- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Sinh Tồn Thời Tận Thế
- Chương 233: Tận thế chi hải 02
Sinh Tồn Thời Tận Thế
Chương 233: Tận thế chi hải 02
Edit: Trang Nguyễn
Trời sáng trong, Du Hành liền nghĩ đến vấn đề nhà ở, nhà cũ nhất định không thể ở được nữa, nếu muốn tu sửa sợ ngày mưa cũng không làm tốt được, hơn nữa, dù cho có chuẩn bị tốt cũng chỉ có một tầng lầu một trệt, chẳng bằng một lần nữa tìm nhà, loại nhà có thể xách đồ vào ở thẳng luôn đấy.
Ngay từ đầu ý định của anh chính là dứt khoát dọn nhà, dọn đến phương Bắc nơi có địa thế cao, lại đến nơi đó mua nhà, nói như thế mặc kệ mưa xuống thế nào, trừ phi thật sự nước dâng đến chân. Bọn họ có thể trong thời gian ngắn lù lù bất động rồi.
Bây giờ anh không thiếu tiền, một tháng này anh cũng không rảnh rối, thiết kế một phần mềm giao tiếp xã hội mà thế giới này không có, anh bán được 2000 vạn, dễ dàng mua một căn nhà. Cái gì cũng không trọng yếu bằng thân thể khỏe mạnh của anh và mẹ Trương, bọn họ cần một nơi che gió chắn mua, có thể an tâm điều dưỡng thân thể, dù sao trong nhà khách dù làm cái gì hay nấu gì, đều vô cùng bất tiện.
Bây giờ tận thế còn chưa đến, dù sao cũng phải trôi qua thời gian tốt trước mắt này.
Nhưng sau khi nhắc đến vấn đề này với mẹ Chu, bà lão có chút không muốn, vừa hỏi vì sao, bà lão lộ ra vẻ khổ sở, không chịu nói. Trong đêm cùng ngày hôm đó, Du Hành đã nhìn thấy mẹ Trương ngồi dưới đất, ngẩn người với bài vị của cha Trương đặt trên đầu giường.
Lúc ấy anh có chút không yên lòng về biểu hiện ban ngày của mẹ Trương, nên mới đẩy cửa phòng ngủ mẹ Trương xem bà lão ngủ thế nào, tuổi tác bà lớn rồi, trong đêm càng phải thăm chừng nhiều hơn.
"Lão Trương à, ông ở chỗ này, tôi ở đâu cũng không muốn đi."
Du Hành ngồi ở ngoài cửa cùng mẹ Trương, thật lâu sau mới mơ hồ nghe mẹ Trương nhẹ nhàng nói ra những lời này, lại một lát sau lại nghe mẹ Trương nói: "Ba năm sắp đến rồi, ông muốn cái gì nhớ báo mộng cho tôi, tôi gửi qua cho ông."
Bản xứ có truyền thống ba năm cúng tế người thân đã qua đời, Du Hành nghe mẹ Trương nói ba năm mới nhớ ra, anh có chút hiểu khúc mắc trong lòng mẹ Trương, còn chưa làm giỗ cúng tế ba năm cho chồng, đây chính là chuyện lớn hàng đầu! Cách cúng tế ba năm còn hơn ba tháng, mẹ Trương không chịu đi là bình thường. Có lẽ cũng có không nỡ để chồng mình cơ khổ, không nơi nương tựa.
Biết rõ mấu chốt chuyện này, ngày hôm sau Du Hành nhắc đến chuyện dời phần mộ cha Trương: "Con sợ trận mưa này cứ tiếp tục kéo dài, khu mộ viên Nam Sơn cũng sẽ ngập chìm, không bằng dời phần mộ của cha đi."
Mẹ Trương ngơ ngác: "Dời đi? Còn có thể dời đi đâu?"
"Trước đó không phải con nói muốn dọn nhà sao? Chúng ta đem đến phương Bắc đi, địa thế bên kia cao, lại mua một phần mộ địa tốt trên núi, chẳng phải là được rồi sao?"
"Không nên không nên." Mẹ Trương liên tục khoát tay: "Cha con không đi, cha con không đi đâu, đây là nhà chúng ta, là gốc rễ của chúng ta, chắc chắn ông ấy không muốn đi. Nam Sơn cao như vậy, chắc chắn sẽ không bị ngập chìm đâu!"
Du Hành lại khuyên vài câu, thấy mẹ Trương thật sự không muốn, anh cũng không miễn cưỡng nữa. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Nhiệm vụ chính tuyến của thế giới này chính là phụng dưỡng mà Trương, làm sao để phụng dưỡng trong lòng anh cũng có chút ý kiến, đầu tiên không thể bạc đãi về mặt vật chất, tiếp theo cũng phải lo lắng đến vấn đề tinh thần. Nếu anh cường ngạnh dời phần mộ, đưa mẹ Trương đi cũng không phải không làm được, thế nhưng như vậy mẹ Trương sẽ khó chịu, như vậy sẽ đi ngược lại ý nguyện ban đầu của anh hy vọng đưa mẹ Trương rời xa nguy hiểm trôi qua những ngày tháng tốt lành.
"Vậy trước cứ ở đây!" Cuối cùng Du Hành quyết định vẫn ở quê hương nguyên thân, đợi đến lúc nước dâng lên không thể nào ở nổi, mẹ Trương không đi cũng không được, đến lúc đó cảm xúc chống cự sẽ yếu đi một chút.
Mặc dù nhiều thêm một phần nguy hiểm không biết, đến lúc đó muốn rút lui cũng phiền toái, nhưng ít nhất bây giờ, nguyện vọng của mẹ Trương muốn làm bạn bên canh chồng, anh có thể giúp bà thực hiện.
Tạm thời không đi, cũng không thể ngủ mãi ở nhà khách, anh định tạm thời mua một phòng nhỏ. Nơi này là huyện thành nhỏ mười tám tuyến, trừ một vài khu vực tốt, chung quanh trường học, trung tâm chợ... thật ra giá nhà đều không mắc. Trước kia Trương Hằng Phúc nhìn trúng khu nhà ở có hơi đắt, ở mấy khu vực khác, năm ngàn đã mua được một mét vuông.
Du Hành bỏ ra hai ngày đi ra ngoài xem nhà, anh nhìn trúng chính là tòa cao ốc, vậy cần có thang máy, sau này nhìn trúng một chung cư đơn giản, vừa lúc bên trong có một căn phòng trên tầng cao anh nhìn rúng còn chưa bán được, ngay ở tầng mười ba, sau khi mua về còn xây thêm một ban công lộ thiên, nhưng mỗi mét vuông cần 3800, rồi đủ loại chi phí thượng vàng hạ cám, không đến chín mươi vạn là có thể mua được rồi.
Anh nhìn kỹ căn phòng, thiết bị lắp đặt đều rất đơn giản, thoạt nhìn cũng thuận mắt, cũng không có mùi, ống nước mạch điện đều tốt, có thể vào ở ngay, nên anh lập tức thanh toán tiền đặt cọc, hai ngày sau nhận được chứng nhận bất động sản.
Lúc mẹ Trương được Du Hành dẫn đến nhà mới, cả người đều ngây ngẩn!
"Cái này, đây là nhà mới của chúng ta sao?"
"Đúng vậy, mẹ qua đây, đi vào thang máy."
Đợi đến khi tiến vào nhà, đôi mắt mẹ Trương đều mở to, nhìn ở đâu cũng không thấy đủ, sờ cũng không đủ: "Nhà này... hết bao nhiêu tiền vậy con!"
"Trước đó con trúng số giải độc đắc, muốn cho mẹ một bất ngờ." Đây là cái cớ Du Hành đã sớm nghĩ kỹ, mấy năm trước trong nhà có một người thân trúng vé số hơn hai mươi vạn, ăn tiền lãi sống qua ngày, khiến nhiều người hâm mộ.
Mẹ Trương kinh hãi: "Con mua bao nhiêu?! Không nên trầm mê xổ số! Cha con nói, đây không phải chính đạo!"
"Mẹ, lúc ấy con áp lực lớn, liền thử mua một chút, mẹ yên tâm đi, sau này không mua nữa."
"Được, được, được phải nghe lời cha con... đánh bạc không tốt đâu, chúng ta phải làm việc đến nơi đến chốn, con xem chú họ của con, đam mê mua xổ số đến giờ bị phế đi rồi..."
Đợi nói xong những lời này, mẹ Trương lại nghĩ đến một sự kiện: "Không phải năm mới khi Tiểu Trí về nhà, nói không mua nhà ở quê sao? Con mua ở chỗ này, còn tiền mua nhà cho nó không?"
Du hành lắc đầu: "Căn nhà này mua cho hai chúng ta dưỡng lão đấy, nó à, con thấy rõ, chúng ta không trông cậy được vào nó, nó muốn mua nhà bên kia thì mua, nó trưởng thành rồi thì tự chịu trách nhiệm với bản thân mình thôi. Con giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu."
Sau khi mẹ Trương nhìn thấy căn nhà này, mới tin tưởng con trai đã thay đổi cách nghĩ, trong nội tâm vô cùng vui mừng. Không phải bà không đau không yêu cháu trai, nhưng cho dù có yêu thương cũng không bằng tình thương bà dành cho con mình. Con trai rất mệt mỏi, vì cháu trai mà không kết hôn, mỗi ngày cứ như con bò già, mới hơn bốn mươi ba tuổi, thoạt nhìn cả người cũng già như bà.
"Được được!"
Mẹ Trương rất vui mừng, cùng Du Hành ở trong nhà mới, mới ở được ba ngày, trời lại bắt đầu mưa to. Nhưng lúc này bọn họ đang ở trong phòng khô ráo, ấm áp, thậm chí mẹ Trương còn có tâm tư xem múa, xách ghế bành ngồi bên cạnh sân thượng, cách cửa sổ thuy tinh nhìn cảnh mưa bên ngoài, cảm thấy cuộc sống thế này như được trộn với mật, rất ngọt ngào.
Bà lão sắp bảy mươi tuổi, Du Hành thấy bà bình thường cũng tự mình vận động, nên không chỉ bà những động tác thể hình quá khó, chỉ dặn dò bà nhớ uống sữa chuyên dành cho người già, bên trong anh có bỏ thêm Trường Thọ Đan sơ cấp. Bà lão chưa từng uống qua thứ này, cảm thấy uống hơi đắng, bà còn tưởng loại sữa này như thế.
Du Hành mua một đống rau củ quả, bỏ vào tủ đông trong phòng bếp, mỗi ngày còn để mẹ Trương nấu canh ngọt táo đỏ cẩu kỷ tử, nếu không thì cũng là các loại thuốc bổ canh gà hầm cách thủy đảng sâm gì đó, thời điểm bên ngoài mưa to mấy ngày liên tiếp, sắc mặt hai mẹ con mỗi ngày tốt hơn.
Du Hành tận hết sức lực điều dưỡng thân thể của mình, dù sao thân thể khỏe mạnh mới có tiền vốn phấn đấu, mặc dù bốn mươi ba tuổi không tính là già, nhưng cũng không còn trẻ nữa rồi.
Trận mưa này kéo dài nửa tháng không ngừng một lần, trên TV những nhà nông trồng rau đều mang vẻ mặt đau khổ cầu xin, nói sống không nổi nữa rồi. Mỗi ngày đều có tin tức chỗ nào đó xảy ra nạn úng, không thì sự cố sụp đổ của phòng ốc lâu năm ít tu sửa ngâm lâu trong mưa gió.
Mặc dù sắp đến mùa hè, trong đầu mọi người vẫn thấy mát mẽ say sưa. Mưa ảnh hưởng rất nhiều, cho dù là học tập hay sinh hoạt, đặc biệt những người đi làm, đều nói năm nay kiếm tiền rất khó khăn! Không dễ dàng gì!
Không ít ngành sản xuất đều chịu ảnh hưởng, khách du lịch, ngành kiến trúc... đều không thể khởi công, kéo dài một ngày lại đốt một khoản tiền, đâu đâu cũng đầy tiếng oán than.
Nhưng con người có thể phân sai trái với ông trời sao, bảo ông trời dừng mưa được sao? Không có cách nào! Chỉ đành chịu đựng, ngóng trông.
Trong lúc này, điện thoại của Du Hành không nhận được một tin nhắn nào của con trai Trương Trí, vì Trương Trí nói, năm nay hắn bắt đầu thực tập, rất rất bận rộn, bảo trong nhà không có việc gì thì đừng gọi điện thoại cho hắn, bởi vậy hai mẹ con Trương Hằng Phúc cũng không dám chủ động liên hệ với hắn, chỉ có thể ở xa lo lắng cho đứa nhỏ có ăn cơm đúng giờ hay không? Có đói bụng hay khát nước không? Thực tập có mệt hay không?
Trương Hằng Phúc vừa ngọt ngào lại vừa thất vọng, hắn biết rõ bản thân không có bản lãnh gì, có thể nuôi được một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện đã là trời cao phù hộ rồi. Về phần đứa trẻ không gần gũi hắn? Chuyện này cũng bình thường mà, con trai nha, đến khi trưởng thành, làm sao có thể gần gũi với cha như hồi còn nhỏ nữa chứ, ngay chính bản thân hắn, sau khi lớn lên cũng chỉ ngưỡng mộ cha mình, rất ít khi chủ động gần gũi. Cứ thế hắn luôn đặt mình ở vị trí cực thấp cực thấp, người ngoài cuộc như Du Hành cũng thấy chua xót thay hắn.
Đại đa số tâm tình cha mẹ đều luôn giống nhau. Đều yêu thương con cái của mình, người thành thật như Trương Hằng Phúc có thể tiếp nhận trả giá đơn phương dị dạng như vậy, nhưng Du Hành làm không được. Anh sẽ đưa tiền tiết kiệm hơn mười năm qua của Trương Hằng Phúc cho Trương Trí, hắn muốn mua nhà ở chỗ nào, muốn ở chỗ nào thì tùy hắn, mãi mãi không trở về quê cũng không sao.
Nói cho cùng, cảm tình cần kinh doanh đấy, Trương Hằng Phúc kinh doanh nhiều năm như vậy cũng không đổi được một câu quan tâm của con trai, Du Hành cũng không muốn tiếp tục kỳ vọng chờ đợi, anh định cùng mẹ Trương trôi qua những ngày tháng sau này. Già rồi già rồi, cũng nên có cuộc sống của mình rồi.
Du Hành nghe vài câu, cũng không để vào trong lòng. Anh ngoại trừ tu luyện, chú ý tình hình bên ngoài, chính là mua hàng qua mạng. Trước đó mua sắm còn chưa mua được đầy đủ, bây giờ bổ sung từng cái, vì thế anh còn đặc biệt mua thêm ba chiếc nhẫn trữ vật, kiếm đủ ba mươi chiếc. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Trong lúc này, anh còn đưa mẹ Trươngđến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, đương nhiên anh cũng kiểm tra một phen. Mẹ Trương không có bệnh nặng bệnh nhẹ gì, bình thường chú ý dưỡng sinh, mặc ấm ăn no đừng để lạnh là được, thân thể Trương Hằng Phúc có chút mệt nhọc quá độ, dạ dày không tốt lắm, bác sĩ còn viết đơn thuốc cho anh.
Người đến bệnh viện rất nhiều, khám phong thấp các đốt ngón tay, rồi cảm mạo cũng khá nhiều, Du Hành lái xe chở mẹ Trương trở về chung cư, anh thấy trên đường đã bị ngập nước, tầng nước đã 20cm. Anh lo lắng, trời cứ tiếp tục mưa thế này, một ngày nào đó nước sông nước hồ cũng không điều tiết được lượng nước lớn như vậy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Sinh Tồn Thời Tận Thế
- Chương 233: Tận thế chi hải 02