Quyển 1- Chương 4-1: Đích thân đi xin "Giấy chứng nhận nuôi chó"

Các hành lang của tòa nhà này đều được trang bị đèn kích hoạt bằng giọng nói. Tống Kinh Lan nắm tay Bùi Tri Yến đi nhanh về phía trước. Đèn bật lên, sau khi họ đi qua lại tắt, sau lưng họ là bóng tối u ám, Bùi Tri Yến thì không có can đảm để quay đầu lại nhìn.

Thực ra, sau khi Tống Kinh Lan trong không khí trong thang máy nói ra câu “Xin nhường một chút”, đầu óc cậu đã trở nên trống rỗng, cậu chỉ biết nắm chặt tay Tống Kinh Lan, theo sát từng bước chân của hắn, sợ mình sẽ bị bỏ rơi.

Bọn họ dừng lại ở cuối hành lang, trước mắt là một văn phòng đóng kín, cửa gỗ đàn hương màu đỏ sậm, phía trên treo một tấm biển - 903 văn phòng hiệu trưởng.

Tống Kinh Lan rất lịch sự gõ cửa, đưa Bùi Tri Yến trở lại, trong phòng phát ra một số tiếng động lạ, giống như có vật nặng rơi xuống, có nhiều tiếng rầm rầm rất lớn, sàn nhà và trần nhà nhẹ rung chuyển.

Trên chóp mũi nổi lên một vệt trắng, Bùi Tri Yến lấy tay lau đi, đó là bụi tường, ngẩng đầu nhìn lại thì ra là từ trần nhà rơi xuống, cậu yên lặng đứng sang một bên.

Cửa văn phòng mở ra, một cái đầu chui ra khỏi cửa, một cái đầu cực kỳ khổng lồ, lớn hơn mấy chục lần so với đầu người bình thường .

Ngày thường khung cửa có thể chứa một hoặc hai người lớn ra vào, lúc này miễn cưỡng chứa cái đầu này.

Giống như cái đầu, các đường nét trên khuôn mặt của đối phương cũng được phóng đại lên hàng chục lần, khuôn mặt dữ tợn, đôi môi dày, gọng kính trên sống mũi có kích thước chênh lệch nghiêm trọng, mắt kính đã bị vỡ, còn lại một nửa tròng kính, vì trên mặt có quá nhiều thịt, nên hai mắt của người này không mở ra được, híp lại thành một khe nhỏ, trông rất buồn cười.

Thấy bọn họ tới cửa, thái độ của người đàn ông trong phòng không tốt lắm, hắn ta cố hết sức mở to hai mắt nhìn người ở cửa, mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”

Tống Kinh Lan giơ tay lên, để đối phương có thể nhìn rõ ràng phù hiệu màu đỏ trên cánh tay mình, thản nhiên nói: “Cậu ấy cần một con chó mới nên cần có giấy chứng nhận của thầy.”

Ánh mắt của người đàn ông chuyển hướng sang Bùi Tri Yến đang ở bên cạnh, ánh mắt nóng rực và hung hãn, giống như kẻ đang có cái bụng đói khát nhìn thấy bữa ăn thịnh soạn.

Sau khi cảm nhận được ánh mắt của hắn ta, cậu học sinh cao gầy mặc áo sơ mi trắng nhích lại gần Tống Kinh Lan, sắc mặt tái nhợt, dường như câu đang rất sợ hãi.

Cảm giác được khoảng cách giữa mình và Bùi Tri Yến ngày càng gần, Tống Kinh Lan không nói gì, yên lặng nắm tay cậu chặt hơn.

Yếu ớt như vậy sao.

Trên khuôn mặt như heo béo kia hiện lên một nụ cười kỳ lạ, hắn ta nhìn chằm chằm vào Bùi Tri Yến, cười ha ha: “Một con chuột nhỏ vậy mà vẫn có thể sống đến bây giờ.”

Sau khi nghe hắn ta nói xong câu đó, Bùi Tri Yến đang dựa vào người Tống Kinh Lan lùi lại, cả người phải trốn sau lưng Tống Kinh Lan.

Mặt mày Tống Kinh Lan vui vẻ tươi cười dừng lại, nhìn về phía cái đầu kia: “Chứng nhận.”

Giọng điệu thẳng thừng lãnh đạm khiến cái đầu to thu hồi ánh mắt, hắn ta vừa lùi lại, vừa hung tợn liếc mắt nhìn Tống Kinh Lan, ngữ khí vô cùng bất mãn: “Gấp cái gì! Để thầy đi lấy cho em ngay đây.”

Cái đầu khổng lồ chui vào trong phòng, lộ ra thân dưới cực kỳ mập mạp, toàn thân đầy thịt, phía trước từng vòng từng vòng mỡ chất đống, cái bụng tròn trịa nhô ra căng cái áo ra hết cỡ.

Trên người hắn ta mặc một bộ đồ chỉnh tề màu đen, đủ cả áo khoác, áo sơ mi và quần tây, người mập kinh khủng, nhưng kỳ lạ là bàn chân lại có kích cỡ bình thường, đi một đôi giày da màu đen, run rẩy xoay người lại.

Mới đi được hai bước liền “ầm” một tiếng, thân thể to lớn ngã xuống đất làm cả tòa nhà rung chuyển.

Hóa ra âm thanh vừa rồi mà cậu nghe thấy chính là tiếng hắn ta ngã xuống đất.

Nhìn thấy hiệu trưởng đi về phía phòng, Bùi Tri Yến ngẩng đầu lên quan sát cơ sở vật chất trong văn phòng, theo góc nhìn của cậu, trong cùng của văn phòng có một chiếc bàn làm việc lớn, bên phải là một chiếc tủ sắt để tài liệu và đồ lặt vặt, một chiếc ghế dài dựa vào tường, bên cửa sổ có một chậu hoa nhỏ, cây cối bên trong đã chết khô.

Khoảng cách từ cửa đến bàn làm việc chỉ có năm mét, vị hiệu trưởng có dáng người to béo lăn qua rồi lại ngã trước khi bò trở lại chiếc ghế văn phòng, ngồi xuống, chiếc ghế văn phòng bằng da phát ra tiếng “cạch cạch”, như thể nó sắp tan tành từng mảnh.