Tần Kha biết ở chỗ này có hơi kỳ lạ, nhưng cô vẫn đồng ý ngay.
Dù sao nếu như có thể dùng danh nghĩa bên cảnh sát tham gia vào điều tra, cô có thể nắm giữ trong tay nhiều manh mối hơn, mà không cần che che giấu giấu.
Chụp ảnh hình sự chính là chụp ảnh hiện trường phạm tội, chụp ảnh hiện trường phạm tội có thể rất nhiều người chưa nghe nói qua, nếu như từ góc độ chụp hình để phân loại ra thì nó cũng là một mảng của lĩnh vực chụp hình, nếu từ góc độ hình sự để phân loại ra thì nó chính là một loại kỹ thuật trong hình sự trinh sát.
Học viện cảnh sát hiện nay đặc biệt có mở chương trình dạy học này, đến mức chụp hình hiện trường phạm tội và chứng cứ phạm tội một cách chính xác, các tấm ảnh sau khi chụp lại bình thường sẽ được dùng để điều tra phạm tội và khởi tố hoạt động của tội phạm.
Một số cảnh sát bộ môn sẽ để người ở bên pháp y chuyên nghiệp hoặc là người đã học qua chụp hình hiện trường phạm tội chuyên nghiệp đến tiến hành chụp ảnh. Nhưng không phải chỉ có một tổ, mỗi Cục đều có đầy đủ nhân lực như thế, mà nhân tài chuyên nghiệp cũng không nhiều như vậy, cho nên tình huống bình thường chính là thấy ai có thời gian thì người đó chụp.
Cảnh sát chính là một viên gạch, ở đâu cần đến thì chuyển đến đó.
Sau khi nghe thấy ông chú nói, Tần Kha trầm mặc một hồi, đồng ý rồi, cho nên hiện giờ đang ngồi ở trong đội trọng án.
Chính xác là, cô ngồi trên ghế sô pha ở khu vực nghỉ ngơi của đội trọng án.
Sau khi đi vào khu vực của đội trọng án, Tần Kha nhanh chóng nhìn xung quanh, ghi nhớ bố cục xung quanh trong đầu.
Diện tích của đội trọng án không nhỏ, vừa vào cửa có một bàn để đồ, còn có máy lọc nước, những thứ kiểu như thế, đi vào bên trong chút nữa là bàn làm việc của người trong đội, đi tiếp vào bên trong nữa là phòng thẩm vấn, phòng giám sát, cũng như có vài phòng nữa đóng cửa, tạm thời không biết là để làm gì.
Tiếp tục đi vào trong là phòng làm việc của Triệu Lâm Uyên và ông chú đó.
Ông ấy thật ra là một lãnh đạo, tên Tống Thừa Đức, vừa mới một đường đi vào, có không ít người chào hỏi ông ấy, mọi người đều rất khách sáo chào ông ấy là lão Tống.
Mà Triệu Lâm Uyên cũng gọi ông ấy là thầy.
Tiếp tục đi sâu vào trong văn phòng của họ là phòng hội nghị rất lớn, trong phòng hội nghị cũng có chia ra rất nhiều khu vực, nhưng mà Tần Kha chỉ là liếc nhìn một cái, tạm thời vẫn không biết có cái gì.
Bên ngoài phòng hội nghị có một phòng vệ sinh, mà vị trí bên phải góc phòng vệ sinh là một phòng tạp vụ, cô vừa mới nhìn thấy có người từ bên trong đi ra ngoài, bên cạnh phòng tạp vụ vẫn còn hai phòng đóng cửa nữa.
“Muốn uống gì không?”
Khi Tần Kha đang nghĩ, có một cảnh sát đi đến hỏi.
Tần Kha ngẩng đầu phát hiện, cảnh sát này cô cũng có quen biết, chính là lúc cô dưới cống thoát nước cô nhìn thấy anh cảnh sát béo đó.
Hình như là gọi, Vương Hạo?
Tần Kha cười cười nói: “Cái này có thể lựa chọn không?”
Vương Hạo gãi gãi đầu: “Có thể, nước lọc hay là trà hoa cúc, còn có kỷ tử.”
Tần Kha: “Cảnh sát bình thường uống đồ vậy mà lại là uống những thứ như vậy. Tôi cứ tưởng đều là uống cà phê chứ.”
Vương Hạo: “Có uống, cà phê chúng tôi cũng uống thường xuyên, nhưng đa phần không phải ban ngày uống mà vào buổi tối mới uống, còn uống cả nước tăng lực bò húc, buồn ngủ rồi mà muốn nâng cao tinh thần đều sẽ uống một chút.”
Trong đôi mắt của Tần Kha chợt hiện lên tò mò: “Vậy các anh thường xuyên phải thức khuya phải không?”
Vương Hạo: “Chúng tôi không hay thức khuya lắm.”
Tần Kha: “Sao có thể như vậy chứ? Bình thường không phải các anh rất bận sao?”
“Tôi vẫn chưa nói hết mà.” Vương Hạo tiếp tục nói: “Chúng tôi không thức khuya, bình thường đều là trực tiếp làm cả đêm luôn.”
Tần Kha cười tươi: “Anh rất hài hước đấy, vậy không phải buổi tối các anh đều là ăn mì tôm hay cái gì đó đại loại vậy.”
Vương Hạo xua tay: “Vậy thì không đến mức ấy, không phải vẫn còn bánh mì sao? Mà chúng tôi còn có nhà ăn, bình thường đi làm vẫn còn có thể được ăn cơm.”
“Lão Tống nói cô muốn đến đội chúng tôi chụp hình, buổi tối lúc ăn cơm tôi đưa cô đi ăn ở nhà ăn, không phải tôi chém gió, nhà ăn chúng tôi dì nấu món thịt xào dứa quả thật là tuyệt nhất, cần phải đi nhanh nếu không sẽ không giành được. Còn có món sườn kho tàu và xương rẻ quạt, hai món này cũng rất ngon.”
Tần Kha: “Nghe thôi hình như đồ ăn có vẻ rất ngon.”
Vương Hạo: “Còn không phải sao! Đồ ăn này chúng tôi không phải nói nữa, cô chỉ cần nhìn thể hình này của tôi đi, có sức thuyết phục không?”
Tần Kha nghiêm túc gật đầu: “Có.”
Vương Hạo: “Cô đã muốn gia nhập vào đội của chúng tôi rồi, vậy thì là người một nhà rồi, tôi lớn hơn cô vài tuổi, cô gọi tôi một tiếng anh sẽ không quá đáng chứ.”
Tần Kha: “…” Cho nên ở đây nói nửa ngày là vì cái này phải không?
Tần Kha vẫn chưa kịp nói, một tiếng con gái lanh lảnh truyền đến: “Bàn tử, anh đừng có mà ở chỗ này lợi dụng người ta nữa.”
Tần Kha ngước mắt nhìn đến, là một cô gái dáng người cao gầy buộc tóc đuôi ngựa.
“Xin chào, Tần Kha phải không? Tôi là Sư Cao Vận, tôi nghe lão Tống nói rồi, ở đây hỏi một câu, sau này chụp ảnh khám nghiệm tử thi cũng do cô làm phải không?”
Tần Kha ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Chụp ảnh khám nghiệm tử thi? Tôi không biết.”
“Đúng, cái này cũng giao cho cô.” Tống Thừa Đức đi đến bên nói: “Tiểu Vương vừa mới gọi điện đến cho tôi muốn xin nghỉ phép dài ngày, nói là trong nhà vợ sắp sinh rồi, có hơi không ổn định, phải ở nhà chăm sóc một thời gian, tôi nghĩ đã có tiểu Tần đến rồi, vậy thì phê duyệt thôi.”
“Cho nên khám nghiệm tử thi, phương diện chụp hình này cũng giao cho cô luôn vậy.”
“A!!!” Vương Hạo kinh ngạc nhìn lão Tống: “Vương Tam, tên nhóc đó từ bao giờ đã…”
Cậu ta từ khi nào còn có vợ rồi? Không phải là một con chó độc thân sao?
Vương Hạo vừa nói đến một nửa đã bị Sư Cao Vận véo cánh tay.
Vương Hạo giao tiếp bằng ánh mắt: Cô véo tôi làm cái gì?
Sư Cao Vận: Để anh ngậm miệng lại.
Tống Thừa Đức cười ha ha nhìn Vương Hạo: “Tiểu bàn tử à, cậu vừa nãy muốn nói gì?”
Vương Hạo: “Không, không có gì, tôi nhớ ra rồi, vừa nãy Nhị Mao tổ chống tội phạm bên cạnh có tặng một giỏ dâu tây đến, tôi đi rửa cho mọi người ăn, mùa đông chính là thời điểm tốt để ăn dâu tây.”
Nói rồi Vương Hạo chuồn ra ngoài luôn.
Anh ta cũng không biết lão Tống sẽ làm gì, nhất định phải để cô gái nhỏ dáng vẻ yểu điệu như thế kia ở đội này, còn để chụp những khung cảnh máu me, nhưng mà ông ấy làm như vậy chắc chắn là có lý do của mình.
Anh ta vẫn không nên ở lại đây, chút nữa lại nói sai.
Nhìn thấy phản ứng này của Vương Hạo, trong lòng Tần Kha có hơi nghi ngờ, việc [tiểu Vương] xin nghỉ phép lần này, có lẽ là năm phần thật, năm phần giả, nhưng mà cái này không quan trọng.
Không cần biết mục đích của họ là gì, cô cũng muốn ở lại nơi này là thật.
Tần Kha không biểu hiện gì nói: “Cái gì là chụp ảnh khám nghiệm tử thi? Cái này hình như tôi không biết.”
Tống Thừa Đức: “Không có cái gì là không biết cả, học một chút rất nhanh sẽ lên tay thôi, rất đơn giản, đúng lúc, cỗ thi thể ở công viên vừa mới đây đã mang đến rồi, cô và tiểu Vận cùng đi qua đi.”
Sư Cao Vận bây giờ cũng không rõ ràng lắm Tống Thừa Đức muốn làm gì, rất nhiều phụ nữ không đồng ý tiếp xúc với thi thể, cho nên những bức ảnh chụp thi thể bình thường đều là công việc đặc thù của nhân viên hình sự điều tra hoặc là nhân viên kỹ thuật kiểm tra.
Phần công việc này tuyệt đối không phải có thể cùng hai chữ đơn giản đánh đồng được.
Đối với chụp ảnh thi thể, lần đầu tiên tham gia trên cơ bản đều sẽ vô cùng lúng túng, đừng nói đến là một cô gái trẻ như vậy, cho dù một số cảnh sát hình sự lão luyện khi ở khoảng cách gần tiếp xúc giải phẫu thi thể cũng sẽ không chịu nổi.
Sư Cao Vận vẫn nghĩ lão Tống dự định để Tần Kha sẽ phụ trách chụp ảnh thi thể ở hiện trường vụ án trước, sau đó theo thứ tự tiến dần đến chụp hình thi thể khỏa thân, cuối cùng là chụp hình thi thể giải phẫu khám nghiệm, không nghĩ rằng ông ấy để cho cô trực tiếp một bước hoàn thành hết.
Cái này chỉ sợ se hơi làm khó người ta rồi.
Tống Thừa Đức: “Tiểu Vận đưa cô ấy đi đi.”
Sư Cao Vận có chút khó xử: “Lão Tống, trước đây Tần Kha cũng không có kinh nghiệm ở phương diện này, hiện tại nếu đi ngay…”
Tống Thừa Đức: “Cái này không quan trọng, đều có một lần như vậy, cô chuẩn bị thêm hai cái khẩu trang và cái túi là được rồi.”
Sư Cao Vận: “Được thôi.”
Nói rồi Sư Cao Vận đưa cô đi ra ngoài.
Triệu Lâm Uyên nhìn thấy một màn như vậy, ý thức được rằng cần phải đi theo, nhưng mà bị Tống Thừa Đức ngăn lại.
Triệu Lâm Uyên: “Thầy.”
Tống Thừa Đức: “Em không cần đi theo.”
Triệu Lâm Uyên: “Thầy à, như vậy có phải hơi không hợp lý không? Tần Kha chỉ là một cô gái bình thường, cái này có hơi làm khó người ta rồi.”
Tống Thừa Đức cười: “Người ta và em có quan hệ gì? Cô ấy cũng không nói gì, em đã bảo vệ như thế rồi.”
Biểu tình của Triệu Lâm Uyên nghiêm túc: “Cái này và cô ấy là ai không có quan hệ, trọng điểm là làm như vậy là không đúng.”
Nhìn thấy Triệu Lâm Uyên gấp gáp, trong lòng Tống Thừa Đức có chút buồn cười.
Đệ tử này của ông cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách lại quá kín đáo, ngược lại hiếm khi gặp cậu ta gấp gáp như vậy.
Tống Thừa Đức: “Ồ, là chỗ nào không đúng? Cô gái nhỏ cũng không có ý kiến, đồng ý rất nhanh mà.”
“Cô ấy đồng ý là bởi vì không biết mình đồng ý cái gì!” Triệu Lâm Uyên nói: “Em không hiểu, chỉ là người dân bình thường, tại sao muốn kéo cô ấy vào bên trong?”
Sắc mặt của Tống Thừa Đức ngưng trọng: “Lâm Uyên, đừng để tình cảm cá nhân che lấp đến phán đoán của mình.”
Ông lấy ra vài bức ảnh chuyển cho Triệu Lâm Uyên.
“Đây là ảnh mà vừa nãy cô gái nhỏ kia chụp, nhìn ra cái gì không?”
Nhìn vào bức ảnh Triệu Lâm Uyên trầm mặc.
Chụp ảnh hình sự và chụp ảnh bình thường là không giống nhau, những bức ảnh này đã không phải là trình độ của nhϊếp ảnh gia bình thường chụp ra được.
Chuyên nghiệp quá rồi.
Bức ảnh chụp thi thể và bức ảnh chụp bình thường nguyên lý thật ra là như nhau, nhưng khác biệt ở thiên về trọng điểm, bình thường người ta căn bản sẽ không có loại ý thức này.
Triệu Lâm Uyên nhìn bức ảnh trên tay, bên trong có những bức ảnh có nhiều góc độ khác nhau, có chụp toàn bộ thi thể, còn có chụp những bộ phận quan trọng, vết thương của nạn nhân, hung khí gϊếŧ người mập mờ, vết bầm xanh trên cánh tay nạn nhân, còn có ghi chép màu sắc chân thực của đồng tử, màng cứng mắt và giác mạc.
Trong quá trình chụp ảnh, so với chụp ảnh bình thường không giống nhau, là phải tránh sử dụng đèn flash và cũng không thể chụp trực diện. Nếu trong môi trường tối hoặc là phải chụp ảnh ở một số vị trí lỗ thủng thì cần áp dụng tăng lớn ống kính và giảm tốc độ thời gian phơi sáng để khi chụp vẫn còn phải giữ nguyên màu sắc chân thực của đốm máu chảy ra.
Triệu Lâm Uyên: “Cho dù như vậy…”
Tống Thừa Đức: “Trên người cô gái này có không ít điểm nghi vấn, hung thủ vụ án bắt cóc vẫn chưa bắt được, để cô ấy dưới con mắt của chúng ta sẽ càng an toàn hơn.”
“Mà còn…” Ngữ khí của Tống Thừa Đức mang theo chút cười nhạo: “Để người ta ở trong đội, cậu cũng không cần ngày ngày lo lắng, không phải sao?”
Triệu Lâm Uyên nhíu mày, dường như muốn đè xuống tâm tư nào đó.
Lát sau anh mới thốt lên: “Không, em không có.”