Chương 1: Trọng sinh

An Nhiên đã trọng sinh, trọng sinh đến trước tận thế một tháng.

Cô đang nằm trên giường, nhất thời không thể phục hồi tinh thần. Cô cẩn thận hồi tưởng lại từng ly từng tí những gì bản thân đã trải qua trong suốt năm năm sống trong thời kỳ tận thế, An Nhiên yên lặng thầm thở dài một hơi, cô tự nhận bản thân cũng không phải hạng người lương thiện gì, không nghĩ tới lại vì sẵn sàng cứu giúp nhóm đồng đội đang gặp nguy hiểm mà tự nguyện bỏ qua tính mạng của mình.

“Cho nên đây là do ông trời bồi thường cho mình sao? Vậy thì ngược lại tôi phải cảm ơn mới đúng!” An Nhiên thở dài một hơi nói.

Cô theo bản năng sờ vào chiếc nhẫn ngọc ở trên ngón trỏ bên tay trái của mình, chiếc nhẫn này chính là động lực sống của cô ở trong thời kỳ tận thế, là di vật mà mẹ cô để lại, bên trong có một không gian trồng trọt vô cùng lớn, là do tình cờ trong một lần vô ý cô đã dùng máu của mình để mở ra.

Tận thế đến gần, cô cùng bạn cùng phòng Lâm Nhu chạy đến căn cứ tị nạn của chính phủ để trốn, thời kỳ đầu tận thế, tang thi hành động còn chậm chạp, hơn nữa yếu ớt dễ tấn công, điều này làm cho hai người lúc ấy ngay cả con gà cũng chưa từng gϊếŧ miễn cưỡng an tâm không ít.

Nhưng theo thời gian dần trôi, các loại dị năng được thức tỉnh, các zombie cấp cao cũng dần xuất hiện, khiến cho hai người cất bước duy nan, cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà cho dù như vậy, An Nhiên cũng không có muốn bỏ rơi người bạn cùng phòng này của mình.

Nhưng cô không nghĩ tới, Lâm Nhu lại kích phát dị năng hệ thủy vào lúc này.

Điều này làm cho cô ta nháy mắt trở thành miếng bánh thơm ngon trong thời kỳ tận thế thiếu nước sạch nghiêm trọng này, là đối tượng quan trọng mà các dong binh đoàn và chính phủ tranh nhau mời gọi.

Dù sao sau ngày tận thế, hầu như tất cả nguồn nước đều bị ô nhiễm, hoặc là bị các loại ký sinh trùng chiếm cứ, cho nên có thể tưởng tượng được một dị năng giả hệ thuỷ quan trọng đến mức nào.

Mà người như An Nhiên, lớn lên không quá xinh đẹp, lại không có dị năng gì, cũng không có năng lực tác chiến, tất nhiên không có may mắn như vậy, sớm đã bị những dị năng giả cao cao tại thượng kia trực tiếp đá ra ngoài, lưu lạc trong khu ổ chuột của căn cứ.

Mà người bạn cùng phòng được cô bảo vệ trên đường kia cũng coi mình như người xa lạ, chưa từng nhìn lấy thêm một cái.

An Nhiên hận cô ta, nhưng chính bản thân cô cũng biết, nếu như cô không thể tăng cường bản thân, vậy thì kết cục chờ đợi cô chính là trở thành kẻ yếu bị mọi người bắt nạt hoặc trở thành đối tượng tiết dục cho kẻ khác, hoặc là bị người ta đẩy ra làm mồi nhử sau đó chết thảm trong miệng zombie.

Vì không muốn bị người khác coi như mồi nhử để dụ tang thi, cũng vì có thể sinh tồn được ở trong tận thế này, An Nhiên không thể không liều mạng, ngày đêm học tập các loại phương thức tác chiến cùng kỹ năng sinh tồn, mà không gian trong nhẫn cũng là được mở ra vào lúc đó.