Tại sao lại đi đến con đường này?
Đôi khi Quý Nhu cũng tự hỏi chính mình và thường xuyên hơn, đó là những người phụ nữ bị cô ta lừa, bị cưỡиɠ ɧϊếp, bị làm nhục rồi bán đi nhiều nơi vẫn luôn hỏi cô ta.
Hỏi tại sao cô ta lại phải làm như vậy, rồi cầu xin cô ta hãy tha cho họ.
Không đúng. Những người phụ nữ ấy hầu hết là những cô gái, chỉ có sinh viên mới dễ lừa thôi.
Họ đều tốt bụng, nhưng lòng tốt không phải là điều tốt trong xã hội này. Nếu không phải họ rảnh rỗi tọc mạch muốn giúp cô ta bắt kẻ trộm thì làm sao họ bị bán đi?
Vậy nên suy cho cùng vẫn phải trách họ không có ý thức phòng ngừa và họ đáng bị như vậy.
Bọn họ đều là một đám ngu xuẩn, nhưng thế giới này cần những đứa ngu xuẩn như vậy, nếu không thì lừa dối ai?
Quý Nhu thản nhiên nghịch chiếc điện thoại trên tay, đây là mẫu mới nhất, mới ra mắt chưa đầy một tháng và có giá hơn mười ngàn tệ.
Nhưng hơn mười ngàn tệ đối với cô ta chả là gì, lừa thêm một cô gái nữa là có rồi.
Rõ ràng cô ta cũng là con gái thì tại sao phải đối xử với những cô gái khác như vậy?
Đây là câu hỏi chó má gì vậy? Đương nhiên là để bản thân trở nên tốt hơn rồi. Trên đời này không có gì là không thể tin được, chỉ có tiền mới là thật. Chỉ cần có tiền thì làm gì chả được?
Chỉ là bị lừa thôi, họ cũng sẽ không chết. Trên đời này có người sống tốt cũng có người sống tồi, hy sinh họ mới có thể khiến bạn sống thoải mái mỗi ngày thế thì tại sao không làm?
Trên đời này có rất nhiều người giàu có, tiền của họ chưa chắc đã sạch sẽ, thậm chí còn dơ bẩn hơn của cô, vì vậy tại sao cô không thể thành người giàu có?
Có tiền và không có tiền không giống nhau. Khi không có tiền thì mọi thứ đều khó khăn, khi gặp chuyện nhỏ nhặt sẽ dễ nóng nảy, mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt của người khác, phải khép khép nép nép nói chuyện, không dám lớn tiếng. Ngay cả năm mươi tệ học thêm cũng không dám mở miệng xin bởi vì không có. Sợ ngày mai phải đi học nên chỉ biết chui vào chăn khóc.
Trong làng có người đến giúp xóa đói giảm nghèo, bước đi cao cao tại thượng, từng hơi thở ra đều là của bố thí, trên mặt lộ rõ vẻ đạo đức giả. Họ kể lể hoàn cảnh khốn khó của gia đình mình với người lãnh đạo đến thị sát.
Cha mẹ bạn phải làm việc rất vất vả, xin việc như một con chó, họ giống như tiện nhân khi nói chuyện với người khác, họ không thể thẳng lưng, cũng không thể nói rõ ràng. Họ không hiểu bất kỳ sản phẩm công nghệ cao nào, ngay cả việc chuyển khoản cũng không muốn bị người khác chê cười.
Đấy là cuộc sống không có tiền.
Không có tiền, không có gì cả, đó là một cuộc sống rất tủi nhục. Quý Nhu rất sợ cuộc sống như vậy, cô ta muốn trở thành một người giàu có, cô ta không muốn vì một chút tiền mà phải tính toán chi li, không phải vì chút tiền mà phiền não suốt ngày.
Trên đời này, tiền có thể giải quyết hầu hết mọi rắc rối. Chỉ cần có tiền là có tất cả.
Khuôn mặt non nớt của Quý Nhu đầy u ám, cô ta không muốn nhìn sắc mặt của người khác nữa, cô ta muốn những người đó phải nhìn sắc mặt mình!
Để đạt được mục tiêu này và kiếm được nhiều tiền hơn, cô ta có thể làm bất cứ điều gì. Dù sao vật tế cũng không phải cô ta, mà là vài người xa lạ. Trước kia bọn họ sống rất tốt, nửa đời sau khổ sở cũng không có gì sai, đây cũng chỉ là công bằng mà thôi.
Quý Nhu luôn nghĩ theo cách này, cô ta không bao giờ nghĩ rằng có bất cứ điều gì sai trái với suy nghĩ của mình, cô ta nghĩ rằng mình rất đúng.
Bạn cùng lớp đại học của cô ta vẫn đang làm việc hèn mọn, hàng ngày phải nhìn mặt lãnh đạo mà sống. Nhưng cô ta giờ đã độc lập về tài chính, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì cô ta có thể đủ tiền mua nhà trong năm nay, mà cô ta mới tốt nghiệp chưa được hai năm.
Cô ta đang sống một cuộc sống rất tốt, điều này hoàn toàn khác với bộ dạng nghèo khó của cô ta trong quá khứ. Vì vậy cô ta sẽ tiếp tục làm điều đó, không ngừng làm điều đó!
Chỉ là hôm nay cô ta dường như đã gặp phải một đứa cứng đầu, nhưng tình huống như vậy trước đây không phải là chưa từng xảy nên Quý Nhu không hề hoảng sợ. Cứ cho là người bị lừa nhận ra có điều gì đó không ổn thì đã làm sao?
Từ lúc cô chạy theo bắt trộm, thì cô chỉ là thịt trên thớt, chỉ có thể bị làm thịt.
Quý Nhu dùng tay ra hiệu về phía góc ngoặt, vài người đàn ông bước ra, một trong số họ là tên trộm vừa rồi.
Quý Nhu nhìn cô gái tóc đen mặt trắng bệch trước mặt cười nói: "Tốt hơn hết là cô nên ngoan ngoãn hợp tác, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí đâu. Điện thoại của cô hiện đang nằm trong tay tôi, vì vậy muốn báo cảnh sát cũng không kịp nữa đâu. Chống cự sẽ chỉ khiến cô thêm khổ sở hơn thôi.”
Tần Kha: “Vậy sao?”
Quý Nhu nhìn bộ dạng của Tần Kha có chút khó chịu, cô ta ghét nhất loại người giả vờ sâu sắc này. Trong trường hợp này, chỉ cần ngoan ngoãn xin tha, nói không chừng cô ta có thể vui vẻ một chút rồi để bọn họ không thô bạo như vậy.
Có điều, dù bây giờ cô vẫn điềm tĩnh, nhưng sau đó cô cũng muốn khóc thôi.
Quý Nhu: "Ra tay đi."
Vài người hùng hùng sát khí tiến về phía Tần Kha. Tần Kha lấy từ trong túi váy ra một cái côn điện.
Một trong những người đàn ông cao to vạm vỡ cười to: "Cô gái nhỏ, trong tay chỉ có một cái côn gãy mua trên Taobao thì có gì ghê gớm chứ. Thật ngu ngốc."
Mấy người khác cũng cười, trong mắt họ Tần Kha chỉ là đang vùng vẫy trước khi chết mà thôi.
Bọn họ không chút kiêng kỵ đánh giá khuôn mặt của Tần Kha, dùng ánh mắt dơ bẩn nhìn từ dưới lên trên.
“Tao thích cái chân này.” Một gã tóc vàng trong số đó nói: “Đây là món ăn của tao, chúng mày đừng tranh giành, cứ để cho tao, đêm nay tao mời các anh em đi nhậu.”
"A Tam, mày thật là sốt ruột, tao cũng thích cái này.”
Người đàn ông tóc vàng: "Mẹ kiếp, lần trước dù mày tới trước nhưng tao không có tranh giành với mày, vậy mà mày còn muốn tranh với tao à?"
Người đàn ông cao to vạm vỡ vừa rồi: "Không phải chúng ta cùng lên là được rồi sao?"
Những người có mặt cười ha hả, tuy rằng vẫn chưa thật sự bắt được cô, nhưng bọn chúng đều coi Tần Kha như một món đồ có thể tùy tiện xử lý.
Thực sự đối với bọn chúng mà nói, những người phụ nữ bị bán đi này còn không phải chỉ là một món hàng sao?
Dù sao thì cũng bị bán, vì vậy trước khi bị bán nên để bản thân vui vẻ một chút, có khá nhiều người trong đó vẫn còn trinh.
Tần Kha: "Chỗ này có camera giám sát không?"
Người đàn ông tóc vàng: "Cô đang đùa cái gì vậy? Có camera cái rắm, cô cho rằng chúng tôi ngu sao?"
Tần Kha cười nói: “Không có camera thì tôi yên tâm rồi."
Quý Nhu đứng đằng sau cảm thấy có gì đó không ổn, thúc giục bọn chúng nhanh chóng làm chuyện đó: "Mau lên, muốn nói gì thì quay về rồi nói."
"Vội cái gì mà vội, đàn bà đúng là nhát gan.” Một người đàn ông nói.
Nhưng nói xong, gã cũng đi về phía Tần Kha, chuẩn bị bắt cô lại mang về để chia tiền.
Tần Kha cầm côn điện trong tay, hạ giọng nói: "Vậy các người đến thử một chút đi, dù gì đều là người xấu, có chuyện gì xảy ra cũng không sao."
Sau khi có đồng vàng, cô mua được rất nhiều thứ trong hệ thống, một trong số đó là kỹ năng chiến đấu. Cô đã thử trên hình nộm, hiệu quả rất rõ ràng, có điều vẫn chưa thử trên người thật.
Những người này không phải là người tốt, bắt cóc và buôn bán phụ nữ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tần Kha trở nên lạnh lùng. Trước đây trên tivi và báo chí cô từng nhìn thấy những người bị lừa gạt bán đi thê thảm như thế nào. Vì vậy bọn chúng đều là cặn bã.
Nửa tiếng sau, cảnh sát đến hiện trường thì thấy một nhóm người mặt mũi bầm dập nằm dưới đất đang đau đớn gào khóc, trong đó có năm người đàn ông và một người phụ nữ, người phụ nữ ấy có mái tóc dài, sắc mặt nhợt nhạt đang dựa vào tường.
Tần Kha đi tới trước mặt viên cảnh sát, nói: "Xin chào, cảnh sát, tôi đã báo cảnh sát, bọn chúng đều là bọn buôn người."
Cảnh sát do dự nhìn tình huống, nói: "Cô mới là nạn nhân sao?"
Tần Kha gật đầu: "Đương nhiên, không phải rất rõ ràng rồi sao?"
Cảnh sát: "..." Không phải không rõ ràng, mà là căn bản nhìn không ra.
Tần Kha: "Mấy tên này là bọn bắt cóc buôn người. Từ ba năm trước bọn chúng đã cấu kết với nhau, trong ba năm bọn chúng đã bắt cóc và bán hơn một trăm cô gái, vẫn còn một vài cô gái chưa bị bán, bây giờ đang bị bọn chúng nhốt."
Cảnh sát trịnh trọng gật đầu: "Cảm ơn sự giúp đỡ của cô, chúng tôi sẽ từ từ thẩm vấn."
Tần Kha gật đầu, xoay người rời đi.
Vị cảnh sát đeo kính ngăn cô lại: "Vị công dân này, cô tên gì? Sau này chúng tôi sẽ trao cho cô giải công dân tốt."
Tần Kha: "Không cần đâu."
Nói xong cô liền rời đi.
Sau khi xác nhận hiệu quả tốt như vậy, cô cũng muốn đi bắt người rồi.
Sau khi cảnh sát bắt được kẻ gϊếŧ Triệu Hiểu Lan, số đồng vàng của Tần Kha đã tăng lên sáu trăm năm mươi.
Cô đã tiêu một trăm đồng vàng để mua【Kỹ thuật tự vệ】, hai trăm đồng vàng để mở khóa【Bản đồ】, một trăm đồng vàng để mở khóa 【Giám định sơ cấp】và hoàn thành mục tiêu nhỏ mà cô đã đặt ra trước đó, nếu có tiền thì nhất định sẽ rút mười món đồ liên tiếp.
Tần Kha cảm thấy những đồ từ hệ thống rất đáng đồng tiền bát gạo.
【Kính lúp x1. Cà phê x5. Khiên x3. Trang phục hầu gái x1】
Trước đây cô đã sử dụng hiệu quả của kính lúp để có thể tìm kiếm manh mối hữu ích. Về tác dụng của cà phê được giới thiệu là uống một tách cà phê có thể khiến bạn thức suốt bốn tám giờ mà vẫn cảm thấy sảng khoái.
Tấm khiên cũng rất thiết thực, chỉ cần sử dụng nó là có thể che chắn tất cả các phương tiện giám sát tại địa điểm và thời điểm đó.
Và thứ lợi hại nhất trong đó chính là trang phục hầu gái, tuy nghe có vẻ không nghiêm túc nhưng lại vô cùng thiết thực.
【Trang phục hầu gái siêu cấp dễ thương】: Cô hầu gái nhỏ với du͙© vọиɠ thuần khiết, trang phục hầu gái cực quyến rũ theo phong cách gothic của người cô giúp việc, không người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ của cô hầu gái. Lực phòng thủ +100.
Trước đây Tần Kha có mua một cái áo chống đạn trong cửa hàng, lực phòng ngự +50, được bán với giá hai trăm đồng vàng. Bây giờ cô chỉ dùng một trăm đồng vàng để mua mười món đồ, trong đó có một món là trang bị với lực phòng ngự +100 này, còn gì hài lòng hơn? Việc bốn bỏ năm lên này chính là không cần tốn tiền.
Vì vậy, Tần Kha mặc váy vào rất tự nhiên và thay chiếc quần dài lót lông cừu ở phía dưới. Khi cô mặc áo khoác vào, cô che đi phần thân trên hơi phức tạp của mình, nhìn từ bên ngoài, nó trông giống như một chiếc chân váy khá tinh tế.
Rất bình thường, Tần Kha nghĩ.
Trang bị tăng 100 điểm phòng thủ, cô nhất định mỗi ngày đều phải mặc nó. Bởi nó tương đương với hai chiếc áo chống đạn.
Mở bản đồ ra, Tần Kha đi về phía chấm đỏ hiển thị trên đó.
Bản đồ sẽ hiển thị những người xung quanh cô, với các chấm màu xanh lục dành cho những người có ý tốt và các chấm đỏ dành cho những người thù địch.
Cái chấm đỏ đó đã ở bên cô rất lâu rồi.
Chấm đỏ đang di chuyển, Tần Kha đi theo, nhưng tốc độ không nhanh. Cô cũng không liều lĩnh mà nhìn rõ tình hình xung quanh rồi mới đi. Bây giờ cô đang đi trên một con phố náo nhiệt, còn chấm đỏ kia thì đang đi về hướng công viên.
Công viên Lâm Giang, Tần Kha liếc nhìn chữ khắc trên cột đá rồi bước vào.
Công viên Lâm Giang, đúng như cái tên, gần sông. Ở đây có một con sông tên Vận Hoà, công viên Lâm Giang được xây dựng ở hạ lưu của nó.
Tần Kha men theo chấm đỏ đi ra cửa sau, còn chưa ra khỏi công viên vài bước, cô đã nghe thấy tiếng hét.
"A a a —— chết người rồi! Mau gọi cảnh sát đi!"
Tần Kha chạy về hướng phát ra tiếng hét, nhìn thấy những vết sẹo trên mặt người chết, cô cảm giác như rơi vào động băng.
Cô quen người chết.