Chương 24

Trong lòng mặc niệm tội lỗi quá, tội lỗi quá, nhưng ngoài mặt thì gật đầu đồng ý, thậm chí sau khi hái xong gai dầu, cô tìm một chỗ sạch sẽgọi Lý Mộ cùng ăn cá nướng mà cô mang theo, sau khi nhận được lời khen của Lý Mộ, cô còn biểu thị mình có thể đảm nhận ba bữa ăn trên đảo trong hai ngày, Lý Mộ, người đã hai ngày chưa bữa ăn bình thường, thật sự được sủng ái mà lo sợ.

Sau bữa trưa, hai người tiếp tục tìm kiếm vật tư trong rừng, trong lúc đó không chỉ hợp lực gϊếŧ hai con lợn rừng, còn tìm thấy ruộng ngô và ruộng bông, lúc thì chiến đấu, lúc thì hóa thân thành người chơi trò chơi sinh hoạt hái lượm trên đồng ruộng, bận rộn không thôi, mãi đến khi nước ngọt trong túi đều uống hết, mới không nỡ đi về phía bè nổi.

Trở lại bờ nơi bè neo đậu, Kiều Thịnh không vội chia vật tư, mà quay về bè của mình trước, ván gỗ trong bếp lò đã cháy hết, kiểm tra dầu dừa đang được đun sôi trong nồi sắt, đã tách bã dầu, cô lấy chai thủy tinh rỗng ra đặt bên cạnh nồi.

Nhìn cái nồi sắt và chai thủy tinh, Kiều Thịnh chìm vào khó khăn, miệng chai quá nhỏ, vành nồi quá lớn, đổ trực tiếp chắc chắn sẽ không đổ được vào.

Cô đang loay hoay không biết làm sao để đổ dầu dừa vào chai thủy tinh một cách an toàn, cũng không để ý Lý Mộ lặng lẽ để bè của mình đến cạnh bè của cô, mãi đến khi anh lên tiếng, Kiều Thịnh mới phát hiện hai cái bè đều va vào nhau.



"Sao lại ngẩn người ra thế? Tôi chèo bè qua cho tiện di chuyển đồ đạc, đúng rồi, trước khi ra ngoài tôi đã mài vỏ dừa cô dùng xong, bây giờ dùng làm bát dừa đựng thứ gì đó cũng tiện, lát nữa chia xong đồ đạc khác, tôi sẽ chà thêm cho cô vài cái bát dừa." Lý Mộ không định lên bè của Kiều Thịnh, mà cầm bát dừa đi đến mép bè nổi, đưa ta chuyển qua, tiện thể giải thích lý do anh làm vậy.

"À? Cảm ơn, tôi đang nghĩ cách đổ dầu dừa trong nồi vào chai thủy tinh, không có dụng cụ, miệng chai quá nhỏ, quá khó thao tác." Kiều Thịnh nghe thấy tiếng mới nhìn thấy Lý Mộ đưa tay qua, trước tiên nhận lấy bát dừa, sau đó nói ra khó khăn của mình.

Tuy nhiên, đối với Kiều Thịnh mà nói thì đây là một khó khăn, nhưng đối với người giỏi làm việc như Lý Mộ thì có vẻ không phải là chuyện gì to tát, anh tìm một miếng nhựa, đốt bếp lò, mượn lửa làm nhựa hơi mềm, anh nhanh chóng nhào nó thành hình phễu, dùng dao chặt bỏ phần nhọn, đặt vào miệng chai thủy tinh để thử, nó khá vừa vặn.

Lý Mộ ngồi xổm bên cạnh bếp lò, đỡ lấy chai thủy tinh và phễu, ra hiệu cho Kiều Thịnh có thể đổ dầu. Quả thật, có dụng cụ thì tiện lợi hơn nhiều, chỉ cần hơn chục quả dừa là đã nấu được một chai thủy tinh và một đáy bát dừa đầy dầu dừa.

Lượng dầu không nhiều lắm, Kiều Thịnh đưa chai dầu dừa đầy cho Lý Mộ. Bây giờ anh đã có dụng cụ rồi, có thể tự làm thêm bất cứ lúc nào, chỉ cần để dành một đáy bát để đủ nấu ăn trong hai ngày là được. Lý Mộ, kẻ vụng về trong bếp, sau này nếu tách ra ở riêng mà chưa học được cách làm dầu dừa, rất có thể sẽ sống dựa vào chai dầu này.