Ngày đó, cô đang cầm một cây gậy gỗ, luyện tập phương pháp công kích trước căn phòng nhỏ mình dùng ván gỗ và thùng giấy vụn ghép lại, lại không nghĩ tới, bản thân bị một cái dằm gỗ trên gậy gỗ đâm vào, An Nhiên nhanh chóng chịu đựng đau đớn nhổ cái dằm ra, nhưng dằm đâm quá sâu, chảy không ít máu, An Nhiên nhanh chóng chạy về ổ nhỏ của mình, chuẩn bị tìm thứ gì đó để băng bó một chút.
Nhưng không ngờ rằng, những giọt máu kia nhỏ vào chiếc nhẫn trên tay cô vậy mà lập tức bị hấp thụ ngay trước mặt An Nhiên, vì vậy cô mới biết đến sự tồn tại của không gian trồng trọt này.
Sau đó An Nhiên dùng thời gian gần một năm, cuối cùng cũng khiến bản thân trở thành người có thể đối mặt với các loại nguy hiểm, hơn nữa vào năm thứ ba sau khi tận thế đã tự thành lập một tiểu đội dong binh đoàn của chính mình, mà bản thân ở bên trong đông đảo các dong binh đoàn, là dong binh đoàn duy nhất có đội trưởng không mang trong mình dị năng giả, cũng là dong binh đoàn duy nhất không có đến một dị năng giả ba sao.
Đương nhiên, đây chỉ là đánh giá của những kẻ bên ngoài không hiểu rõ về An Nhiên đánh giá về cô mà thôi, chỉ có đội viên của cô mới biết được, đội trưởng nhà họ là một dị năng giả hệ không gian cấp cao.
Nghĩ vậy, An Nhiên liền đứng lên, mở cửa sổ ra nhìn đầu đường rộn ràng nhốn nháo bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ, sống lại một đời, mình tuyệt đối sẽ không giống như trước kia nữa, lần này cô nhất định phải tùy ý tiêu sái mà sống.
Để gió thổi một hồi, An Nhiên trở lại trước giường của mình, lấy ra một cây kim từ trong ngăn kéo đầu giường, sau đó hung hăng đâm vào ngón trỏ, chỉ trong nháy mắt, máu đã trào ra, An Nhiên nhanh chóng giơ ngón tay lên, để máu theo ngón tay chảy lên nhẫn.
Chờ nhẫn hút no máu, bắt đầu toả ra ánh sáng màu xanh sáng ngời, An Nhiên nhìn thấy loại tình huống này trong lòng lập tức vui vẻ, nhưng còn không đợi cô kịp phản ứng lại đã biến mất ở trong phòng.
Lúc này cửa phòng An Nhiên lại có người gõ cửa, thì ra là bạn cùng phòng của cô, cũng chính là Lâm Nhu đã nhắc tới trước đó, tới gõ cửa.
Lâm Nhu thấy sắc trời đã sáng, nhưng An Nhiên vẫn chưa ra ngoài đi làm, cho rằng cô còn đang ngủ, nên tới gọi cô dậy, cô ta còn định nhờ An Nhiên giúp mình xin nghỉ!
Hôm nay Lâm Nhu có một cuộc hẹn, đối phương đã theo đuổi mình nửa năm, là một phú nhị đại, vì không muốn để cho anh ta cảm thấy bản thân không theo đuổi được mà từ bỏ nên Lâm Nhu mới đáp ứng cuộc hẹn lần này.
Nhưng bản thân gõ cửa nửa ngày, bên trong cũng không có chút động tĩnh nào cả: “Chẳng lẽ cậu ấy đã đi rồi?’
Nghĩ vậy, Lâm Nhu lập tức thử mở cửa ra, lại phát hiện cửa vẫn đang khóa, Lâm Nhu tức giận nói:”Cái gì vậy! Cậu khóa cửa là có ý gì, chẳng lẽ còn sợ tôi đi vào trộm đồ sao!”
Thật ra quả thật là Lâm Nhu muốn vào phòng An Nhiên lấy đồ, bởi vì cô ta nhìn trúng một bộ váy mà An Nhiên mua hai ngày trước, cô ta muốn thừa dịp An Nhiên không ở nhà, len lén mặc váy đó đi hẹn hò, nhưng An Nhiên có thói quen khóa cửa trước khi ngủ, cho nên kế hoạch của Lâm Nhu đã thất bại.
Chẳng qua tất cả những gì xảy xa ở đây An Nhiên đều không hề biết, giờ phút này cô còn đang ở bên trong nhẫn không gian!