Chương 210: Tận thế Cấm khu 10

Edit: Trang Nguyễn

Nói đến tử thi Du Hành cũng không sợ hãi, anh lo lắng chính là tại sao dưới lòng đất nơi này lại có nhiều tử thi như vậy? Đúng vậy, chỗ huyệt động này, hình vòm, thật lớn. Mắt nhìn không thấy đến chỗ huyệt động cuối cùng, lọt vào trong tầm mắt đều là tử thi, từng tầng từng tầng chồng lên tản mát ra mùi hôi thúi nồng đậm.

Trong lúc anh thăm dò, trên đỉnh đầu lại rơi xuống nhiều người, sau khi rơi xuống đều không nhúc nhích, anh hướng đến gần người rơi xuống gần mình nhất, sờ thử, đã không còn hô hấp.

Du Hành thở nặng nề mấy hơi, lấy một hòm thuốc từ trong nhẫn trữ vật sau khi uống thuốc giảm đau, lại châm cứu cho mình, sau mấy châm anh ói ra mấy ngụm máu, lúc này anh mới cảm thấy thân thể dễ chịu hơn một chút. Về phần tổn thương trên lưng, quả thật bị thương xương sống rồi, châm cứu dán thuốc, anh phải dưỡng vài ngày mới có thể động đậy được.

Cả người không chỗ nào không ngứa, không chỗ nào không đau, anh cố gắng chịu đựng nằm trong đống thi thể không nhúc nhích, thả ra con rối thế thân kiên nhẫn bò đến gần vách núi, lại không ngừng rơi xuống, vách tường nơi huyệt động này dựng thẳng đứng đấy, con rối cuối cùng cũng chỉ là con rối, không làm được những động tác tinh vi như vậy.

Du Hành nhắm mắt lại, từ từ vận chuyển tâm pháp [Quy tắc chung kiện thể], chỉ ngóng trông tổn thương xương sống có thể nhanh khỏi một chút, anh muốn nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này!

Trong bệnh viện, cha mẹ Chu lần lượt tỉnh lại trên giường bệnh, trong một gian phòng chệt ních giường bệnh, khắp nơi đều là người bệnh bị thương.

Cách trận động đất đã qua ba ngày, trong thời gian đấu tranh solo cùng thiên tai, đã qua thời gian bảy mươi hai giờ hoàng kim, cả thành phố này nằm ở trung tâm động đất, gặp tai họa cực nặng, liên tiếp xảy ra động đất càng tăng độ khó cứu viện.

Quy mô lớn đấy, đất đá chung quanh nơi tập trung tàu điện ngầm sụt đổ vì tuyết vì lạnh lại vì sương.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Nhân viên cứu viện làm việc ngày đêm không ngừng, nhưng từ lúc người bệnh đầu tiên xuất hiện, phạm vi dịch bệnh lan rộng lớn, các dấu hiệu rõ nhất trên người chính là: sơ kỳ bong bóng ngứa, trung kỳ sốt cao không lùi, hậu kỳ cả người thối rữa. Trước mắt tạm thời không có ca cứu chữa nào thành công.

Trải qua điều tra khẩn cấp, dịch bệnh là một loại chuột kiểu mới truyền bá, vừa tiếp xúc liền phát bệnh. Mà quỹ tích hoạt động của loài chuột này, vô cùng trùng hợp với khu vực đất sụt.

Người bị nạn kẹt bên dưới tàu điện ngầm khó khăn sống sót chờ đợi người cứu viện cũng không biết, hội nghị khẩn cấp chuyên đề chống dịch đã diễn ra, đã có người đưa ra phương án phong tỏa tất cả khu vực tàu điện ngầm, phòng ngừa chuột truyền virus ra ngoài, mặc dù đã bị bác bỏ, nhưng có thể đoán được tình cảnh trước mắt không mấy lạc quan.

Chuột lây virus qua người bệnh, bản thân cũng đã có đủ bệnh trạng. Tất cả người sống sót rời khỏi tàu điện ngầm đều bị cách ly cứu trị, cha mẹ Chu sau khi quan sát, xác định khả năng lây nhiễm rất nhỏ, nên được đưa sang phòng cách ly thường với người sống sót khác. Vết thương của hai người cũng không nặng, một người bị thương ở đùi, một người bị thương ở tay và đầu, cũng không phải vết thương trí mạng.

Sau khi mẹ Chu tỉnh lại khóc lóc cầu xin cứu mạng, con của bà còn bị nhốt trong lòng đất. Không có gì đau đớn hơn người mẹ phải tận mắt chứng kiến con mình lấy bản thân hy sinh trả cái giá quá lớn, đưa bà đến nơi an toàn càng làm lòng bà đau đớn không nguôi.

"Tôi tình nguyện người rơi xuống chính là tôi mà!"

Vào lúc mẹ Chu biết được công việc đào bới tàu điện ngầm bị tạm ngừng do nhân viên bị nhiễm bệnh với quy mô lớn, chờ chỉ thị của cấp trên, bà đau đớn vô cùng.

Trong bệnh viện, khắp nơi đều là người tuyệt vọng như vậy, trong ba ngày này động đất không ngừng có chấn động nhỏ, giống như cả thành phố này bị nguyền rủa rồi! Đúng vậy, cho dù động đất đều ở thành phố này, nhiều lắm chung quanh nơi ở đều có chút cảm giác, nhưng cũng chỉ là tủ bàn ghế rung lắc mà thôi.

Thời gian cứu viện hoàng kim đã qua, trên mặt đất công tác cứu viện đào móc vẫn tiếp tục, chỉ là trong tàu điện ngầm... quả thật đã tạm thời gác lại rồi.

Mẹ Chu khóc đến không thở nổi, cha Chu cố nén bi thương, vỗ vỗ lưng bà, bên tai nghe y tá dường như lơ đãng nói: "Bệnh chứng của chú lạ thật đấy, đây là lần đầu tiên tôi thấy bong bóng ngứa lặn xuống kết vẩy..." Bong bóng ngứa trên người mẹ Chu dưới sự khống chế của Du Hành, không có chuyển biến xấu cũng không có chuyển biến tốt, nhưng cha Chu bởi vì sử dụng Trường thọ đan, đã xuất hiện một phần nhỏ bong bóng kết vẩy.

Y tá sau khi kiểm tra xong liền đi ra ngoài, đóng cửa phòng cách ly, định đi báo cáo cho cấp trên.

Đợi y tá rời khỏi, bỗng nhiên cha Chu nảy ra ý định, ông nhìn về phía gian phòng cách ly người bệnh, phòng cách ly khoảng 50m2, lại chật ních người bệnh, bên trong đều là người bệnh đau đớn kêu la kêu ngứa, không ít người bị trói chặt tay chân, sợ hắn cào gãi bản thân.

Chỉ nhìn đơn giản tràng diện thế này khiến người không ít bỡ ngỡ.

Thật ra theo đạo lý, bệnh này cần cách ly, cũng không phải loại cách ly này. Một nhóm người nhốt chung một chỗ, không phải lây bệnh cho nhau sao? Làm sao mới có thể chữa trị hết được đây? Nhưng không còn cách nào, thành phố Lệ hỗn loạn, phòng nhỏ tốt hơn một chút cũng khó tìm, khắp nơi đều là lều vải đấy.

May không có gió lớn mưa to, bằng không càng khó. Thiếu chỗ ở, cũng biết tình cảnh bây giờ không tệ rồi, làm sao còn đòi một người một phòng cách ly nữa đây? Có lòng mà không có sức thôi! t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Cha Chu chờ vận may, hỏi mấy người bệnh cùng cách ly trong phòng, biết bọn hắn từ lúc nhập viện đến nay cũng không hề khởi sắc.

"Phải cách ly! Một đám người ở với nhau sao tốt được!"

"Nghe kể có một ít người không nhiễm bệnh vận chuyển người nhiễm bệnh đi ra ngoài, bây giờ đều đã bị nhiễm, chúng ta làm sao đây?"

Trong lòng ông dần dần có một chủ ý, ông biết rõ tình huống của mình, lúc ấy thiếu chút nữa không qua khỏi, bây giờ cũng không tốt cho lắm. Giống như y tá nói, một mảng bong bóng ngứa trên chân ông đã kết vẩy rồi, người khác có không? Không có! Mà con ông có thể trị cái này, con ông có thể trị!

"Con tôi có thể trị." Cha Chu nỉ non một câu, cố gắng chống đỡ thân thể đi xuống giường gõ cửa: "Người đâu! Người đâu!" Bên ngoài có bảo vệ canh gác, thấy tình huống liền nhìu mày, khoác tay ra hiệu cha Chu trở về nghỉ ngơi.

"Mở cửa, tôi có chuyện lớn cần báo, có thể chữa bệnh được!"

Bảo vệ cũng không thể mở cửa, hắn võ trang đầy đủ chỉ lộ ra đôi mắt, thấy cha Chu vẫn luôn gõ cửa, đành phải liên hệ với cấp trên, nói có người bệnh gây chuyện, giống như không kiểm soát được cảm xúc.

Cha Chu không biết bảo an nói thế nào, có thể gọi bác sĩ y tá đến, nói tinh thần của mình có vấn đề. Vừa rồi bác sĩ bên kia trong lúc cấp bách đã nghe y tá báo cáo, cũng có chút hứng thú: "Tôi đi xem." Bác sĩ đến thay quần áo cách ly, đi đến gian phòng cách ly.

Sau khi bác sĩ đến, cha Chu mở ra tài hùng biện, đem con mình nói thành y thuật cao siêu văn võ song toàn.

"Thật sự!" mẹ Chu cũng kịp phản ứng: "Tôi thề! Con tôi cũng châm cứu cho tôi, người có thể xem."

"Xem tôi là được!" Cha Chu vén quần lên: "Chính các người xem!" Còn chuyển vòng vo đủ góc độ cho người bệnh khác trong phòng bệnh xem: "Đã kết vảy rồi."

"Mẹ tôi có được không?"

"Có thể! Con tôi còn giúp châm cứu cho những người khác, các người có thể hỏi thăm một đám người tiến vào bệnh viện cùng lúc với tôi, bọn hắn có thể làm chứng đấy!"

Bác sĩ suy nghĩ, việc châm cứu này đã có bác sĩ trung y thử qua, lại không có hiệu quả như người bệnh này nói. Nếu đây không phải gạt người, người kia quả thật vô cùng cần thiết, vừa lúc bây giờ bệnh viện thu nhận một người bệnh có bối cảnh khó lường, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, mắt thấy sắp chết đến nơi rồi, nếu con trai người bệnh này có thể chữa trị thì...

"Nếu ông bằng lòng, mời tiếp nhận thêm một bước để chúng tôi tiến hành kiểm tra sức khỏe của ông."

"Tôi đồng ý." Cha Chu thả ống quần, từ từ gật đầu.

Sau ba ngày cứu trợ, đội cứu viện đặc biệt đến đào bới nơi Du Hành mất tích một lần nữa. Công tác đào bới vô cùng không thuận lợi, vừa mở đầu đã đào được hơn mười thi thể và năm người sống sót, bên trên muốn đào người, ngay cả bóng cũng không thấy.

Du Hành cũng không biết cha Chu bôn ba vì anh, anh ngây người ở huyệt động thần bí này trọn một tuần, tử thi bên người mỗi ngày đều gia tăng, mỗi lần nghe tiếng chuột kêu liền biết rõ, trong chốc lát sẽ có người sống sót rơi xuống.

Vì an toàn của mình, anh đặc biệt tìm một nơi không có thông đạo trên đỉnh đầu nằm.

Người rơi xuống cũng không phải không có người sống, chỉ là đa phần đều là người nửa chết nửa sống. Ở đây ếu khí dày đặc, người hơi nhiễm bệnh, bệnh tình liền chuyển biến xấu rất nhanh, Du Hành chính mình bồ tát qua sông cũng khó lòng, căn bản không làm được gì, trong chốc lát ngay cả hơi thở sự sống cũng không có.

Bây giờ điều Du Hành có thể làm, luôn luôn tu luyện tâm pháp [Quy tắc chung kiện thể], phòng thủ vững tấm chắn của mình. Anh đã "xem qua", thân thể anh đã bị uế khí xâm lấn vô cùng nồng đậm, từng giây từng phút nội tuần hoàn càng không ngừng vận chuyển, anh cũng cường chống uống thuốc, châm cứu, lúc này mới cầm cự một hơi không chết.

Bảy ngày này, thật không phải người qua được đấy. Cũng may tố chất thân thể cường, lại có thuốc tốt và châm cứu phụ giúp, sau bảy ngày vết thương xương sống mới tốt lên bảy tám phần, trong mắt người ngoài tốc độ khỏi hẳn này đã có thể so với hỏa tiễn, tổn thương gân cốt mất một trăm ngày mới có thể lành, nay tổn thương nơi xương sống càng quan trọng hơn, bảy ngày thật sự quá thần tốc.

Du Hành lại cảm thấy bảy ngày này trôi qua quá lâu quá lâu rồi, không có tấm gương anh cũng biết, hình tượng bây giờ của mình hoàn toàn không thể gặp người. Bong bóng nổi đầy người đều bể nát, cũng không khép miệng, chảy mủ, ngứa đến hận không thể đâm đầu vào tường chết cho rồi, mặc kệ anh uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Huyệt động quá độc, cho dù là uế khí hay thi khí, cũng không phải nơi người có thể ở được.

Sau khi anh có thể hành động, anh liền bắt tay tìm cách rời khỏi đây. Huyệt động này thật lớn, hình vòm trên trần nhà đều vừa vặn cho một người thông qua, rậm rạp chằng chịt đấy. Anh chọn một mặt vạch núi dễ bò nhất, bắt đầu hành động.

Vách núi thẳng đứng, muốn leo lên độ khó rất cao đấy. Du Hành tìm kiếm công cụ trong nhẫn trữ vật, dây thừng, đinh, rìu sắt cùng dao găm... đều lấy ra hết, chính mình trước bò lên trên, lại để con rối thế thân đứng trên bờ vai mình đóng đinh bên trên từ từ leo lên, rồi để nó tiếp tục bò lên trên.

Ngoại trừ tổn thương xương sống còn hơi ẩn ẩn đau, tiến triển coi như thuận lợi, chỉ là trên đường bò sát, gặp phải hai lần uế chuột chuyển người vứt xác, có một lần còn vừa vặn nện trên mặt anh, thiếu chút nữa khiến anh ngã xuống.

Du Hành biết rõ đạo lý nhất cổ tác khí (nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc), huyệt động này khó leo lên, bởi vậy nhất cổ tác khí (*) không ngừng nghỉ bò lên trên.

Giây phút anh leo ra khỏi thông đạo, anh lập tức co quắp trên mặt đất, nhìn đồng hồ một chút, vậy mà đã qua năm tiếng. Cả người vừa mỏi mệt vừa đau đớn, đặc biệt bả vai, tay chân và eo, anh cố chống đỡ ngồi xuống, trước ăn chút gì đó, lại nhìn bốn phía chung quanh.

Đây cũng là một chỗ đường hầm tan hoang, tấm cách ly rơi xuống cách đỉnh đầu anh chỉ có nửa mét, sau khi anh ăn xong hồi phục chút sức lực, cũng không muốn ngây người lâu dài ở nơi quỷ quái này, trước khi rời đi anh lấy dây thùng trong nhẫn trữ vật, một đầu buộc chặt trên đường ray ở mặt đất, còn lại một đầu anh ném xuống thông đạo. Nếu có người sống sót bị chuyển đến đây, dây thừng còn có chút công dụng nào đó.

Trước khi rời đi, Du Hành dùng con rối thế thân đi trước dò đường hai đầu, một mặt tìm đàn uế chuột vận chuyển xác chết, anh lại chọn một đường khác để đi. Sau khi anh đi một đoạn mới phát hiện, đoạn ray này có lẽ có người sống sót đào móc qua, một ít chướng ngại đều có dấu vết con người đào bới, điều này giúp anh giảm bớt rất nhiều thời gian.

"Nhất định phải chạy đi."