Tần Kha đi vòng quanh trước cửa mấy vòng. Thông qua lũ học sinh trốn học ở bên ngoài, cô biết được rằng phía Tây trường học có một cái lỗ có thể chui vào trường.
Vì vậy, cô đã đi một vòng lơn và xuất hiện sau lưng Triệu Lâm Uyên.
Quả nhiên, Triệu Lâm Uyên sau khi nhìn thấy cô, thì cau mày: "Cô đi đâu vậy? Không phải đã bảo đứng ở đây đợi tôi rồi sao?”
Tần Kha cười cười nịnh nọt: "Đội trưởng Triệu, sao anh nhanh như vậy đã trở về rồi?”
Nhưng Triệu Lâm Uyên không bị lời đánh trống lảng của Tần Kha đảnh hưởng: “Cô đã đi đâu?”
Tần Kha: “Đi vệ sinh!”
Triệu Lâm Uyên: “Vậy sao? Tôi đợi ở đây khoảng 15 phút rồi.”
Tần Kha cố nuốt nước bọt xuống: “Đúng vậy. Đó là vì tôi phân biệt phương hướng không tốt nên tìm nhà vệ sinh có chút mất thời gian, khi quay trở lại tôi cũng không tìm thấy đường về. Vì vậy tôi đã đi lòng vòng.”
Triệu Lâm Uyên: “... Tần Kha, tôi là cảnh sát, cô vừa chui qua lỗ vào phải không?”
“Làm sao anh biết?”
Sau khi buột miệng nói ra, Tần Kha theo bản năng lấy tay che miệng lại.
Hai giây sau, cô để tay sang bên cạnh, cúi đầu, giống như một học sinh tiểu học mắc lỗi: “Xin lỗi, tôi vừa đi ra ngoài một lát.”
Triệu Lâm Uyên: “Tôi không có ý kiểm soát quyền tự do của cô. Tôi chỉ không muốn cô rơi vào nguy hiểm một lần nữa."
Tần Kha: "Vâng, tôi biết tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa."
Triệu Lâm Uyên: "..."
Thái độ nhận lỗi rất chân thành, nhưng sao điều này anh nghe quen quen nhỉ?
Đó là những gì cô đã nói hai ngày trước.
Triệu Lâm Uyên: "Cô đã đi đâu? Trong túi của cô là gì?"
Nói đến đây, Tần Kha cảm thấy mình cũng không phải không có lý lắm, cô lấy bức ảnh ra: "Đội trưởng Triệu, anh xem thứ tôi tìm được nè!"
Triệu Lâm Uyên: "Một bức ảnh?"
Tần Kha: "Vâng, nhưng đây không phải là một bức ảnh thông thường a. Cậu bé trong bức ảnh này là anh trai của nạn nhân mười lăm năm trước. Cha mẹ của nạn nhân đã qua đời vài năm sau khi nạn nhân bị gϊếŧ. Anh ta là người thân duy nhất trong gia đình của nạn nhân còn sống sót. Hơn nữa tôi nghe nói lúc đó quan hệ của bọn họ rất tốt, chẳng lẽ anh ta đến báo thù cho em gái mình sao?”
Triệu Lâm Uyên: “Để phá được án chúng ta phải nói về bằng chứng, chỉ phỏng đoán thôi là không đủ.”
Tần Kha cười nói: "Mạnh dạn suy đoán, cẩn thận xác minh, anh chỉ cần trả lời là suy đoán của tôi có khả năng hay không?"
Triệu Lâm Uyên gật đầu: "Quả nhiên có thể. Bức ảnh này cô lấy ở đâu? Ai nói cho cô những thứ này?"
Tần Kha : "Là vừa rồi tôi lấy từ chỗ cô Vương."
Triệu Lâm Uyên: "Thật sao? Vậy trước tiên cô nói cho tôi biết tại sao cô lại đi tìm Vương Vân Anh?”
Tần Kha: “Ừm… Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, dường như bà ấy còn rất nhiều điều chưa nói, vì vậy tôi đã đi hỏi lại một chút."
Tần Kha không nói đến quá trình: "Sau đó bà ấy nói với tôi rồi."
Tần Kha: "Đội trưởng Triệu, có nghi phạm nào trong cuộc điều tra của anh trông giống như người trong bức hình này không?"
Triệu Lâm Uyên: “Bức hình này trước tiên đưa cho tôi giữ được không?”
Tần Kha gật đầu: “Đương nhiên là được. Tôi vốn dĩ định cầm nó đến cho anh.”
Triệu Lâm Uyên chụp một bức ảnh rồi gửi nó cho Ngu Triết.
Không đến ba giây, Ngu Triết gọi tới: “Triệu đội, người này là ai?”
Triệu Lâm Uyên: “Anh trai của nạn nhân mười lăm năm trước, tra xem anh ta hiện tại ở đâu?”
Ngu Triết trầm mặc một lát: “Anh ta tên là La Cao Lãng?”
Triệu Lâm Uyên nhìn Tần Kha và hỏi: “Người trong bức ảnh tên là gì?”
Tần Kha: “Cô Vương nói đó là La Cao cái gì đó, không nhớ tên đầy đủ là gì."
Ngu Triết ở đầu bên kia: "Giọng của con gái? Triệu đội, anh đang nói chuyện với ai thế?"
Triệu Lâm Uyên không trả lời câu hỏi này, mà nói: "Chính là anh ta."
Ngu Triết: "La Cao Lãng là khách hàng của Triệu Hiểu Lan. Trong tháng này đã liên lạc với Triệu Hiểu Lan ba lần. Nhưng Triệu Hiểu Lan có nhiều khách hàng như vậy nên lúc đó đã không tiến hành bất kỳ cuộc điều tra đặc biệt nào."
Triệu Lâm Uyên: “Địa chỉ và số điện thoại?”
Đầu bên kia truyền đến tiếng lục lọi, Ngu Triết: “Điện thoại gọi không được, bây giờ tôi lập tức cho người đi điều tra địa chỉ.”
Triệu Lâm Uyên: “Chỉ sợ người đã chạy trốn. Trực tiếp phát lệnh truy nã."
Ngu Triết: "Trực tiếp phát lệnh sao?"
Triệu Lâm Uyên: "Đúng."
Đang lúc Triệu Lâm Uyên cùng Ngu Triết nói chuyện, hệ thống cập nhật tin tức.
【Chúc mừng người chơi tìm được hung thủ thật sự, xin hãy tiếp tục cố gắng! 】
Hai mắt Tần Kha lập tức sáng lên, La Cao Lãng thật sự là hung thủ. Hiện tại đã biết hung thủ, cảnh sát bắt được anh ta chỉ là chuyện sớm muộn, tạm thời cô không cần lo mình sẽ chết!
Triệu Lâm Uyên cúp điện thoại, liền thấy hai mắt Tần Kha sáng ngời nhìn mình.
Triệu Lâm Uyên: "Có chuyện gì sao?"
Tần Kha: "Đội trưởng Triệu, đội trưởng Triệu, các anh muốn đi bắt hung thủ sao? Mau bắt anh ta đi, có thể trong hôm nay bắt anh ta lại không hay là ngày mai?"
Triệu Lâm Uyên dường như có thể nhìn thấy cái đuôi đang vẫy sau lưng Tần Kha, nhưng...
Triệu Lâm Uyên: "Bắt người không phải trò chơi, không đơn giản như vậy."
Tần Kha: "Được, nhưng các anh rất nhanh sẽ bắt được thôi đúng không?"
Triệu Lâm Uyên: "... Đúng vậy."
Tần Kha: "Vậy chúng ta mau quay về đi, thêm một người thêm sức mạnh. Đội trưởng Triệu, anh nhanh đi bắt người đi!"
Triệu Lâm Uyên: "Được."
Đợi khi ngồi trong xe, Tần Kha đột nhiên phản ứng lại, cô nhìn Triệu Lâm Uyên: “Đội trưởng Triệu, không phải vẫn cần tìm người ngồi bàn trên của Âu Tử Cường, cái cô gái nói cậu ta rất đáng thương sao?”
Triệu Lâm Uyên: “Không cần nữa, người đã không còn rồi"
Tần Kha: "Người đã không còn là có ý gì? Chết rồi sao?"
Triệu Lâm Uyên: "Ừm."
Tần Kha nhíu mày: "Nhưng không phải cô ấy với cô Đổng vừa rồi có quan hệ họ hàng sao? Cô Đổng còn đưa cho anh địa chỉ, nếu như đã chết rồi thì tại sao cô Đổng lại không biết?"
Tần Kha động não: “Chẳng lẽ là giả chết sao, bởi vì không muốn bị cảnh sát phát hiện, cho nên mới nói như vậy”
Triệu Lâm Uyên: "..."
Tần Kha đợi một hồi, phát hiện Triệu Lâm Uyên chỉ quan tâm lái xe, không để ý tới cô, vì vậy cô im lặng một lúc rồi mới hỏi: “Đội trưởng Triệu, sao anh không trả lời tôi.”
Triệu Lâm Uyên không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô: “Bớt xem tiểu thuyết lại đi.”
Tần Kha: “... Ò.”
Qua một lúc.
Tần Kha: "Thật sự chết rồi sao? Chẳng lẽ những gì tôi nói không có khả năng sao?"
Lần này đoán đúng hung thủ, Tần Kha đắm chìm trong sự tự tin ngọt ngào.
Triệu Lâm Uyên: "Không thể nào, cô ta chắc chắn đã chết, cô ta chỉ là một người bình thường, vì vậy cô ta không thể làm ra chuyện như trốn cảnh sát."
Triệu Lâm Uyên nhấn mạnh ba chữ "người bình thường".
Tần Kha: “Được thôi, nhưng như vậy chúng ta sẽ không biết tại sao cô ấy lại nói Âu Tử Cường đáng thương.”
Xe chạy chậm trên đường núi, hàng cây đung đưa qua lại, Tần Kha gật gật đầu, cô có hơi buồn ngủ.
Từ tối hôm qua đến ba giờ sáng nay cô mới ngủ. Sáng nay cô dậy sớm rồi chạy đi nằm vùng, cô cũng có hơi mệt rồi.
Nhưng tất cả những thứ này đều đáng giá. Nếu như bắt được hung thủ, cô sẽ có đồng vàng, có đồng vàng, cô có thể tự bảo vệ mình mà không cần lúc nào cũng phải sợ bị gϊếŧ.
Ngay khi Tần Kha sắp ngủ, cô nghe thấy giọng nói của Triệu Lâm Uyên: "Tại sao cô lại tin chắc rằng La Cao Lãng là hung thủ?"
Bởi vì hệ thống đã tuyên bố rồi.
Đương nhiên, lý do này không thể nói ra được.
Tần Kha: "Bởi vì anh ta rất khả nghi. Cái chết của Triệu Hiểu Lan rất bi thảm. Thi thể của cô ấy bị cắt thành nhiều mảnh. So sánh thì điều này có phần giống với cô bé đã chết mười lăm năm trước. Thịt trên người cô bé đó đã bị cắt ra rồi ăn sạch. Phần sót lại của Triệu Hiểu Lan thì bị ngâm trong nước, nước theo đường ống chảy vào bếp của nhiều người."
“[Triệu Hiểu Lan] dường như cũng bị ăn thịt rồi."
Triệu Lâm Uyên ngạc nhiên liếc nhìn Tần Kha một cái, Tần Kha ngáp trong vô thức.
Cô tiếp tục nói: "Đó có thể xem như một loại linh cảm đi. Nếu chỉ là gϊếŧ người và vứt xác, thì nên có những cách khác thuận tiện hơn để giấu xác. Tại sao hung thủ lại phải sử dụng một cách phức tạp và dễ bại lộ như vậy? Chắc chắn là do anh ta muốn thể hiện điều gì đó."
"Muốn thể hiện điều gì? Lẽ nào là luật nhân quả, vậy nên mới muốn cô ấy phải chịu đựng nỗi thống khổ đó một lần nữa?"
"Triệu Hiểu Lan đã gửi tiền cho các bé gái trong cô nhi viện. Cô ấy cảm thấy có lỗi về điều gì đó nên muốn bù đắp. Vừa rồi ở trường cấp hai thôn Đức, cô giáo Đổng có nói rằng Triệu Hiểu Lan và Âu Tử Cường từng là bạn tốt của nhau, nhưng sau đó họ không chơi với nhau nữa.”
“Trường trung học cơ sở là giai đoạn trẻ phát triển nhanh về thể chất nhưng tâm lý lại không theo kịp sự phát triển về thể chất. Các em sẽ trở nên bốc đồng và có lòng tự trọng rất cao, không cho phép ai được chà đạp lên lòng tự trọng của mình."
Tần Kha tự đặt mình vào tình cảnh đó: "Tại sao lại không chơi cùng cậu ta nữa? Chắc là do thấy mất mặt đi. Khi còn nhỏ không cảm thấy như vậy, nhưng khi đi học rồi lại phát hiện bạn của mình là một kẻ hèn nhát, luôn bị người khác bắt nạt, nếu tiếp tục chơi với cậu ta thì những người khác sẽ nghĩ mình cũng là một kẻ hèn nhát.”
"Cho nên mới xa lánh, chế nhạo cậu ta." Tần Kha nói: "Nhưng đối với Âu Tử Cường mà nói việc đột nhiên thay đổi như vậy là rất khó chấp nhận. Những người khác có thể khống tính, nhưng tại sao ngay cả bạn tốt lâu năm cũng đối xử với cậu ta như vậy?"
"Bạn cùng lớp bắt nạt cậu ta, giáo viên phớt lờ cậu ta, thậm chí cậu ta cũng không còn bạn bè rồi. Một người bị cô lập và bất lực như Âu Tử Cường, lúc đó chắc hẳn đã rất đau đớn."
Tần Kha: "Lúc ấy, nếu có người yêu cầu cậu ta gϊếŧ người để chứng tỏ dũng khí của bản thân, cậu ta chắc chắn sẽ không từ chối."
Tần Kha nói tiếp: “Mười lăm năm là một khoảng thời gian dài. Những ngôi nhà gỗ thấp bé đã được thay thế bằng những tòa nhà cao tầng và mọi thứ xung quanh đều trở nên xa lạ, không có một điểm tương đồng nào. Thời gian dài như vậy, ai sẽ trả thù cho một người đã chết? Đó nhất định phải là một người rất thân thiết."
Triệu Lâm Uyên yên lặng lắng nghe câu chuyện của Tần Kha.
Tần Kha: “Vương Vân Anh vừa rồi nói La Cao Lang là đứa trẻ mà người nhà nạn nhân dự định nhận nuôi vào thời điểm đó, bọn họ đối xử với anh ta rất tốt, nhưng gia đình thân sinh ra anh ta lại chẳng ra gì. Cho nên đối với La Cao Lãng, thứ Âu Tử Cường gϊếŧ không chỉ là em gái của anh ta, mà còn là niềm khao khát gia đình của anh ta”
“Những thứ đẹp đẽ đã bị hủy hoại, vì vậy anh ta sẽ luôn nhớ đến chúng.” Tần Kha: “Nhưng Âu Tử Cường đã chết rồi. Vì vậy chỉ có thể trả thù từ Triệu Hiểu Lan, người có can dự vào thời điểm đó.”
Tần Kha: “Vì vậy chân tướng chỉ có một. Hung thủ chính là La Cao Lãng.”
Nói xong, Tần Kha lại ngáp một cái, không bao lâu đã ngủ thϊếp đi.
Tần Kha ngủ rồi còn Triệu Lâm Uyên thì trầm ngâm nhìn cô.
Tâm trạng phức tạp này đạt đến đỉnh điểm khi La Cao Lãng bị bắt và thẩm vấn sau đó. Những gì La Cao Lãng thú nhận so với suy đoán của Tần Kha khớp nhau tới 70%.
Có thể đạt được cấp độ này chỉ với những manh mối nhỏ bé, ngay cả khi đó chỉ là đoán bừa rồi trúng thì cũng khiến người ta cực kỳ sợ hãi.