Chương 6: Giao dịch đầu tiên

[Alice Lai: Câu cả ngày trời chỉ được hai cái rương gỗ, bên trong không có lấy một chai nước, sắp khát chết rồi, ai có thể cho mình một chai nước không? Mình biết hát, nhảy cũng được luôn.]

[Thái Bảo Nhi: Thật là đủ loại yêu ma quỷ quái. Bây giờ ai mà còn muốn xem hát nhảy nữa chứ. Mọi người đều thiếu thức ăn và nước uống. Ai muốn giao dịch gỗ thì liên hệ mình, mình có trứng và thịt cua để đổi.]

[Minh Hiểu Hiểu: Mọi người nếu thiếu gỗ có thể phân giải rương nhé. Một rương gỗ có thể phân giải ra 3 khúc gỗ, rương sắt thì ra 2 cục sắt, đều là những tài nguyên hữu ích, đừng vứt lung tung nha.]

[Bùi Nam Hân: Hiểu Hiểu thật là xinh đẹp mà còn tốt bụng. Đáng tiếc mình không biết điều này sớm, toàn vứt hết xuống biển vì chiếm chỗ rồi.]

[Phải, phải, tiếc quá đi!]

[Tiếc +1]

[Tiếc +10086]

[Tiếc đến mức ra cả số chứng minh nhân dân luôn]

Thông điệp của Minh Hiểu Hiểu nhanh chóng được mọi người nhấn thích và ghim lên đầu bảng, khiến Diệp Hảo Phi bực bội. Cô vỗ mạnh lên trán mình, lẩm bẩm:

“Diệp Hảo Phi, đúng là đồ ngốc! Sao lại quên chớp lấy cơ hội này để đánh cắp danh tiếng của Minh Hiểu Hiểu chứ.”

[Diệp Hảo Phi: Nước khoáng, mì ăn liền đổi gỗ, đá, sắt. Ai nhìn thấy tôi thì nhớ kết bạn nhé!]

Cô gửi quảng cáo này liên tục ba lần, hết sạch lượt chat khu vực trong ngày. Diệp Hảo Phi tin chắc rằng sẽ có người nhìn thấy thông tin của cô, giờ chỉ cần ngồi chờ có người chủ động nhắn tin để giao dịch.

“Hệ thống, nâng cấp bè lên cấp 3 cần bao nhiêu tài nguyên?”

[Nâng cấp bè (cấp 3): Gỗ ×62/150, nguyên liệu không đủ, không thể nâng cấp.]

Nâng cấp bè chỉ cần gỗ, xem ra giai đoạn đầu của trò chơi vẫn khá đơn giản.

Từ 20 khúc gỗ có thể nâng cấp lên cấp 2, nhưng để nâng lên cấp 3 lại cần đến 150 khúc. Vậy thì lên cấp 4 sẽ cần bao nhiêu nữa?

Nhìn vào kênh khu vực, cô phát hiện hầu hết mọi người trong một ngày chỉ câu được 4 đến 5 cái rương, những người kém may mắn chỉ được 1 đến 2 cái.

Đây là giai đoạn bảo vệ tân thủ. Sau khi qua giai đoạn này, Diệp Hảo Phi đoán rằng những người câu được 1 hoặc 2 cái rương có khi còn không câu được cái nào trong ngày. Lúc đó, họ sẽ phải tự tay xuống biển để bắt cá kiếm thức ăn.

Quả thật, cô mới chỉ xem qua thông tin về việc nâng cấp bè thì tiếng tin nhắn thông báo từ hệ thống đã vang lên liên tục.

Khi cô chuẩn bị rời khỏi kênh khu vực, một tin nhắn lọt vào mắt cô:

[Bùi Chính Hòa: Ai có dư cần câu thì có thể giao dịch vật tư với tôi.]

Tin nhắn của anh ta sắp bị đẩy xuống, Diệp Hảo Phi lập tức bấm vào tên và gửi yêu cầu kết bạn.

Chẳng bao lâu, tin nhắn của Bùi Chính Hòa biến mất khỏi kênh khu vực. Diệp Hảo Phi khẽ bật cười. Cô nhớ trong cuốn tiểu thuyết có nhắc đến cái tên này, anh ta là một người có thể sánh vai với nam chính trong truyện.

Hơn nữa, không giống như nam chính trong truyện, Bùi Chính Hòa có vẻ là người của phía chính quyền.

Hiện giờ, trò chơi vừa mới bắt đầu, dù chính quyền có phản ứng kịp thời, muốn liên lạc và hợp tác để tổ chức lại cũng không phải là việc dễ dàng.

Yêu cầu kết bạn của cô chưa được chấp nhận nhưng Diệp Hảo Phi đã gửi một tin nhắn, kèm theo bức ảnh chụp cần câu thường cùng với cần câu hệ thống phát cho cô. Ý là cô có thứ mà anh ta cần, còn xem anh có gì để đổi.

Đối phương nhanh chóng chấp nhận yêu cầu kết bạn và gửi tin nhắn: “Cô muốn đổi cần câu lấy gì?”

Diệp Hảo Phi không vòng vo, trả lời ngay:

“Tôi muốn gỗ, đá, sắt, hoặc bất cứ thứ gì anh thấy phù hợp.”

Bùi Chính Hòa trả lời: “Tôi chỉ có 50 khúc gỗ và 4 viên đá, đổi được không?”

Không do dự, Diệp Hảo Phi gửi ngay chiếc cần câu thường qua tính năng tặng quà trong danh sách bạn bè, vì hệ thống chưa mở chức năng giao dịch.

Nhìn thấy thông tin về món quà, Bùi Chính Hòa trầm mặt...