Chương 16: Nữ thi trong két nước 16



Hôm nay trước khi ra ngoài, Tần Kha đã dùng hết phiếu giảm giá trong túi quà dành cho người mới rồi nhận được【Giám định sơ cấp】.

【Giám định sơ cấp (Đã mở khóa)】 Bạn có thể sử dụng giám định trên bất kỳ người hoặc đồ vật nào. Người hoặc vật sẽ hiển thị thông tin (giám định sơ cấp nên thông tin còn lộn xộn vì vậy người chơi cần đánh giá xem nó có hữu ích hay không). Mỗi ngày có thể giám định ba lần, một trăm đồng vàng có thể được mở khóa hoàn toàn và không giới hạn số lần sau khi mở khóa.

Sau khi có được kỹ thuật giám định, Tần Kha ngay lập tức xác định được một người đàn ông trung niên khả nghi đã xuất hiện bên cạnh cô vài lần trong vài ngày qua.

【Hãy cẩn thận, đây là một tên trộm. 】

Tần Kha: "..."

Không phải chứ đại ca, cô đã nghèo như vậy rồi, không có cái gì đáng để trộm, đừng có lảng vảng trước mặt cô nữa!

Để đánh tan ý nghĩ của tên trộm, lúc đi ngang qua gã, Tần Kha cố ý lớn tiếng tự độc thoại rằng hôm nay cô sẽ đến đồn cảnh sát.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của gã, Tần Kha cảm thấy gã chắc đã từ bỏ ý định ăn cướp của cô.

Người đi theo cô không phải gã. Tần Kha cũng không cảm thấy vui vẻ gì khi loại trừ một người, bởi vì người thực sự nguy hiểm đang ở một nơi mà cô không thể nhìn thấy.

Vì vậy, sau khi ra khỏi phòng, cô liền đến Cục điều tra hình sự và ngồi xổm trước mặt Triệu Lâm Uyên. Những lời cô nói với Triệu Lâm Uyên có thể coi như có năm phần là giả, năm phần là thật. Trong số tất cả những người cô gặp cho đến bây giờ, anh là người đáng tin nhất.

Đi bộ chừng năm, sáu phút cũng đến nơi rồi. Đây là khu ký túc xá của giáo viên ở đây, trước đây là ủy ban thôn, sau được xây lại làm khu ký túc xá cho giáo viên trường cấp hai thôn Đức.

Tần Kha đi tới phòng thứ nhất lầu hai rồi gõ cửa.

“Ai đấy?” Giọng của một phụ nữ từ bên trong vọng ra.

Tần Kha không nói gì, tiếp tục gõ cửa.

“Đến đây, đến ngay đây, đừng gõ nữa.”

Rất nhanh, cửa bên trong mở ra.

Tần Kha nhìn Vương Vân Anh sau cánh cửa rồi nở một nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng: “Cô Vương, xin chào.”

Trên mặt Vương Vân Anh có chút kinh ngạc, hơn nữa Tần Kha còn tinh tế chú ý tới hốc mắt có chút sưng đỏ. Vừa rồi khi ở trường không phải dáng vẻ như vậy, là về đến nhà rồi khóc sao?

Tại sao lại khóc? Vì học sinh của bà ta vừa được cảnh sát nhắc đến sao? Hay là vì chuyện riêng tư?

Vương Vân Anh: "Sao cô biết tôi ở đây? Cô tìm tôi có việc gì không?"

Tần Kha cười hiền từ: “Cô Vương đừng căng thẳng. Là vì có vài chuyện chưa rõ nên tôi muốn đến hỏi lại cô Vương một lần nữa. Còn về địa chỉ của cô, tôi đã thấy nó trên cột những giáo viên nổi tiếng trong trường. Cô Vương thực sự là một giáo viên ưu tú, trên đó có hai phần ba trang đều viết về cô."

Vương Vân Anh không hề vì câu nói của Tần Kha mà thả lỏng, ngược lại càng lúc càng cau mày.

Cảnh sát đến tìm bà ấy để làm gì?

Quần chúng luôn có tâm lý sợ hãi những người như cảnh sát, mà Vương Vân Anh cũng không ngoại lệ.

Tần Kha đến gặp Vương Vân Anh để làm gì? Như cô vừa nói, cô đến để trò chuyện một chút.

Đối tượng thứ hai mà Tần Kha sử dụng kỹ thuật giám định được là Vương Vân Anh .

【Cô giáo tội lỗi, trò chuyện với bà ấy nhiều hơn có thể bạn sẽ tìm thấy manh mối mới.】

Tần Kha: “Tôi có thể vào không?”

Vương Vân Anh: “... Vâng, mời vào.”

Tần Kha bước vào. Nhà của Vương Vân Anh là một căn hộ tiêu chuẩn có hai phòng ngủ và một phòng khách. Đồ đạc bên trong không nhiều nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp. Bà ấy chắc còn có một ngôi nhà riêng, đây có thể là nơi mà bình thường bà ấy nghỉ ngơi trong giờ nghỉ trưa hoặc khi không có tiết học.

Vương Vân Anh: “Thật ngài quá, có chút sơ sài. Mời uống nước.”

Tần Kha: “Cám ơn.”

Vương Vân Anh rót nước cho Tần Kha xong thì ngồi xuống.

Tần Kha không nói vòng vo mà hỏi thẳng vào vấn đề: "Cô Vương, tôi không đi lòng vòng, tôi đến đây vì muốn biết nhiều thông tin hơn về học sinh Âu Tử Cường.”

Triệu Lâm Uyên nói rằng vụ án đang trong quá trình điều tra và anh không thể nói cho cô biết nội dung chi tiết. Vì vậy cô chỉ có thể phán đoán theo suy luận của mình.

Trước đó, cảnh sát đã đến tòa nhà cũ để hỏi về tình các mối quan hệ tình cảm của Triệu Hiểu Lan, các dì cũng đã nói với cảnh sát về việc Triệu Hiểu Lan được bao nuôi. Người đã giữ cô lại là Châu Phú Duy, người mà Triệu Lâm Uyên vừa loại trừ khỏi diện tình nghi.

Vì nghi phạm đã bị cảnh sát loại trừ, nên nhất định không phải là anh ta.

Nhưng thật trùng hợp, Châu Phú Duy này cũng là học sinh của trường cấp hai thôn Đức?

Vậy kẻ sát nhân sẽ là người như thế nào?

Vì manh mối do hệ thống đưa ra liên quan đến vụ việc học sinh cấp hai gϊếŧ người mười lăm năm trước, Triệu Hiểu Lan chắc chắn đã đóng một vai trò quan trọng khi đó.

Kẻ gϊếŧ người đã chết, ai là người gϊếŧ cô ta? Người nhà của các nạn nhân?

Lúc đó Tần Kha ở nhà Triệu Hiểu Lan không phải đã chụp rất nhiều ảnh sao. Sau khi trở về, cô đã xem những tấm ảnh kia rất lâu và phát hiện có chỗ không đúng.

Phòng của Triệu Hiểu Lan rộng khoảng sáu mươi mét vuông với hai phòng ngủ và một phòng khách.

Một phòng khách nhỏ, một phòng ngủ và một phòng để đồ lặt vặt, điều đáng chú ý là trong căn phòng này còn có một chiếc giường ngủ.

Phòng để đồ không được trang trí quá nhiều, nhưng phòng khách cùng phòng ngủ lại khác, có lẽ là do đặc thù nghề nghiệp của Triệu Hiểu Lan. Phòng khách và phòng ngủ đều được sơn một màu hồng nhạt, ngoài ra còn trang trí rất nhiều đèn ngủ cùng một số đồ trang trí gợϊ ȶìиᏂ.

Cũng giống như nhìn vào gương, những thứ phản chiếu trong gương đôi khi bị đảo ngược hoặc ngược lại.

Phòng ngủ mà cô nghĩ thực ra không phải là phòng ngủ của Triệu Hiểu Lan, phòng để đồ mới thực sự là nơi cô ấy ngủ nghỉ.

Mặc dù phòng ngủ có nhiều đồ và được trang trí rất ấm cúng nhưng đồ dùng cá nhân của cô ta cũng không nhiều. Trên tủ đầu giường chỉ có ly nước và bαo ©αo sυ, tủ đầu giường bên kia thậm chí còn không có gì.

Nhưng phòng để đồ thì khác. Tuy nhìn đồ đạc như chưa bao giờ được sắp xếp và dọn dẹp, nhưng những đồ dùng hàng ngày lại có thể thuận tay cầm lấy.

Giống như một chiếc lược đặt ngay trước gương trang điểm với một vài sợi tóc trên đó.

Sau khi xác định phòng để đồ là phòng ngủ của Triệu Hiểu Lan, Tần Kha mới chú ý tới căn phòng này nhiều hơn. May thay, lúc đó phát hiện ra một tờ báo trong phòng để đồ, Tần Kha đã chụp rất nhiều ảnh của căn phòng. Nếu không, dù muốn lẻn vào một lần nữa cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Máy ảnh do hệ thống cung cấp có chức năng in ấn và phóng to thu nhỏ miễn phí. Trong bức ảnh, Tần Kha lại phát hiện một thứ khác.

Một bức thư cảm ơn đặt tuỳ ý ở trên bàn trang điểm, chắc là Triệu Hiểu Lan sau khi mở ra đọc xong thì để xuống.

Ngày ký là vào đầu tháng mười.

Nội dung đại khái của bức thư là cảm ơn cô Triệu Hiểu Lan đã giúp đỡ những đứa trẻ trong cô nhi viện nhiều năm như vậy, mọi người đều cảm ơn cô rất nhiều. Ngoài ra còn đính kèm một vài bức ảnh của những đứa trẻ và nói rằng những đứa trẻ này rất vui khi được mặc quần áo mới mà Triệu Hiểu Lan quyên tặng.

Sau đó là vài đoạn cảm ơn và khen ngợi sương sương là người tốt một đời bình an, cô ấy quan tâm đến những đứa trẻ nhiều như vậy, tốt bụng như vậy thì sau này sẽ được đền đáp.

Trớ trêu thay, Triệu Hiểu Lan đã bị gϊếŧ ngay sau khi nhận được bức thư, mà không có cái gọi là được đền đáp nào cả.

Điều đáng nói là trong những bức ảnh đính kèm đều là những bé gái và những bé gái này chắc khoảng từ 5 đến 8 tuổi.

Thật trùng hợp là nạn nhân năm đó cũng ở độ tuổi này.

Là một người phụ nữ làm trong ngành dịch vụ, sống trong một ngôi nhà đơn sơ, hàng ngày phải đi phục vụ nhiều khách hàng, cuộc sống của Triệu Hiểu Lan tuy không thể nói là rất khó khăn nhưng cũng không mấy thoải mái.

Trong hoàn cảnh như vậy, hàng tháng cô ta vẫn gửi rất nhiều tiền cho cô nhi viện, điều này rất kỳ lạ. Chẳng lẽ trước đây cô ta đã làm chuyện gì sai trái nên hiện tại muốn bù đắp cho những đứa trẻ này sao?

Ánh mắt Tần Kha chuyển từ ly nước trong tay lên người cô giáo tội lỗi. Nghe xong câu hỏi của cô, Vương Vân Anh cũng không trả lời mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật kỳ diệu, buổi sáng thời tiết rất xấu, bầu trời âm u, sắp đổ mưa to, nhưng bây giờ bên ngoài thời tiết lại rất tốt.

Bầu trời trong xanh và những chiếc lá xanh giống như những bức tranh thuỷ mặc, trong tiết trời tươi sáng này, dường như một chút sương mù cũng không còn nữa.

Tần Kha gọi một tiếng: "Cô giáo Vương?"

Vương Vân Anh cười cười xin lỗi: "Thật ngại quá, điều tôi muốn nói vừa rồi đều đã nói ở trường rồi. Sự việc qua rất lâu rồi, tôi không còn chút ấn tượng nào cả. E là không giúp được gì cho cô rồi."

“Thật sao?" Tần Kha nói: "Nhưng đó không phải là học sinh đầu tiên của cô Vương sao? Thông thường không phải những học sinh đầu tiên sẽ để lại ấn tượng sâu đậm nhất sao? Huống chi, năm đó còn xảy ra chuyện như vậy.”

Tần Kha: "Cô Vương, cô giáo vừa rồi cũng bảo cháu gái cô ấy nói rằng Âu Tử Cường cũng là một kẻ đáng thương.”

Những lời của Tần Kha đã khơi dậy ký ức của Vương Vân Anh, một cảm giác nghẹn ngào dâng lên từ cổ họng, nhất thời như có một viên mật đắng nhét vào trong miệng khiến cô không thể nói nên lời.

Tần Kha: “Theo miêu tả của cô thì cậu ta có vẻ là một đứa trẻ rất nhút nhát. Nhưng tại sao một người nhút nhát như vậy lại làm ra chuyện đáng sợ như thế?"

Vương Vân Anh không biết phải trả lời như thế nào.

Tần Kha tiếp tục nói: "Tôi đã từng nghe nói về trường hợp này từ những nơi khác. Khi đó Âu Tử Cường thực sự ăn thịt người sao? Lại còn mang đồ đến lớp nữa?"

Vương Vân Anh đứng bật dậy: "Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát."

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, khoảng hai phút sau Vương Vân Anh đi ra.

Tần Kha: “Xin lỗi cô Vương, tôi không phải cố ý ép cô nhớ lại chuyện đó nhưng nếu đã là bi kịch thì hãy để nó kết thúc ở mười mấy năm trước đi, đừng làm ảnh hưởng gì đến hiện tại. Cô gái kia là hàng xóm của Âu Tử Cường, đã chết cách đây vài ngày, cái chết của cô ấy rất kinh khủng, gần như không thể nhận ra đó vẫn là một con người."

Vương Vân Anh im lặng một lúc và nói: "Mặc dù tôi không biết chuyện đó đối với việc điều tra hiện tại có tác dụng gì, nhưng nếu cô muốn biết thì tôi sẽ nói cho cô biết vậy.”

“Đúng vậy, thực ra tôi ấn tượng rất sâu sắc với lứa học sinh đó. Trong lớp một của năm thứ hai trung học, trong lớp có rất nhiều học sinh ngoan, hoạt bát và có thành tích tốt. Trong đó Âu Tử Cường lại không quá nổi bật, thậm chí có thể nói rằng bình thường không có cảm giác tồn tại.”

“Người cậu ta không cao mà hơi lùn, so với mấy bạn học sinh nam đang lớn thì thấp hơn một cái đầu. Dáng người rất gầy, rụt đầu rụt cổ, lúc bước đi thì luôn cúi đầu. Trông cậu ta không giống một học sinh trung học, mà như là một học sinh tiểu học."

"Cậu ta… cậu ta thường bị một số bạn học khác bắt nạt."

Vương Vân Anh nói: "Sau này tôi mới biết những đứa trẻ mười tuổi không trưởng thành, đôi khi chúng thích mang những đứa trẻ yếu ớt hơn ra chế nhạo, mà Âu Tử Cường là một trong số đó.”

Vương Vân Anh: "Cha mẹ của cậu ta đi làm thêm bên ngoài một thời gian dài, trong nhà chỉ có một người bà, bà cụ tuổi tác cũng cao rồi vì vậy căn bản không biết Âu Tử Cường đã xảy ra chuyện gì ở trường. Cậu ta bị bắt nạt nhưng không có ai để nói, cũng không có ai giúp giúp cậu ta. "

Vương Vân Anh nhấn mạnh một lần nữa: "Những chuyện đó sau này tôi mới biết.”

“Đứa trẻ ấy, trước khi tan học thường bị nhốt trong phòng dụng cụ thể thao của trường. Một vài đứa trẻ không hiểu chuyện sẽ đánh cậu ta và có một số hành vi bắt nạt.”

Nói đến đây Vương Vân Anh dừng lại một lúc: "Cậu ta đáng ra nên nói với tôi, không nói thì làm sao giáo viên có thể giúp cậu ta."

Tần Kha: "Cậu ta có phải là nạn nhân của bạo lực học đường không?"

Vương Vân Anh: "... Vâng."

Tần Kha: "Còn đứa trẻ đã chết lúc đó thì sao? Có liên quan gì đến người bắt nạt nó không?"

Vương Vân Anh lắc đầu: "Không, đó chỉ là một đứa trẻ bình thường, không biết có phải vì bị bắt nạt không có chỗ nào để trút giận nên mới trút giận lên người đứa trẻ yếu hơn không."

Tần Kha cau mày, lời này thật vô lý. Nếu chỉ là để trút giận, hẳn là phải có nhiều hơn một đứa trẻ. Hơn nữa nếu chỉ là tức giận vậy tại sao lại ăn thịt người?

Tần Kha: "Cô có biết năm đó người bị Âu Tử Cường gϊếŧ là bé gái nào không?"

Tần Kha chỉ là tùy ý hỏi vấn đề này. Tuy nói vụ án xảy ra ở thị trấn nhưng thị trấn này không quá lớn cũng không quá nhỏ.

Không ngờ rằng...

Vương Vân Anh: "Tôi biết."

Tần Kha: "Sau này gia đình đó như thế nào? Cô bé đó có anh chị em không?"

Vương Vân Anh thở dài: "Đứa bé ấy chết quá thảm. Mẹ của cô bé sau khi nhìn thấy xác chết liền khóc đến mức ngất đi, bệnh tật liên miên, mấy năm sau cũng qua đời rồi. Còn cha của cô bé thì nhảy xuống hồ tự vẫn."

Tần Kha cau mày: "Nhà bọn họ còn người khác không?"

Vương Vân Anh: "Không có, chỉ có một người con gái. Nhưng..."

Tần Kha: "Nhưng cái gì?"

Vương Vân Anh: "Nhưng khi đó có một cậu bé được gia đình họ nhận nuôi, nghe nói là con trai của anh em họ. Mẹ của đứa bé sau khi sinh con gái xong thì mắc chứng khó sinh, rất nhiều năm sau đều không sinh được con. Vốn định nhận con của anh em họ làm con nuôi nhưng không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện như vậy."

Tần Kha: "Gia đình kia chết rồi, còn cậu bé thì sao?"

Vương Vân Anh: "Hình như là trở về với gia đình ban đầu rồi. Đúng là tạo hóa thật biết trêu người, một gia đình tốt như thế lại bị hủy hoại như vậy.”

Tần Kha: “Cô còn nhớ cậu bé đó tên là gì, trông như thế nào không?”

Vương Vân Anh sau khi suy nghĩ một lúc liền bước vào phòng và lấy ra một album ảnh: “Nói ra thì tôi với gia đình họ cũng được coi là có quan hệ họ hàng. Họ gọi bà ngoại tôi là bác dâu, trước đây còn từng chụp ảnh chung với nhau. Cậu bé ấy chính là trông như thế này."

Vương Vân Anh lấy một bức ảnh từ bên trong và đưa cho Tần Kha: "Chính là cậu bé, gọi là gì nhỉ? Tôi nhớ không nhầm hình như là Tiểu Cao."

Tần Kha: "Tiểu Cao? Họ Cao?"

Vương Vân Anh lắc đầu: "Không, hình như họ La, còn tên là Cao cái gì đó. Tôi không nhớ tên đầy đủ là gì."

Tần Kha liếc nhìn đồng hồ, đã gần bốn mươi phút trôi qua.

Tần Kha: "Cô Vương, cám ơn đã phối hợp, bức ảnh này có thể cho tôi mượn được không?"

Vương Vân Anh gật đầu: “Cô cứ lấy đi, tôi giữ lại cũng không có tác dụng gì.”

Tần Kha: “Cảm ơn cô.”

Tần Kha cầm bức ảnh trở lại trường cấp hai với tốc độ của cuộc thi chạy một trăm mét, nhưng cô vẫn chậm một bước. Từ xa cô nhìn thấy bóng lưng của Triệu Lâm Uyên.

Phải tìm lý do gì bây giờ? Online chờ, rất khẩn cấp!