Quyển 1- Chương 3-1: Không mặc cái này, cậu muốn biến thành chó à?

Hóa ra những người đàn ông mặc đồ đen này chính là những con chó mà họ đang nói đến.

Bùi Tri Yến nhìn bóng lưng của Trần Tiểu Sơn xoay người rời đi, cẩn thận nhớ lại những gì Trần Tiểu Sơn đã nói với cậu trước đây.

——”Không mặc cái này, cậu muốn biến thành chó à?”

Bùi Tri Yến nhìn xuống bảng tên trước mặt, rồi nhìn những người xung quanh, những người mặc áo trắng đều đeo bảng tên, đội những người áo đen cách đó không xa cũng không ngoại lệ, không đeo bảng tên.

Cậu liếc nhìn lên ngực người đeo phù hiệu màu đỏ, đối phương cũng là một đeo một cái bảng tên bằng kim loại, trên đó có khắc tên của hắn, ba chữ - Tống Kinh Lan.

Sau đó lại nghĩ tới lời Tống Kinh Lan vừa rồi nói - “Ngay cả chó cũng không có thì sẽ phải chịu khổ.”

Bảng tên, con chó, chịu khổ, Bùi Tri Yến thầm nhủ với bản thân rằng bảng tên rất quan trọng, phải luôn mang theo, tuyệt đối không được làm mất.

Không biết có phải ánh mắt của cậu dừng ở đó quá lâu hay không, Tống Kinh Lan quay đầu nhìn cậu, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn lại hiện lên một nụ cười, nói: “Đợi một lát.”

Sau đó tốc độ đăng ký của Tống Kinh Lan hiển nhiên tăng nhanh, ước chừng mười phút sau, bọn họ bên đó đều đã đăng ký xong.

Lúc này trên sân thể dục vẫn còn có rất nhiều người xếp hàng, điều này cho thấy tốc độ của Tống Kinh Lan cực kỳ nhanh.

Sau khi đăng ký xong, Tống Kinh Lan đưa bảng kẹp hồ sơ cho một người khác cũng đeo phù hiệu màu đỏ, sau đó quay sang Bùi Tri Yến: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi nhận một con chó mới.”

Bùi Tri Yến đi theo sau hắn, bước ra khỏi sân thể dục bằng một lối ra khác. Bước ra khỏi sân thể dục, chính là con đường chính của trường học, đèn đường bên cạnh lần lượt bật sáng, nhưng ánh sáng không mạnh, chỉ đủ soi rõ bước chân.

Xung quanh vẫn còn có những đám sương mù màu đen, có thể mơ hồ nhìn thấy những tòa nhà cao tầng dưới màn sương đen. Bùi Tri Yến đoán rằng đó có thể là một tòa nhà dạy học hay gì đó, màn sương đen tương tự như màn sương đen xung quanh ma nữ mặc đồ đỏ nên cậu không dám hấp tấp tùy tiện đi xem xét.

Thỉnh thoảng, thấy vài đám sương đen vắt vẻo trên đường lớn, cậu vội vàng tránh đi, sợ giống như ma nữ kia chảy ra dịch mủ thiêu cháy mình thành mấy cái lỗ lớn.

“Đến nơi rồi.”

Tống Kinh Lan dừng lại, Bùi Tri Yến đứng bên cạnh hắn, giương mắt nhìn lên.

Trước mặt cậu là một tòa nhà lớn, cửa kính trong suốt, có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong, cửa mở không khóa, bên trong không có ánh sáng nên rất tối.

Tống Kinh Lan quay mặt nhìn cậu, đột nhiên nói câu: “Lá gan của cậu lớn chứ?”

Gì cơ?

Suốt theo dọc đường không nói câu nào, giờ đột ngột hỏi như vậy khiến Bùi Tri Yến hơi bối rối, nhưng cậu nhanh chóng đưa ra câu trả lời: “Không lớn lắm.”

Chỉ cần những con chó quái vật kia mỉm cười với cậu thôi đã làm cậu sợ hãi co rúm lại bên mép giường rồi, ở thế giới thực cậu rất ít xem phim kinh dị, ngay cả nhà ma trong công viên giải trí cậu cũng chưa từng đặt chân đến.

Cậu cũng chưa bao giờ tham gia mấy cái hoạt động mạo hiểm kí©h thí©ɧ, ngay cả khi cậu có muốn thì những người lớn trong gia đình cậu cũng sẽ không đồng ý, các thành viên trong gia đình của Bùi Tri Yến rất nghiêm khắc với cậu.

Tống Kinh Lan không nói nữa, nhấc chân bước vào trong, Bùi Tri Yến theo sát sau lưng hắn.

Vừa vào cửa, đèn trên trần nhà bật sáng, chụp đèn màu trắng sữa tỏa ra ánh sáng mang đến cho người ta cảm giác ấm áp.

Có một tấm bản đồ lớn bên cạnh bức tường ở cửa, bố cục của tòa nhà này rất rõ ràng. Tổng cộng có mười hai tầng. Có hai thang máy. Cuối hành lang là một hàng hiên. Bùi Tri Yến lặng lẽ ghi nhớ lộ trình .

Bọn họ đi tới cửa thang máy, thang máy cần phải quẹt thẻ, Tống Kinh Lan lấy từ trong túi quần ra một tấm thẻ, quẹt một cái, rất nhanh màn hình hiện ra thang máy đã đến tầng một.

Cửa thang máy mở ra, bên trong trống không không có người nào khác.

Hai người đi vào thang máy, Tống Kinh Lan nhấn nút tầng chín, cửa thang máy đóng lại, chậm rãi đi lên.

Khi lên đến tầng thứ tư, toàn bộ thang máy đột nhiên rung chuyển, giống như bị hỏng. Bùi Tri Yến vội vàng nắm lấy tay vịn bên cạnh để ổn định cơ thể.