An Nhiên nằm trên một bãi cỏ, hít thở không khí trong lành, nhìn ngọn núi xa xa, dòng nước gần đó, một dòng suối từ khe núi chảy ra, chảy về một hồ nước cách đó không xa, không khỏi cảm khái muôn vàn.
Sờ sờ mặt đất ướŧ áŧ cùng thảm cỏ xanh mềm mại dưới chân, cô không khỏi cười ra tiếng: “Quả nhiên, vẫn giống như trước kia, thật tốt! Hahaha”
Ngây ngẩn một hồi, An Nhiên ra khỏi không gian, đi tới trước bàn học của mình, lấy bút và giấy ra bắt đầu viết vật tư và trang bị mình sắp sửa cần chuẩn bị.
“Ừm, cần phải có một vài nhu yếu phẩm cần thiết, trước tiên bắt đầu từ đồ ăn đi!” An Nhiên vừa viết vừa nói.
Vì thế cô mở phần mềm trên điện thoại di động ra, bắt đầu điên cuồng đặt hàng, mua phần lớn đều là thức ăn chống đói dễ dự trữ, ví dụ như bánh bích quy nén và các loại đồ hộp.
Cùng lúc đó, còn mua một lượng lớn thức ăn nhanh, ví dụ như mì ăn liền, cơm tự sôi, còn có một ít bán thành phẩm đã gia công tốt, ví dụ như bánh bao hay bánh nhân thịt gì gì đó.
Đương nhiên, còn có nước, dù sao bản thân cô cũng không có dị năng thủy hệ, cho nên nước này nhất định phải chuẩn bị nhiều một chút, nhưng cái này không cần ở trên mạng mua, chờ một lát nữa đi ra ngoài, đến chợ bán sỉ mua đi!
An Nhiên cũng không sợ những thứ này sẽ quá hạn hoặc hư hỏng, bởi vì trong không gian có một sơn động trên một ngọn núi thể ngưng đọng thời gian, đây là sơn động cô vô tình phát hiện được trong một lần đi dạo trong không gian, sau khi đó cô mới biết được, hoá ra bỏ thức ăn vào bên trong thì sẽ không bị biến chất hay hỏng mất.
Giải quyết xong những đồ cần đặt mua trên mạng, An Nhiên chuẩn bị bắt đầu tấn công những cửa hàng ở hiện thực.
Vì thế cô mang theo điện thoại di động cùng túi xách, cầm chìa khóa lái chiếc xe điện nhỏ của mình ra cửa.
Đầu tiên là đi đến mấy siêu thị gần đó càn quét một lần, sau đó lại chuyển hướng sang tiệm bánh ngọt và tiệm trà sữa, gọi các loại trà sữa và đồ uống trong tiệm người ta một lượt, còn đặt không ít bánh ngọt cỡ lớn với ông chủ mấy tiệm bánh ngọt, dù sao mấy thứ này bản thân căn bản cô cũng không biết làm, vẫn nên mua sẵn đi.
Làm xong những thứ này, An Nhiên lại càn quét các cửa hàng thức ăn nhanh xung quanh, mua hamburger, gà rán và pizza là tương đối khả quan, còn mua rất nhiều bán thành phẩm có thể tự chế biến đơn giản trên mạng.
Chờ làm xong hết thảy, An Nhiên đã sớm đói đến mực ngực dán vào lưng, cô mở điện thoại di động ra nhìn, hoá ra bây giờ đã là hơn một giờ chiều, vì thế cô tùy tiện tìm một nhà hàng nhỏ ven đường ăn một bữa.
Trong thẻ tín dụng của An Nhiên có hơn hai triệu tệ, đây là tiền bồi thường do ba cô bất ngờ qua đời khi làm việc ở công trường, cô vẫn luôn không dám dùng nhiều, giữ lại chuẩn bị cho sau này mua nhà, nhưng hiện tại tận thế cũng đã sắp tới, số tiền này không cần thiết phải giữ lại.
Kiếp trước bởi vì không biết sẽ có tận thế xảy ra, cho nên số tiền này cô còn chưa kịp tiêu, đây cũng là điều tiếc nuối duy nhất An Nhiên.
“Lần này, mình quyết sẽ không để điều tiếc nuối này xảy ra nữa!” An Nhiên nắm tay nói.