Quyển 1- Chương 4-3: Thoải mái chứ 2

Nữ sinh không để ý tới Tống Kinh Lan, tựa hồ có chút mệt mỏi, ngáp một cái, uể oải nói: “Được rồi, các người mau trở về đi, lát nữa ký túc xá đóng cửa, nếu như bị bắt được sẽ bị phạt đó.”

Nhưng Bùi Tri Yến hoàn toàn không biết ý nghĩa của câu nói đó, sau khi nói lời cảm ơn một lần nữa, cậu rời văn phòng cùng với Tống Kinh Lan.

Trên đường trở về phòng ngủ, tiếng chuông lại reo lên lần nữa.

Đã đến tiếng chuông tắt đèn, ký túc xá đóng cửa, rất nhanh các thành viên ban kỷ luật sẽ ra kiểm tra.

Tống Kinh Lan theo bản năng nhìn Bùi Tri Yến, nhưng trên mặt đối phương không có chút hoảng sợ nào, trong lòng cậu thầm mắng một câu: Rốt cuộc sao lại thế này, cậu ta không biết quy tắc sao?

“Đi thôi, đến ký túc xá của tôi” Không có thời gian để nói bất cứ điều gì, Tống Kinh Lan đã kéo Bùi Tri Yến, bắt đầu chạy về tòa nhà ký túc xá của mình. Là thành viên ban kỷ luật, họ không sống cùng một chỗ với những học sinh bình thường, nhưng chỗ họ ở cách chỗ này rất gần.

Sắp tới sẽ có các thành viên của ban kiểm tra kỷ luật được cử đi tìm kiếm những sinh viên còn lang thang trong khuôn viên trường sau khi tắt đèn.

Những người không tuân theo các quy tắc sẽ phải trả giá đắt.

Hai người chạy như điên trong khuôn viên tối tăm, Tống Kinh Lan tốc độ rất nhanh, Bùi Tri Yến hoàn toàn bị đối phương kéo chạy theo, may mà Tống Kinh Lan đã quen thuộc hoàn cảnh trường học cùng lộ trình tuần tra của ban kỷ luật.

Dọc đường họ không đυ.ng phải đội tuần tra, chỉ cần mười phút là có thể chạy đến ngoài cổng ký túc xá của thành viên ban kỷ luật.

Hai người trốn trong bóng tối, nhìn tòa ký túc xá sáng ngời ánh đèn, Tống Kinh Lan nói với cậu: “Cậu ở chỗ này chờ một lát để tôi đi xem một chút.”

Bùi Tri Yến đã kiệt sức vì chạy quá nhanh, chỉ có thể gật đầu, l*иg ngực phập phồng thở dốc.

Ngay sau đó, Tống Kinh Lan bước ra vẫy tay với Bùi Tri Yến, lúc này Bùi Tri Yến cậu mới chạy về phía hắn.

Tống Kinh Lan nắm tay cậu, nhanh chóng dẫn người lên lầu hai, cửa ký túc xá của hắn đang mở, hắn nhét Bùi Tri Yến vào trước, sau đó nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai để ý mới tự mình đi vào, sau đó đóng cửa lại.

Bật đèn lên.

Đây là ký túc xá dành cho một người, chỉ có dấu vết Tống Kinh Lan ở một mình, rèm cửa kéo ra, bao phủ chặt chẽ mọi thứ trong phòng, gian phòng không quá lớn, bàn học, tủ quần áo, giường đơn đều được đặt xuống, còn đặt một số thứ nhu yếu phẩm hàng ngày.

Sau khi chạy một đường đến đây, đôi chân của Bùi Tri Yến mềm nhũn ra, sau khi bước vào phòng cậu ngồi bệt xuống mặt đất, thở phì phò.

Cũng may sàn nhà đủ sạch nên không lo làm bẩn quần.

Tống Kinh Lan nhìn bộ dạng của cậu, có chút buồn cười, cầm ly nước trên bàn rửa sạch, đổ đầy ly nước ấm rồi đặt một bên.

“Tôi để ở đây, khi nào cậu thấy ổn thì uống nhé.” Tống Kinh Lan nói xong, lại vươn tay về phía Bùi Tri Yến, muốn kéo cậu lên.

Thấy đối phương đưa tay về phía mình, Bùi Tri Yến rất muốn đặt tay lên, nhưng thực sự mệt mỏi không muốn động, chỉ có thể khẽ nâng cằm nhìn hắn.

Tống Kinh Lan đứng trước mặt cậu, có thể thu hết vẻ mặt của cậu vào tầm mắt.

Cậu học sinh trung học đang ngồi dưới đất, bởi vì vừa rồi vận động kịch liệt mà khuôn mặt vốn trắng nõn trở nên hồng hào, bởi vì đổ mồ hôi, trên trán tóc gãy mềm đắp lên, chóp mũi xuất hiện một chút mồ hôi, đôi môi hồng nhuận mấp máy, hơi thở dồn dập.

Thật đáng yêu.

Tống Kinh Lan trong lòng vừa động, bế người đang ngồi dưới đất lên, ôm vào trong ngực, cùng nhau ngồi ở trên giường.

Bùi Tri Yến đang ngồi trên đùi hắn hơi sững sờ, sao đột nhiên lại bị bế lên đây.

Tống Kinh Lan nghiêng người, nhẹ giọng hỏi: “Cho tôi hôn cậu một cái được không?”

Bùi Tri Yến chưa kịp phản ứng thì môi đối phương đã chạm vào môi cậu, bá đạo hôn lên môi cậu, hai cánh môi hồng hào mềm mại đó đã bị người đàn ông ra sức liếʍ mυ"ŧ, vừa hôn vừa mυ"ŧ, mυ"ŧ đến mức vừa nóng vừa sưng, không tốn chút sức lực nào vươn đầu lưỡi vào trong miệng cậu.

Đầu lưỡi ấm nóng ở trong miệng cậu khuấy động, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ của cậu, đầu lưỡi đảo qua đảo lại trong miệng cậu, liếʍ mυ"ŧ hết nước bọt trong miệng cậu phát ra âm thanh “chậc chậc”.

Tống Kinh Lan đều nếm thử hết môi lưỡi của cậu mới chịu dừng lại, khóe miệng mang theo ý cười, nhướng mày hỏi: “Thoải mái không?”

Bùi Tri Yến bị nụ hôn của hắn làm chóng mặt, đầu cũng choáng váng, theo bản năng trả lời: “Th… Thoải mái.”