Tần Kha đi trên con đường phồn hoa, nhìn biển người đông đúc, cảm nhận được mặt trời rực rỡ chiếu sáng trên mình một cảm giác ấm áp, uống một ngụm trà sữa trân châu đường đen trong tay, lập tức cảm thấy, cuộc sống thật tốt đẹp.
Bây giờ với cuộc sống nửa tháng trước có thể nói là ngày đêm khác biệt, một tháng trước, cô mới được cứu từ trong cống thoát nước ra, trải qua một ngày đi bệnh viện, trở lại căn phòng đi thuê lại đυ.ng phải thi thể trong nước, cô sống bên trong gian phòng đơn sơ, có người sẽ từ dưới giường của cô chui ra ngoài, ở phòng bên cạnh chính là hiện trường phát hiện vụ án, ngủ một giấc cũng sẽ bị giật mình nhiều lần.
Trong phòng ngoại trừ một chiếc máy chụp ảnh, những thứ giá trị khác đều không có, mùa đông rét lạnh giá trong tủ cũng chỉ có hai chiếc áo khoác rất mỏng.
Bên trong hệ thống thông báo chỉ có mười đồng tiền vàng cuối cùng, đồ rẻ nhất trong cửa hàng của hệ thống cũng mua không nổi.
Nhưng hiện tại đã không như thế!
Cô đã từ nghèo khó trở nên khá giả!
Ngày ấy, cô cùng Triệu Lâm Uyên từ trường cấp hai thôn Đức Hương về, liền vô cùng an phận ở trong phòng của mình, nghe lời cảnh sát, tự cảm thấy thân là người sống sót duy nhất trong vụ án bắt cóc, nhận sự bảo vệ của cảnh sát không tùy tiện đi lung tung.
Mà Triệu Lâm Uyên cũng không để cho cô thất vọng, ba ngày sau, họ liền bắt được hung thủ, âm thanh hệ thống thông báo tiền vàng của Tần Kha liên tiếp gia tăng.
【 Tìm thấy hung thủ sát hại Triệu Hiểu Lan, tiền vàng +500 】
【 Bắt được hung thủ trong thời gian quy định, tiền vàng +100 】
【 Tìm thấy USB bị kẻ bắt cóc đánh rơi, tiền vàng +50 】
Thời tới cản không nổi, từ khi hung thủ sát hại Triệu Hiểu Lan bị bắt được, Tần Kha cảm thấy vận khí của mình đều đã khá hơn rất rất nhiều
Đầu tiên, Triệu Lâm Uyên cầm một cái điện thoại di động đưa cho cô, khi nhìn thấy chiếc điện thoại kia, Tần Kha từ chối.
Tần Kha: "Đội trưởng Triệu, không cần đâu, khách sáo quá rồi, tôi sẽ tự mình tích góp tiền mua điện thoại di động."
Triệu Lâm Uyên cười cười, cô gái Tần Kha này thật kỳ lạ, có đôi khi rất thông minh, có đôi khi lại rất ngốc.
Triệu Lâm Uyên: "Cô không nhìn xem là điện thoại gì sao?"
Tần Kha lời lẽ chân chính từ chối: "Mặc kệ là điện thoại gì tôi cũng không thể nhận, anh đã trợ giúp tôi rất nhiều, tôi không thể lại để anh mua cho tôi điện thoại di động."
Triệu Lâm Uyên: "Đây là điện thoại cũ."
Tần Kha: "Điện thoại cũ cũng không được."
Triệu Lâm Uyên: "Đây là điện thoại di động của cô."
Tần Kha: "Vậy xem như..."
Nói được nửa câu, Tần Kha liền phản ứng lại: "Anh nói đây là điện thoại di động của tôi?"
Triệu Lâm Uyên đưa điện thoại di động cho Tần Kha: "Ừm, màn hình khoá là hình của cô, bây giờ muốn không?”
Tần Kha ngượng ngùng cười rồi lập tức đổi giọng: "Đương nhiên muốn, nhưng điện thoại của tôi vì sao lại ở chỗ của anh?"
Triệu Lâm Uyên: "Cô vẫn không nhớ ra sao? Là cô làm rơi ở dưới lầu vào ngày cô bị bắt cóc, trước đó đang điều tra án quá bận rộn cũng quên nói với cô, bây giờ trả lại cô."
Nhớ ra trước đó không mang USB đến, Tần Kha đột nhiên có một chủ ý, thời điểm cảnh sát đang điều tra bản án, đều sẽ lục soát hiện trường chứng cứ, lấy đồ vật khả nghi mang về làm vật chứng, nói không chừng...
Tần kha: "Đội trưởng Triệu, tôi còn có một cái USB, các anh có nhặt được không?"
Triệu Lâm Uyên: "USB? Không có, lúc ấy dưới lầu chỉ phát hiện điện thoại."
Tần Kha lắc đầu: "Không phải dưới lầu, là ở dưới cống thoát nước."
Triệu Lâm Uyên: "Rốt cuộc cô nhớ lại thứ gì?"
Không trách Triệu Lâm Uyên có cái suy nghĩ này, Tần Kha nhất thời cái gì cũng không biết, nhất thời lại nhớ ra một vài chuyện hành vi nhìn quả thật có chút kỳ lạ.
Tần Kha mờ mịt nhìn anh: "Tôi cũng không biết mình rốt cuộc nhớ ra bao nhiêu, đôi lúc nhìn thấy đồ vật quen thuộc, thì sẽ hiện lên một chút hình ảnh, nhưng nhiều chẳng nghĩ ra được gì cả."
"USB là từ bên trong quyển nhật ký biết đến." Tần Kha nói: "Trước kia tôi có thói quen ghi nhật ký, trong nhật ký nói tôi có một USB cất giữ ảnh chụp, bình thường đều sẽ mang theo bên mình, anh biết tôi là thợ chụp ảnh mà, những tấm ảnh kia với tôi mà nói đặc biệt quan trọng."
Triệu Lâm Uyên nghĩ: "Trước đó tổ kỹ thuật nơi đó hình như đúng là tìm được cái USB, nhưng đã hỏng không cách nào đọc được."
Tần Kha: "Không sao, nếu như đó là của USB tôi, nếu hư hỏng tôi cũng muốn lấy về."
Triệu Lâm Uyên thỏa mãn yêu cầu của Tần Kha, cứ như vậy, Tần Kha lại nhiều thêm năm mươi tiền vàng.
Mà vận may không chỉ những thứ này.
Từ những tin nhắn chưa đọc bên trong điện thoại, Tần Kha phát hiện trước đó cô đã từng tham gia chụp ảnh tác phẩm cho tạp chí, tác phẩm được đăng, cô có một khoản trọn vẹn năm ngàn tệ tiền thù lao có thể nhận lấy.
Lúc ấy nhìn thấy tin này, nước mắt Tần Kha liền rơi xuống.
Đây là phúc lợi người mới đến muộn đi.
Làm gì cũng phải đưa chút tiền khởi động, nếu bắt đầu với một người một chó như những trò chơi trực tuyến kiếm tiền đó, căn bản cô sẽ không thể tiếp tục được.
Cái trò chơi này vẫn có một chút lương tâm, Tần Kha vô cùng bùi ngùi.
Sau khi có tiền, chuyện đầu tiên Tần Kha làm chính là dọn ra khỏi căn phòng tồi tàn kia, một lần nữa tìm một phòng cho thuê.
Phòng cho thuê mới mặc dù nói điều kiện cũng không phải quá tốt, nhưng so với chung cư Lâm Giang cũ quả là một cái trên trời một cái dưới đất.
Phòng cô thuê là một khu phòng học, một phòng ngủ, một phòng khách có phòng tắm, nhà vệ sinh riêng, còn có một phòng bếp nhỏ, là một đôi vợ chồng son đổi phòng lớn hơn nên cho thuê nơi này.
Hai vợ chồng đều là giáo viên, nói chuyện nhã nhặn, làm việc cũng hợp lý, tiền thuê nhà cũng không cao, một tháng một ngàn rưỡi. Còn có một ưu điểm là, phần lớn đồ dùng bên trong nhà đều có.
Nhưng làm cô cảm động nhất là, rốt cục cô có thể yên tâm uống nước, không cần lại lo lắng từ trong nước chảy ra vật gì kỳ lạ.
Sau khi chuyển tới cuộc sống rất yên tĩnh, tiểu khu này anh ninh không tệ, mỗi ngày đều có bảo vệ tuần tra.
Nhưng Tần Kha không gặp án gϊếŧ người không có nghĩa là án gϊếŧ người cũng không tồn tại, mấy ngày nay giống như lại xảy ra vụ án gì đó nghiêm trọng, tất cả cảnh sát đều đặc biệt bận bịu, ngay cả cảnh sát phụ trách an toàn của Tần Kha trước đó cũng bị điều trở về.
Tần Kha cảm thấy nguyên nhân họ bị gọi về là cục cảnh sát hình sự nghĩ rằng hung thủ trong thời gian ngắn không thể nào xuống tay với cô, bởi vì mấy ngày gần đây cuộc sống của cô đúng là gió êm sóng lặng.
Nhưng trước khi đi, anh ta đưa Tần Kha giữ một cái đồng hồ đeo tay, phía trên mang theo định vị GPS, còn có chức năng gọi khẩn cấp, chỉ cần Tần Kha gặp nguy hiểm, họ vẫn có thể biết đầu tiên.
Đối với quyết định này, Tần Kha vui vẻ đồng ý, cả ngày để cảnh sát bảo vệ cũng không phải chuyện gì hay, vừa không tự do vừa lãng phí sức lực.
Cô cũng không thể ra ngoài làm việc bán thời gian còn để cảnh sát bảo vệ 24/24, việc này có hơi xấu hổ.
Hôm nay Tần Kha cũng ra ngoài làm việc bán thời gian một ngày.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nữ thi trong két nước, hệ thống lại thông báo nhiệm vụ mới, đó chính là tìm kiếm chân tướng của vụ án bắt cóc, lần này thời gian tương đối dồi dào, thời gian ba tháng.
Vậy nên Tần Kha cũng không sốt ruột, cô cũng không cần gấp, người khác mới phải gấp gáp.
Đối với cô bây giờ mà nói, vẫn là kiếm ít tiền quan trọng hơn.
Tần Kha am hiểu một phương thức kiếm tiền thần kỳ, đó chính là...
"A! Trộm! Bắt kẻ trộm!" Cô gái trẻ đi bên cạnh Tần Kha đột nhiên la lên một tiếng.
Tần Kha nhìn về phía trước, có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, trong tay cầm một cái túi xách chạy về phía trước.
Cô gái trẻ tuổi lập tức cầm tay Tần Kha.
Tần Kha: "?"
Cô gái trẻ: "Mau đuổi theo, giúp tôi với, đồ của tôi bị trộm!"
Vừa nói vừa dắt tay Tần Kha chạy lên phía trước.
Tần Kha lập tức bối rối, cô chạy thì chạy, dắt tôi theo làm gì?
Chẳng lẽ dắt theo một người sẽ chạy nhanh hơn, càng có thêm khả năng bắt được kẻ trộm sao?
Cô gái trẻ nghĩ gì Tần Kha cũng không biết, nhưng tình hình hiện tại hình như cũng không phải là lúc dừng lại thảo luận, vậy nên Tần Kha liền bị lôi kéo chạy ròng rã ba con đường.
Chạy đến vào trong một ngõ hẻm âm u vắng vẻ, Tần Kha tay chân bủn rủn ngừng lại thở hổn hển nói: "Không được, thật sự tôi chạy không nổi rồi, tự cô đuổi theo đi."
Cô gái trẻ: "Kẻ trộm ở ngay phía trước, cô kiên trì một chút nữa, chúng ta sắp bắt được hắn rồi!"
Tần Kha vịn tường, thở không ra hơi: "Không được, tôi thật không được, tự cô đi bắt đi, tôi ở chỗ này chờ cô."
Cô gái trẻ lại bắt đầu túm tay Tần Kha: "Nhanh một chút, bây giờ chúng ta đuổi theo còn kịp."
Tần Kha lắc đầu: "Không được, tôi không chạy nổi, thật đấy! Bụng tôi bây giờ đau quá, báo cảnh sát đi, để cảnh sát tới bắt kẻ trộm."
Nghe được lời Tần Kha nói, cô gái trẻ tuổi lớn tiếng phản bác: "Không được, cảnh sát đến cũng không biết là lúc nào rồi, kẻ trộm cũng sớm đã chạy không còn hình bóng, đồ của tôi cũng không tìm về được."
Cô gái vừa nói thì khóc lên: "Tất cả tiền của tôi đều ở bên trong, là hôm nay tôi vừa được phát tiền lương, còn có thẻ căn cước và thẻ ngân hàng, ngay cả điện thoại của tôi đều ở bên trong."
"Nếu như không tìm thấy… " Cô gái vừa nói liền ngồi xổm ở trên sàn nhà sụp đổ vừa khóc.
Tần Kha: "Thật sao? Thế thật không xong rồi, bây giờ chúng ta lập tức báo cảnh sát đi, tôi gọi điện thoại, cô phải tin tưởng cảnh sát, cảnh sát nhất định có thể giúp cô tìm đồ trở về."
Cô gái trẻ: "Tôi đã nói không cần báo cảnh sát cô nghe không hiểu sao!"
Cô hướng về phía Tần Kha la lớn, nhưng sau khi la xong cô lại lập tức xin lỗi: "Thật xin lỗi, tâm trạng tôi có hơi mất kiểm soát, tôi không phải cố ý, hiện tại tôi thật sự rất sốt ruột, xin cô cùng tôi đi tìm được không, tôi sợ đi một mình."
Cô gái trẻ: "Tôi một mình nếu đuổi kịp cũng đánh không lại hắn, nhưng hai người thì không thành vấn đề, xin cô giúp tôi, tôi biết cô là một người tốt."
Tần Kha: "Chờ một chút, không nên tùy tiện phát thẻ người tốt cho người ta, đây là lập flag."
Cô gái trẻ: "Cô nói gì, bất kể như thế nào, bây giờ chúng ta nhanh lên tiếp tục đuổi theo."
Tần Kha lắc đầu: "Không muốn."
Cô gái trẻ: "Cô nói cái gì?"
Tần kha: "Tôi nói không muốn, là cô mất đồ, cũng không phải tôi mất đồ, tại sao tôi phải cùng cô đuổi theo?"
Cô gái trẻ: "Coi như là giúp một tay được không? Nếu như cô lấy được túi của tôi về, tôi cho cô hai ngàn hậu tạ."
Tần Kha: "Không cần, quá khách sáo rồi, tôi không cần số tiền này."
Cô gái trẻ tuổi: "Sao cô lại máu lạnh như vậy, ích kỷ như thế."
Tần Kha cười: "Đúng, tôi chính là như thế, vậy nên cô tự mình đi đi."
Cô gái trẻ: "Cô!"
Tần Kha đứng thẳng người, dáng vẻ thở không ra hơi.
Khóe miệng Tần Kha cười nhẹ, giễu cợt cô gái trước mắt: "Kỹ thuật biểu diễn thật sự vụng về, vì phối hợp với cô tôi cũng vất vả lắm."
Cô gái trẻ: "Cô cố ý?"
Tần Kha gật đầu cười: "Sơ hở thật sự là nhiều lắm, tôi chẳng muốn nói toẹt từng cái ra, trọng lượng túi xách không đúng, tốc độ chạy của kẻ trộm quá chậm, cô từng gặp kẻ trộm nào chạy mà còn dừng lại chờ người mất chưa? Chỉ cần không phải thiếu thông minh sẽ không làm chuyện này."
"Nếu trộm đồ sẽ không chạy tới nơi náo nhiệt đông người, hết lần này tới lần khác trốn vào nơi vắng vẻ, nếu là người mất đồ thì báo cảnh sát gấp, thời gian nói nhăng nói cuội nếu là kẻ trộm thật sự đã chạy mất không còn bóng dáng, sẽ còn chờ cô đến bắt sao?"
Cô gái trẻ: "Thật sao? Bị cô nhìn ra, nhưng thế thì sao, hôm nay cô đừng nghĩ tới việc rời khỏi đây!"
Khóe miệng Tần Kha nhẹ cười: "Ồ? Thật sao?"
Tác giả có lời nói:
Không nghĩ tới chứ gì, càng bất ngờ! Chống nạnh phách lối.jpg!