Chương 22

Nhìn mặt trời, cô quyết định đi dạo quanh khu rừng trên đảo một lần nữa.

Lúc Kiều Thịnh đang đeo bình nước và lấy lá chuối gói thức ăn, Lý Mộ nghe thấy động tĩnh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi đống vỏ dừa, nhìn thấy hành động của Kiều Thịnh, anh biết cô đang chuẩn bị đi tìm kiếm thêm một số vật tư, nghĩ đến thái độ cảnh giác trước đó của cô, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh vẫn hỏi cô có cần kết bạn đồng hành không.

Trên bè nổi đặt đồ đạc của người ta mang đến, Kiều Thịnh cũng có ý định làm quen với Lý Mộ, nghe thấy lời mời cũng không do dự, gật đầu đồng ý.

Lý Mộ thu dọn tất cả vỏ dừa trên đá về bè nổi của mình, vẫn đeo chiếc balo da nhỏ của mình đi theo Kiều Thịnh vào rừng.

"Balo nhỏ này của anh khá tiện lợi nha, hình như dung tích cũng khá lớn, gần bằng cái rương đựng đồ cỡ trung của tôi." Kiều Thịnh tay cầm giáo sắt, trên người có mấy sợi dây buộc nước và thức ăn, nhìn chiếc balo của Lý Mộ mà thèm thuồng.

"Cái này là làm ở trên đảo gϊếŧ lợn rừng, dùng da lợn phơi khô để may, quả thực rất tiện lợi, bên trong có dung tích 15 ngăn, giới hạn xếp chồng là 99, lát nữa nếu còn có thể gặp lợn rừng, chúng ta sẽ gϊếŧ thêm một con nữa, làm cho cô một cái túi nhỏ, thu thập vật tư như thế này mà không có túi thì quá tốn sức." Ban đầu Lý Mộ đi theo sau lưng Kiều Thịnh, không biết từ lúc nào đã đi về phía trước, cây cối trong rừng mọc um tùm, nhiều chỗ đi qua đều rất khó khăn, ban đầu Kiều Thịnh đi mở đường, dần dần biến thành Lý Mộ.

Người đồng hành quá nhiệt tình, rốt cuộc có nên vô công hưởng thụ hay không, chuyện này Kiều Thịnh cũng không xoắn xuýt quá lâu, đã thuyết phục bản thân xong, nhưng để đáp lại, nếu Lý Mộ không tinh thông những chuyện bếp núc, vậy thì cô sẽ giúp anh quán xuyến một chút, cải thiện mức sống, loại đồ có chứa Carbonhydrate cũng cần đến, lát nữa về cô sẽ đi câu cá, xem thử có câu được chậu giày không.

Có người đi cùng càng thêm can đản, phạm vi hoạt động rộng hơn, Kiều Thịnh chỉ huy Lý Mộ đi sâu hơn vào rừng, dọc đường nhìn thấy, những con thỏ đang gặm cỏ bên đường có đến vài con, Kiều Thịnh phát huy bản chất hung hãn của mình, giáo sắt bay ra liền đâm trúng một con thỏ.

"Làm sao mà làm được, chính xác như vậy, mỗi lần tôi đều phải đặt bẫy mới có thể bắt được những con vật này!" Giáo của Kiều Thịnh khiến Lý Mộ ngây người, hơi ghen tị hỏi.

"Chẳng phải giống như ném lao khi đi học sao, mắt nhắm chuẩn, tay dùng sức ném ra." Kiều Thịnh đi ba bước đến gần giáo sắt, nhổ cả thỏ và giáo sắt lên khỏi mặt đất, rút

thỏ ra khỏi đầu giáo, tiện tay đưa cho Lý Mộ.

Loại đồ có mùi máu tanh này tốt hơn nên để trong balo, nếu không thu hút những con vật khác thì sẽ rắc rối, Lý Mộ nhìn con thỏ trong tay, lại nhìn cô gái tùy tiện dùng lá cây ven đường lau mũi giáo, thậm chí cô còn đào một cái hố, chôn lá dính máu vào đó.