Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 209: Tận thế Cấm khu 09

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Trang Nguyễn

Quả thật chen vào không phải chuyện dễ dàng, người béo kia sợ mọi người vứt bỏ hắn, chết sống cũng muốn là người đầu tiên đi vào, Du Hành sợ hắn ngăn chặn thông đạo, đến lúc đó ra không được lùi không xong, không phải luống cuống chân tay sao? Người sống sót khác cũng không muốn, bảo hắn đi cuối cùng, hắn cũng không chịu, nghiến răng nghiến lợi ngăn phía trước cửa động.

"Nếu các người để tôi đi cuối cùng, tôi ở chỗ này đập đá, khiến các người đều bị chắn ở bên trong!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Thông đạo thật sự nhỏ, cũng thô ráp, có thể thấy được lúc đào rất tùy tiện, chỉ cao khoảng 1m5, nơi thấp nhất thậm chí chỉ cao một thước, cần cúi thấp người hóp bụng để đi qua. Trên tay anh giơ đao và búa, do chính mình đi tuốt đằng trước, lấy cái búa ra phía sau cũng không ai thấy được.

Thấy một ít đá nhọn anh đều đánh xuống, cũng cẩn thận đập vỡ một ít nơi không tốt lắm, để đường dễ đi chút ít.

Ở phía trước mở đường đi đại khái khoảng chừng 50 mét, anh nghe thấy sau lưng có người la lớn: "Tôi bị kẹt rồi!"

"Ai đừng chen lấn, đừng đẩy! Đau quá!"

"Con mẹ nó!"

"Đừng cãi đừng mắng nữa, mau đào đi, kẹt lâu ở chỗ này coi chừng xảy ra chuyện đấy!"

"Vậy mày hỏi hắn đi! Đã nói hắn béo quá đừng cố chen vào, cứng đầu không chịu nghe, bây giờ chen lên rồi kẹt ở đây, giờ làm sao đây?!"

Du Hành nghe qua tai mấy lời này, anh cứ tiếp tục đi phía trước, bây giờ chuyện anh có thể làm chỉ có thể đi thẳng đến phía trước.

Cứ như vậy đi hơn một giờ, gần hai trăm mét này khiến Du Hành cũng muốn đau lưng, rốt cuộc eo đã có thể đứng thẳng, anh thoải mái thở phào nhẹ nhỏm.

Đèn pin cột trên đỉnh đầu đã sớm phủ một tầng cát, anh đơn giản quét quét qua, quay người kéo cha Chu ra, lại dẫn mẹ Chu ra ngoài. Thời điểm kéo tay anh còn thuận tay sờ mạch, thân thể hai người còn tốt, điều này làm cho anh yên tâm một chút.

Đằng trước chính là trạm tàu điện rồi, ngọn đèn lờ mờ, Du Hành kẹp đèn pin ngay chỗ góc đá chiếu sáng cho mấy người phía sau, anh đỡ cha mẹ đi lên sân ga phía trước.

Càng đến gần đây, âm thanh càng lớn, ngọn đèn hắc ám trên sân ga khắp nơi đều là hạt cát.

"Cha mẹ ngồi đi, con đi xem thử."

Anh men theo âm thanh đi qua, bò lên cầu thang, lúc quẹo lên đường hành lang phát hiện có một cái hố, thì ra ở đường hành lang này đã bị tảng đá ngăn chặn với cầu tháng, nhưng có một cửa động cao nửa người xuất hiện trên mặt tường kia.

Âm thanh từ bên trong truyền ra, có lẽ khoảng cách rất xa.

Rất có thể có người sống sót đang đào bới!

Anh không sốt ruột đi vào, tránh ở một bên, hướng về cửa động hô lên: "Có ai không? Tôi từ sân ga khác đến đây, có ai không?"

Mới hô một câu, đã có người trả lời: "Có người có người!"

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đó là âm thanh dẫm lên cát đá sỏi tạo thành. Rất nhanh từ trong thông đạo có người đến, Du Hành một lần nữa tránh ra, đợi bên trong có một người phụ nữ trẻ tuổi chui ra, anh đánh giá vài lần mới thả tay.

"Cậu từ tàu điện ngầm nào đến đây?"

"Trạm tàu điện Gia Tín."

Người phụ nữ kinh ngạc trợn tròn mắt: "Chỗ đó rất xa đấy! Chúng tôi đang đào đường phái trên, sắp đào ra rồi!" Sau khi hỏi mấy câu trên mặt người phụ nữ hiện ra vẻ vội vàng: "Các người cũng mau đến hỗ trợ đi!"

Nói xong cô vội vã chui vào trong.

Du Hành cũng đi theo chui vào, nhìn một vòng một lúc mới quay người nói với cha mẹ Chu đi theo: "Con đi đào phụ, cha mẹ ở sau con." Anh đưa một thanh đao cho bọn họ: "Phía trên đã đào được gần cuối rồi, nhưng con sợ có dư chấn, hai người nếu lên được thì phải chạy thật nhanh."

Trước khi đi lên trên, anh còn châm cứu cho cha mẹ một lần, lại châm cứu cho mình một lần, uống vài thứ rồi mới đi lên.

Người sống sót đã thông qua đường hầm đang ngồi một bên, Du Hành nói: "Thắng lợi ở ngay trước mắt, còn sức lực thì đến giúp đào, như vậy mới có thể sớm ra ngoài một chút!"

Bên trên quả thật đào không sai biệt lắm, nghe người sống sót bên trong nói, ở đây không khó đào: "Ít đá tảng lớn, bằng không thật đúng là không đào được động." Lúc này bọn hắn sắp đào được lối ra, hạt cát đá tảng không ngừng bị tống xuất ra đầu động.

"Đừng ném loạn, cẩn thận coi chừng sụp đổ."

Du Hành chăm chú gật đầu, từ từ đặt đá tảng ở trên mặt đất, sau đó phía dưới lại có mấy người đi đến hỗ trợ làm chút việc vụn vặt.

Động đất bay mươi ba tiếng đồng hồ sau, cửa ra vào ở trạm tàu điện ngầm nhỏ này đã đào ra được, trong đại sảnh vang lên tiếng reo đầy vui mừng!

"Đừng la lớn cẩn thận kẻo chấn động đến đá tảng, mau mau xếp hàng đi ra ngoài, ngàn vạn lần đừng chen lấn, đừng đẩy nhau đấy!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Thấy người sống sót đã sốt ruột chen chúc lên, Du Hành đi xuống đón cha Chu mẹ Chu, nhưng muốn xuống dưới còn phải... bởi vì toàn bộ người trong sân ga đều lên đây, tin tức vô cùng linh thông, lúc lên lúc xuống lại ngăn chặn nhau, không có cách nào anh đành phải nép người vào để người ta lên trước, chỉ hy vọng cha mẹ nhìn thấy tình huống thế này cũng đi theo lên đây mới tốt.

Mắt thấy đã có mười mấy người bò lên, rốt ruộc anh đã trông thấy cha mẹ Chu bị kẹp ở giữa đi lên, Du Hành vội vàng đón được người: "Đi thôi!"

Anh lớn lên cao lớn, che chở mẹ Chu đi lên phía trước, cha Chu đi theo phía sau, lúc này chen tới chen lui, Du Hành cũng đứng yên bất động, anh để mẹ Chu lên trước.

"Đến cha lên đi." Anh thò tay kéo cha Chu một cái đẩy lên.

Thời gian đào thông đạo này không dài, cũng thô ráp vô cùng, một người chui vào liền đổr a một tầng đất, vừa đi trong chốc lát chợt nghe người phía trước lớn tiếng hô to: "Ra được rồi ha ha ha!!"

Động đất sau thời gian cứu viện bảy mươi hai tiếng đồng hồ hoàng kim, nhóm người sống sót bị nhốt bên dưới tàu điện ngầm bằng sự cố gắng của mình đã thấy được ánh sáng mặt trời, làm sao không khiến người kích động cho được?

Trong đường hầm nhỏ hẹp người sống sót càng hoảng sợ hơn.

"Đừng chen lấn nữa, đau quá!"

Thông đạo nhỏ chấn động, hạt cát tuôn rơi không ngừng nện xuống. Phía sau có người ập vào người Du Hành, khiến anh lảo đảo thiếu chút nữa quỳ xuống, vừa muốn chống đỡ thân thể, sau lưng lại có lực lớn đυ.ng đến, nếu đổi lại là mẹ Chu người phụ nữ nhỏ gầy yếu đuối, có thể không đυ.ng ngã gục luôn sao?

Trong thông đạo nhỏ hẹp bị một đám người vội vàng nổi điện đánh ngã, hậu quả sẽ là gì? Khả năng không cách nào đứng dậy nổi!

Mặc dù Du Hành không bị đυ.ng ngã lăn ra đất, nhưng cũng hiểu áp lực rất lớn, người đã nửa quỳ rồi. Thông đạo này vốn rất nhỏ, người nửa ngồi, không thể dùng nhiều sức lực, anh cũng tức giận, hai tay chống tụ lực, đơn giản chỉ cần đưa chân đạp ra phía sau một đạp!

"Ôi!"

Anh thở ra một hơi, nắm chặt thời gian nhanh chóng đứng lên, tăng thêm tốc độ bò lên phía trước. Lúc này bò phía sau nhẹ nhỏm hơn nhiều, vừa rồi bị anh đạp một cước kia, đã kéo một khoảng cách với người phía sau, chờ anh leo lên đến lối ra nhìn thấy hai đôi tay ngay trước mắt, vì vậy thò tay bám vào, đã bị một lực lớn kéo ra ngoài.

"Sao cha mẹ không lên trước? Đi nhanh lên."

Du Hành lôi kéo cha mẹ Chu tiếp tục bò lên trên, không xong chính là mới đi được vài bước đột nhiên cảm giác đất rung núi chuyển, sắc mặt ba người đều biến đổi! Hôm nay còn chưa có động đất, không lẽ thật sự đen đủi đến thế, vừa rời khỏi tàu điện ngầm đã xảy ra động đất rồi sao?!

Du Hành một tay kéo một người, dùng lực bò lên trên. Anh đã có chủ ý trong tốc độ ánh sáng, đã đến một bước này, nếu cả nhà đều rơi xuống thì thật là may mắn!

Đi được một người thì thoát một người!

Mặt đất cách vài giây đó xảy ra chấn động kịch liệt, có một bậc thang bật ra khỏi nền nhà nện vào trên chân, sau đó loạt xoạt bậc thang rơi xuống dưới. Anh cảm giác thân thể ngả ngửa ra sau, vì vây nhanh chóng cúi người di chuyển trọng tâm.

"A Tinh, con lên đi, chạy đi!"

Du Hành mắt điếc tai ngơ, trước mắt chính là bậc thang cuối cùng, anh dồn toàn lực vào hai tay, dùng sức đẩy cha Chu mẹ Chu ra ngoài, lấy hết luồng sức mạnh này ra, anh cũng không khống chế nổi thân thể, cả người ngả ngược ra sau, treo trên bầu trời rớt xuống hành lang. Anh chỉ kịp lấy chăn nệm từ trong nhẫn trữ vật quấn lấy mình, sau đó va chạm với lực lớn ——

Người đau đớn suýt ngất đi. Anh dùng tư thế an toàn nhất cuộn thành một đoàn, phòng ngừa bị thương chỗ hiểm. Anh gắt gao túm chặt chăn bông, cảm giác cả người không ngừng nhấp nhô, va chạm, đầu choáng váng não trướng đau, cả người đều đau nhức.

Cũng không biết đã qua bao lâu, chấn động từ từ ngừng lại, anh còn theo quán tính tiếp tục rơi xuống đất, không biết đá tảng từ nơi nào rơi xuống va vào lưng anh, anh đau đớn kịch liệt, ngất đi.

Du Hành cũng không biết mình hôn mê bao lâu, trước sau anh vẫn luôn cảnh giác, cho dù chóng mặt cũng kéo căng tinh thần, tỉnh lại cũng rất nhanh. Kỳ quái chính là anh vừa khôi phục thần trí, lại cảm giác mình đang di chuyển, sự di chuyển này đặc biệt quái dị, chân sau và đầu vẫn luôn chạm đất, tay lê trên đất sờ lấy cát, gấp nhất chính là đầu anh, cứ một lúc lại va chạm đất.

Đau chết! Anh hoài nghi mình bị đau mới tỉnh lại đấy, anh giãy dụa khẽ động, bên người vang lên tiếng kêu chít chít, lúc này anh mới phát hiện chính mình đang bị một đoàn chuột khiêng đi!

Trách không được cảm giác kỳ quái như vậy!

Anh nhanh chóng ngồi xuống, thế nhưng còn chưa động, tổn thương trên lưng đã khiến anh lại nằm xuống. Nhất định là bị thương đến xương cốt rồi, hỏng mất.

Phát giác anh không nhúc nhích được, những con chuột kia tụ lại nhanh như chớp, kêu chít chít lại khiêng anh lên, xóc nảy tiếp tục tiến lên phía trước.

Đám chuột này chính là uế chuột! Ý thức được điểm ấy, Du Hành làm sao cũng không chịu tiếp tục đi lên phía trước, thò tay đơn giản túm lấy đá tảng bên cạnh, thế nhưng những con chuột kia cũng kiên nhẫn, há mồm cắn anh. Sự đau đơn này không cách nào hình dung được, anh thoáng chốc liền buông lỏng tay.

Khoảng cách anh tỉnh lại chưa đến mười giây, anh đã cảm thấy thân thể không còn sức, cả người lại suy sụp, ngón tay làm sao cũng đều không cử động được, người lịm đi.

Bởi vì một đầu khe trượt, cũng không quẹo vào, người trơn trượt một cái sẽ chấm dứt, trong lòng Du Hành kêu thảm, trong nhẫn trữ vật chỉ có một bộ chăn đệm, bây giờ cũng không còn, chỉ có thể lấy ra một chiếc áo khoác che đầu, hy vọng có thể giảm xóc. Về phần tổn thương trên lưng, tạm thời không cách nào quan tâm được nữa.

Cũng may lúc anh rơi xuống đất cũng không phải đá vụn hay khối sắt théo như trong tưởng tượng, có chút mềm, chỉ là anh vừa rút đầu từ áo khoác ra, xộc vào mũi là một mùi thúi của xác chết. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành cường chống nhìn một vòng, ở đây đều đen thui, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng lúc này anh mơ hồ dự cảm, cảm xúc trong tay... anh lấy một ngọn đèn pin ra mở lên, ngọn đèn vừa chiếu sáng, quả nhiên anh vừa nằm trên xác chết.
« Chương TrướcChương Tiếp »