Lam Linh nghe vậy thì chu môi nói:
“Anh ăn nói thật khó nghe, anh không biết nữ nhân thích được nghe lời nói ngọt sao?”
Thiên Anh sau khi đặt Lam Linh ở tư thế thoải mái nhất rồi thì cầm lấy chén cháo vừa múc bỏ vào một cái hộp sau đó nói cho Thiên Thanh.
“Em mang cái này ra ngoài trời, khi nào thấy nó không nóng nữa còn âm ấm thì mang vào cho anh.”
Thiên Thanh nghe vậy thì nói:
“Vâng.”
Nói xong Thiên Thanh mang theo cái hộp bò đi ra bên ngoài, nhìn thấy cảnh này thì Lam Linh hỏi:
“Anh để Thiên Thanh mang cháo ra ngoài làm gì vậy?”
Thiên Anh lúc này đang dọn lại căn phòng nghe vậy thì nói:
“Biết rồi còn hỏi, để cho cô ăn chứ còn sao nữa, cô có ăn nóng được không?”
Lam Linh có chút tiểu thư nói:
“Anh có thể thổi cho nguội rồi đút cho người ta ăn mà.”
Thiên Anh dừng lại động tác, hắn nhìn lên Lam Linh, sau đó cười nói:
“To đầu rồi, bé bỏng gì nữa đâu mà làm như vậy, cô cũng hơn hai mươi rồi làm sao mà cứ giống mấy đứa chưa mười tám thế. Cô tưởng chúng ta đang đóng phim tình cảm sao?”
— QUẢNG CÁO —
Lam Linh nghe vậy thì phồng má, cô nàng rất không vui nói:
“Anh thực sự không biết nói chuyện, anh không hiểu phụ nữ thích nghe nói ngọt sao? Anh nói ngọt một chút thì chết à.”
Thiên Anh tiếp tục lau dọn bàn ghế, sắp xếp lại những thứ trong phòng. Nghe được Lam Linh nói vậy thì hắn thẳng thắn nói:
“Đó là với nữ nhân, nhưng tôi không xem cô là nữ nhân.”
Lam Linh nghe được lời này thì có chút phát cáu, cô nàng căm tức nói:
“Không xem tôi là nữ nhân thì anh xem tôi là gì? Là yêu quái chắc!”
Thiên Anh cũng nghe ra Lam Linh tức giận, có điều hắn lại rất bình tĩnh mà nói:
“Không, tôi không xem cô là yêu quái, tôi xem cô là đồng bạn, là chiến hữu của tôi. Vì vậy tôi đối đãi với cô như với chiến hữu của mình, cô cần được chăm sóc nhưng không cần tôi che chở, vì sau này có lẽ chúng ta sẽ đổi vị trí cho nhau.”
Lam Linh nghe được lời nói này thì cơn tức thoáng cái biến mất không thấy đâu nữa, trong lòng chỉ còn một loại tình cảm phức tạp khó thể diễn tả thành lời.
Cô nàng cúi thấp đầu nhỏ giọng nói:
“Là vậy sao?”
Thiên Anh nghe thế thì cười, hắn nói:
“Không như vậy chứ còn sao nữa, mà cô yếu đuối thật đấy, ra gió hai hôm liền ốm rồi. Thật là không biết nên nói sao nữa, sau này phải tăng cường luyện tập hơn mới được.”
Lam Linh nghe vậy cũng không giận, cô nàng nhẹ gật đầu nói:
“Ừ, tôi thể trạng không tốt, những ngày này theo anh có chút ăn không tiêu, bình thường tôi chỉ hay ở bên trong phòng nghiên cứu mà thôi, có điều anh không cần lo đâu, sau này tôi sẽ cố gắng luyện tập.”— QUẢNG CÁO —
Đang lúc Lam Linh nói tương lai sẽ cố gắng luyện tập thì Thiên Lang lúc này đi vào trong phòng, trong miệng nó còn ngậm thêm cái hộp. Đi tới bên cạnh Thiên Anh, Thiên Lang để cái hộp xuống nói:
“Được rồi này chủ nhân.”
Thiên Anh nghe vậy thì xoa đầu nó mấy cái cười nói:
“Ngoan lắm, cảm ơn mày nhé. Thôi đi ra ngoài chơi đi.”
Thiên Lang nghe vậy thì liếʍ tay Thiên Anh một cái sau đó chạy ra bên ngoài. Thiên Anh thấy vậy thì cười cười, tiếp đó hắn mở ra cái hộp lấy ra tô cháo để lên bàn. Rồi để cái hộp vào góc cho gọn. Hắn sờ sờ tô cháo, cảm thấy nó vẫn còn âm ấm thì đem tới cho Lam Linh ăn.
Nhìn Lam Linh hắn hỏi:
“Có thể ăn được không? Nếu không tôi giúp cô.”
Lam Linh nói:
“Anh giúp tôi đi, cả người tôi lúc này giống như bị ai rút mất xương vậy, mệt mỏi vô cùng. Tôi nghĩ đây có khả năng là do tác dụng của thịt biến dị thú mang lại, nó giúp con người ta thanh trừ các loại tạp chất gây hại bên trong thân thể, chỉ cần tôi qua lần này thì sẽ ổn thôi.”
Thiên Anh nghe vậy thì có phần ngạc nhiên, hắn lúc này vừa đút cháo cho Lam Linh ăn vừa nói:
“Vậy à, trước tôi không có bị vậy nên không biết, nếu là như vậy thì tôi cũng đỡ lo. Sau này cô tích cực ăn thịt cùng luyện tập sẽ tốt hơn, có điều cô cũng cần phải chăm chỉ nghiên cứu nữa, nói chung nhiệm vụ của cô khá là nặng nề đấy.”
Lam Linh nghe vậy thì cười yếu ớt nói:
“Anh cũng đâu có sướиɠ gì đâu, buổi tối đều là anh canh cửa mà, dù sao là bạn của anh thì tôi cũng phải giúp đỡ anh chứ. Mà tôi nghe nói trong thành phố này còn có một nơi dùng làm chỗ trú ẩn cho tổng thống đúng không?”
Thiên Anh nhẹ gật đầu nói:
— QUẢNG CÁO —
“Ừ, thì có nhưng để làm gì?”
Lam Linh có phần hào hứng nói:
“Có hai nơi không phải tốt hơn sao? Nếu không thể ở nơi này chúng ta còn có nơi khác để sống mà. Với nhiều lúc có bí bách gì thì tới nơi kia ở tạm, ví dụ như bị biến thú truy đuổi chẳng hạn.”
Nghe được lời lời nói ngây thơ này của Lam Linh thì Thiên Anh cười nói:
“Cô ngây thơ thật đấy, nơi kia làm gì có chuyện dễ chiếm như vậy, các cạm bẫy rất nhiều, hai chúng ta tiến vào chỉ có thể xác định là nằm lại ở nơi đó thôi. Không nói đâu xa, chỉ như nơi này của chúng ta thôi, nếu chúng ta không ở nhà mà tên nào lẻn vào đảm bảo chết không thấy xác.”
Lại đút cho cô nàng thêm một thìa cháo, hắn cười nói:
“Với nơi kia chúng ta không hiểu gì cả, vào trong đó không khéo bị nhốt lại luôn bên trong, các cửa điện tử có phải trò đùa đâu. Không có mật mã ra bằng trời, muốn chiếm nơi kia trừ khi hiểu được nơi kia mới được. Thôi đừng lo xa như vậy, cô chỉ cần làm tốt việc của bản thân thôi, còn tôi sẽ lo những việc khác, có như vậy thì đôi bên mới không quá sức.”
Lam Linh nghe hắn nói vậy thì cười có phận ngượng ngùng nói:
“Anh đừng cười, là tôi không hiểu chuyện.”