Quyển 1- Chương 2-1: Ngày nghỉ

Bầu trời xám xịt, xung quanh u ám bất thường, tòa nhà dạy học phía xa chìm trong màn sương đen, loáng thoáng có ánh đèn yếu ớt lập lòe, đèn trên sân thể dục đã bật hết, đèn pha trên khán đài càng thêm chói mắt, nhưng cũng chỉ chiếu sáng được một nửa khu vực, nửa sân còn lại vẫn chìm trong bóng tối, có thể không nhìn rõ bằng mắt thường.

Trần Tiểu Sơn đưa Bùi Tri Yến đến sân thể dục của trường, Trần Tiểu Sơn bước nhanh, dọc đường đi liên tục nhìn đồng hồ, khi họ đến nơi, Trần Tiểu Sơn thở phào nhẹ nhõm, nói rằng họ đã đến nơi sớm hơn mười phút.

Nhưng vào lúc này, sân thể dục của trường đã chật kín người, đó là một khoảng không gian rộng lớn, một bên là những người mặc đồ đen, giống hệt như ba nam sinh đó,một bên là những người mặc sơ mi trắng giống họ.

Trần Tiểu Sơn đưa Bùi Tri Yến tìm chỗ của họ rồi đứng yên tại đó.

Có một cô gái đứng trên khán đài.

Bùi Tri Yến nhìn thoáng qua đã nhìn thấy cô, không thể nào, ở giữa hai dải màu đen t và trắng, một màu đỏ thật sự rất nổi bật.

Cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ, cúi đầu đứng đó, mái tóc đen dài tung bay trong gió, chiếc váy đỏ tựa như được nhuộm từ máu tươi vậy.

Những người xung quanh không nói lời nào, chỉ im lặng đứng như vậy, Bùi Tri Yến có chút căng thẳng, một tay véo quần của mình, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Trần Tiểu Sơn đứng phía sau nhìn thấy hết từng nhất cử nhất động của cậu, có chút buồn cười thầm nghĩ: Bùi Tri Yến trước kia cũng đáng yêu như vậy sao? Tại sao mình không nhận ra chứ.

Khi liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, một phút nữa sẽ là 19 giờ, cậu ta hơi rướn người về phía trước, ghé vào tai Bùi Tri Yến thì thầm: “Đừng sợ, chỉ cần cậu không nói lời nào thì sẽ ổn thôi.”

Không nói lời nào là được sao?

Bùi Tri Yến chưa kịp phản ứng và hỏi ý cậu ta là gì thì một tiếng chuông vang lên, tiếng xì xào bàn tán biến mất, sân thể dục hoàn toàn an tĩnh, im lặng không một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng rất mỏng manh.

Một cơn gió lạnh thổi qua, hơi lạnh ập đến, lạnh đến thấu xương, bọn họ vốn dĩ mặc quần áo mỏng, Bùi Tri Yến sợ lạnh, theo bản năng nắm chặt tay thành nắm đấm.

Nhưng người phụ nữ mặc áo đỏ trên khán đài vào lúc này đã di chuyển, bay thẳng về phía Bùi Tri Yến, mái tóc dài đen nhánh như thác nước nhưng không bị gió làm rối, dứt khoát che đi khuôn mặt của cô, chỉ lộ ra một đoạn cằm trắng bệch lạnh lẽo.

Cô dừng lại trước mặt Bùi Tri Yến, đôi mắt đỏ đậm ẩn trong mái tóc đen dài.

Cô gái nghiêng đầu, vặn cổ phát ra tiếng lạch cạch, mái tóc dài xõa ngang, lại một trận gió lạnh thổi qua, lộ ra khuôn mặt của mặt của cô.

Đó là một khuôn mặt vô cùng đáng sợ và gớm ghiếc, máu me be bét, đá sỏi, mảnh kính vỡ… lẫn trong lớp thịt thối rữa, hai gò má càng thêm đáng sợ, có những nốt mụn sưng tấy, một đám phồng lên bọc mủ, rất nhiều mủ đen từ trong đó chảy ra, chất lỏng ghê tởm chậm rãi chảy xuống, nhỏ giọt mặt đất, phát ra mấy tiếng lách tách, mặt đường nhựa bị chất lỏng ăn mòn tạo thành mấy lỗ nhỏ, khói đen bốc lên nghi ngút.

Chất lỏng màu đen nhỏ giọt trước mặt Bùi Tri Yến, chỉ cách đôi giày của cậu khoảng chừng hai centimet, cậu sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng, dưới sự sợ hãi tột độ, cậu chỉ đứng đó không nói một lời, chết lặng nhìn cô gái mặc áo đỏ.

Sau vài giây, người phụ nữ áo đỏ có vẻ hài lòng, rồi từ từ đưa tay về phía Bùi Tri Yến, bàn tay trắng nõn như ngọc, ngón tay thon dài mảnh khảnh, trong lòng bàn tay có một tờ giấy gấp lại.

Cái này để làm gì?

Bùi Tri Yến không biết tại sao, nhưng vẫn không dám cử động.

cô gái váy đỏ khẽ nâng cằm, ra hiệu cho cậu cầm tờ giấy trong tay mình.

Theo chỉ dẫn của đối phương, Bùi Tri Yến mới dám chạm vào tờ giấy trong lòng bàn tay của cô, lúc nhận lấy động tác cũng rất cẩn thận, vì sợ chạm vào tay của ma nữ, chọc giận đối phương.

Sau khi nhận được tờ giấy, Bùi Tri Yến cẩn thận liếc nhìn ma nữ đang đứng yên lặng không nhúc nhích. Cậu nhìn xung quanh, phát hiện những người xung quanh đang căng thẳng nhìn mình, người đứng phía trước còn bạo gan quay đầu lại nhìn, người ở hai bên trái phải cũng đang lén lút liếc nhìn.

Mọi người dường như rất quan tâm đến sự xuất hiện của tờ giấy này.

Lông mi của Bùi Tri Yến run lên, cậu mở tờ giấy ra.

Khi mới mở ra, tờ giấy trống trơn, nhưng dần dần hiện ra một số chữ với phông chữ xiêu vẹo, sau khi cẩn thận xác định, Bùi Tri Yến nhỏ giọng đọc lên: “Ngày nghỉ.”