Quyển 1- Chương 1-2: Trói định với hệ thống ở trường cao đẳng Linh Lan 2

Lâm Khiếu nghe vậy cười nhẹ nói: "Có gì đâu phải khách sáo nhưng em cũng biết gần đầy không an toàn, Bùi tổng mới mời anh đến bảo vệ cho em. Nếu em còn không ra, anh đành phải vào trong trường tìm xem."

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, chiếc xe đã chạy đến ngã tư đường, đèn xanh cũng đã chuyển sang đèn đỏ. Lâm Khiếu giẫm chân ga lại chờ đợi.

Một chiếc xe hơi màu đen chạy trên đường, tốc độ rất nhanh đâm thẳng vào chiếc xe đang đậu của Bùi Tri Yến.

Chờ khi Lâm Khiếu phản ứng lại thì đã chậm, ý thức cuối cùng của hắn là nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Tri Yến ngồi ở sau xe, chưa kịp nói gì cả.

Tiếp theo giây, chiếc xe va chạm mạnh vào xe cậu, một tiếng "Oanh" chấn động, khói lửa ngập trời.

.......

[Hệ thống đang tiến hành trói buộc ——]

[Người chơi "Bùi Tri Yến" trói buộc hoàn tất, hệ thống 1009 hân hạnh được phục vụ cậu, chào mừng cậu đến với trò chơi.]

[Phó bản dành cho người mới "Trường cao đẳng Linh Lan", đang tải phó bản ——]

[Cốt truyện chủ yếu đã tải xong, phát hành nhiệm vụ —— Trốn thoát khỏi trường cao đẳng Linh Lan (0/1)]

[Chúc ngài du hí thuận lợi, thành công đào thoát.]

Chờ giọng nói lạnh như băng đó biến mất thì Bùi Tri Yến mới tỉnh lại, trợn tròn mắt nhìn không gian xa lạ xung quanh.

Lại nhìn một vòng khắp phòng, rõ ràng cậu đang ở trong một ký túc xá.

Trong phòng có sáu chiếc giường, trừ bỏ chiếc giường cậu đang nằm, chiếc giường ở đối diện được sắp xếp ngăn nắp thì bốn chiếc giường còn lại đều đầy bụi, không có dấu hiệu của người dùng.

Sau khi nhận được tất cả cốt truyện của phó bản này, Bùi Tri Yến mím môi nhìn khung cảnh xung quanh, ngây thơ nghĩ.

Cậu phải sống ở đây sao? Thật dơ.

Cậu chưa bao giờ sống ở nơi nào bẩn như vậy.

[Ký chủ, điều kiện hữu hạn, cậu hãy nhẫn nại một chút.]

Trong đầu bỗng vang lên một giọng nói bình tĩnh máy móc.

Bùi Tri Yến nhẹ nhàng hỏi [Cậu chính là hệ thống sao?]

Hệ thống: [Ngài có thể gọi tôi là 1009.]

[Xin chào 1009.]

Bùi Tri Yến lễ phép chào hỏi nó.

Có lẽ đã lâu rồi không có ai chào hỏi với nó, 1009 sửng sốt một lúc mới đáp lại: [Xin chào.]

Bùi Tri Yến nhìn về phía bàn tay của bản thân, cảnh tượng tai nạn xe ập đến vẫn còn mới, cậu nhớ rõ bản thân bị tông vào cửa kính, mặt kính thủy tinh vỡ nát găm vào tay cậu, rất đau nhưng bàn tay lúc này lại như chưa từng bị như vậy.

1009 giải thích: [Thế giới trò chơi có chút khác với thế giới thật.]

Hệ thống giải đáp nghi hoặc của cậu, Bùi Tri Yến có chút kinh ngạc, cậu không nói ra thành lời sao hệ thống lại biết được cậu đang nghĩ gì.

1009 lại nói: [Hệ thống sau khi trói buộc với ký chủ sẽ có thể hiểu được những suy nghĩ trong đầu ký chủ.]

[A, thì ra là vậy.] Bùi Tri Yến vô cùng kinh ngạc, lúc cậu muốn hỏi thêm thì cánh cửa vốn đóng chặt bỗng mở ra.

Có ba nam sinh mặc đồ đen đi vào phòng, bọn họ đứng ở cửa, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về Bùi Tri Yến đang ngồi trên giường, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị, răng nanh lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.

Khi bọn họ nhìn về phía Bùi Tri Yến thì cậu cũng nhìn thấy được gương mặt tái xanh và hàm răng bén nhọn của họ.

Trên môi nam sinh đứng bên trái dường như còn dính máu thịt bên trên, cả người bọn họ đều ướt sũng, bộ đồ đen bị ướt nên dán sát lên người họ, nước trên người họ nhỏ tí tách lên sàn, rất nhanh đã tạo thành một vũng nước nhỏ dưới chân.

Đối mặt với những khuôn mặt kinh khủng ấy, Bùi Tri Yến không khỏi siết chặt lấy chiếc chăn trên người, lùi người về sau từng chút một, mãi đến khi chạm vào vách tường lạnh băng mới dừng lại.

Đây chính là trò chơi kinh dị sao? Bùi Tri Yến bị dọa sợ không dám thở, cậu trốn trong góc cố tìm thứ gì đó trong phòng có thể làm vũ khí.

Đáng tiếc là quanh cậu chỉ có một chiếc chăn cùng gối nằm, cho dù có thêm giường đi nữa thì xung quanh cũng không còn gì khác.

Mà giường trên cái gì cũng không có, chỉ có một tấm ván gỗ phủ đầy bụi và mạng nhện.

Cũng may là ba nam sinh đó đều không nhúc nhích, cậu cũng không dám cử động, cả người co lại trên giường, bọn họ cứ giằng co như vậy một lúc. Đến khi có một âm thanh đánh vỡ cục diện này.

" Bùi Tri Yến, sao cậu vẫn còn nằm trên giường?" Người lên tiếng cũng là một nam sinh, cậu ta khá cao, làn da hơi ngăm đen, vào lúc cậu ta vào phòng, ba nam sinh kỳ lạ kia đều thu nụ cười quái dị lại, lùi vào trong góc phòng, cúi đầu xuống.

Khác với ba nam sinh đó, cậu ta mặc đồng phục trắng, bên dưới mặc quần tây đen, cả người sạch sẽ ngăn nắp, chiếc túi trên ngực trái có để một thẻ tên, bên trên có lẽ là tên của cậu ta —— Trần Tiểu Sơn.