thậm không?”
Nhậm Noãn Noãn lắc đầu.
Triệu Lâm Uyên: “Nhớ được dáng vẻ của cô ta không?”
“Cô ta đeo khẩu trang và đội mũ.” Nhậm Noãn Noãn nói: “Chỉ lộ một đôi mắt, tôi không biết dáng vẻ cô ta như thế nào.”
Tần Kha nghi ngờ nhìn Nhậm Noãn Noãn, không đúng, lời nói của cô ta rất kỳ lạ.
Triệu Lâm Uyên: “Cô biết Liêu Nguyên Thậm có kẻ thù nào không?”
Nhậm Noãn Noãn lắc đầu.
Triệu Lâm Uyên: “Anh ta rất ít khi lên lớp học, cô có biết những lúc ấy anh ta đã đi đâu không?”
Nhậm Noãn Noãn lại lần nữa lắc đầu.
Tần Kha nghi ngờ nói: “Không phải các cô ở cùng nhau à? Tại sao cái gì cũng không biết thế?”
Nhậm Noãn Noãn: “Anh ta không thích tôi quản lý anh ta nhiều, anh ta nói như vậy cảm thấy bó buộc, anh ta hy vọng tôi là người có thể để anh ta tự do tự tại.”
Tần Kha: “Trong mắt cô Liêu Nguyên Thậm là người như thế nào? Trước khi anh ta đe dọa cô đêm qua.”
Nhậm Noãn Noãn: “Tôi cảm thấy anh ta là người tốt, nhưng bạn của tôi thì thấy anh ta chả ra sao, bây giờ nghĩ lại, những cử chỉ nhẹ nhàng, lịch thiệp trước mặt tôi cơ bản là anh ta giả vờ, anh ta muốn lừa tôi quay những video kia là muốn lợi dụng tôi.”
Nhìn cô gái khuôn mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, hoài nghi trong lòng Tần Kha càng sâu hơn, lời nói của cô ta quá mâu thuẫn, tâm trạng của một người sao có thể biến hóa nhanh như vậy?
Một giây trước thì phẫn nộ như muốn gϊếŧ chết hắn, giây sau thì lại nói hắn là người rất thâm tình, không những thế, đối với lựa chọn sống còn cũng quá đơn giản rồi.
Triệu Lâm Uyên: “Được rồi, cảm ơn cô đã phối hợp, sau này nếu nhớ được gì thì lập tức liên hệ với chúng tôi nhé.”
Nhậm Noãn Noãn: “Được.”
Tần Kha nhìn Triệu Lâm Uyên không hiểu, họ cứ thế mà đi sao? Nhưng không phải là chưa hỏi được gì à?
Nhìn thời gian trên hệ thống không ngừng rút ngắn, Tần Kha lôi kéo Triệu Lâm Uyên.
Triệu Lâm Uyên: “Sao thế?”
Tần Kha: “Chúng ta cứ đi như vậy sao?”
Triệu Lâm Uyên: “Ưʍ.”
Lúc này hai người đã đi ra đến cổng bệnh viện.
Tần Kha: “Cô ta đang nói dối, biểu cảm của cô ta rất hỗn loạn, hơn nữa trước sau không đồng nhất.”
Triệu Lâm Uyên: “Tôi biết.”
Tần Kha dừng bước cau mày nhìn anh: “Anh biết? Vậy tại sao không tiếp tục hỏi?
Triệu Lâm Uyên: “Bởi vì bây giờ hỏi cũng không hỏi ra được gì. mỗi người đều có việc muốn giấu kín.”
Tần Kha nhận thấy Triệu Lâm Uyên giống như đang chơi trò chơi đoán chữ với cô, mà thời gian thì ngày càng rút ngắn làm cô có hơi gấp gáp.
Tần Kha: “Tôi không hiểu, tại sao không tiếp tục hỏi, tối qua cô ta từng gặp người chết, không thể nào không biết gì được, đã gặp Liêu Nguyên Thậm xong thì lập tức tự sát điều này rất lạ đúng không? Hơn nữa xét từ khía cạnh biểu cảm, ngôn ngữ và hành vi thì cô ta không giống như người yếu đuối sẽ tự sát.”
Triệu Lâm Uyên đưa cho cô chai nước: “Cô bình tĩnh, uống chút nước đi.”
Tần Kha: “Tôi không muốn uống, có phải anh thấy tôi rất kỳ lạ không? Rõ ràng chỉ là người bình thường nhưng lại giống như rất ngu ngốc cứ nhất định phải tham gia vào, không phải cảnh sát nhưng nhất định muốn đi tìm chứng cứ, tôi cũng không muốn thế này!”
“Tôi nói với anh, cái người đã chết kia là người đã xuất hiện trong cống thoát nước ngầm, tại sao anh không tin tưởng tôi!”
Tần Kha gạt tay Triệu Lâm Uyên ra, chai nước trên tay anh rơi xuống kêu binh một tiếng nước chảy tràn ra ngoài.
Tần Kha bất lực nhìn Triệu Lâm Uyên, cô lùi về sau hai bước.
Không gian trầm mặc giống như có tầng mây đen bao phủ hai người, qua một lúc sau, Triệu Lâm Uyên nhặt chai nước lên, vứt vào thùng rác.
Triệu Lâm Uyên: “Tôi tin cô, nhưng điều tra án cần thời gian, không thể vội vội vàng vàng bắt buộc đi hỏi là có thể biết được chân tướng.”
“Tôi biết rồi.” Tần Kha nghẹn ngào.
“Nhưng tôi không còn thời gian nữa rồi.”
Triệu Lâm Uyên nhìn Tần Kha, ánh mắt cô giống như con nai con đang thở giãy giụa, đầy ắp bi thương.
Triệu Lâm Uyên không hiểu, tại sao cô gái trẻ như thế, sao ưu tư trong đôi mắt sao có nhiều đến vậy.
Anh đương nhiên là không hiểu, vì đến Tần Kha cũng không hiểu.
Tại sao sau khi vào phòng bệnh của Nhậm Noãn Noãn, hệ thống đột nhiên biến thành đỏ thẫm, thời gian bắt hung thủ trở thành hai mươi tư tiếng.
Hơn nữa chữ số bên trên càng lúc càng nhỏ dần. Cũng có thể nói, nếu cô không tìm được hung thủ, cuối cùng thì tính mạng của cô chỉ còn lại thời gian không đến hai mươi tư tiếng đồng hồ nữa.
Từ lúc đến thế giới này vẫn luôn như vậy, giống như bị những sóng nuốt chửng không kịp suy nghĩ thì đã bị cuốn sâu vào bên trong.
Cô ghét bị như vậy.
Cô làm sao có thể bình tĩnh để đối diện với cái chết ngay trước mắt?
Cô nhớ đến xác chết của con chó trong cống thoát nước ngầm. Lúc ấy nó đã chết rồi, nhưng xác nó vẫn còn ấm, thậm chí làm cho đôi tay gần như đông cứng của cô được ấm lại.
Thật là thần kỳ, cái chết và sự ấm áp vậy mà có thể tồn tại cùng nhau.
Bạn đã từng ôm người chết bao giờ chưa? Cơ thể của họ ban đầu cũng rất ấm áp.
Tần Kha ngẩng đầu, cô cảm nhận được một ánh mắt độc ác luôn theo dõi mình, khi có Triệu Lâm Uyên thì nó yếu đi, nhưng nó luôn tồn tại từ đầu đến cuối.
Cô cần phải tự mình đối diện với nó.