Chương 4: Trong kí ức xa xôi nào đó
""Vương Triều Vân."" ""Vương Triều Vân."" Vẫn chưa nghe thấy tiếng đáp trả cô bạn lay nhẹ cánh tay Vương Triều Vân.
""Ừm."" Vương Triều Vân xoay người nhìn cô bạn học Diệp Triết ngồi bên cạnh. Không khỏi thở dài vì cô bạn này nói quá nhiều, bất kể trong giờ học, giờ ra chơi hay giờ nghỉ giữa tiết. Nhưng ông trời cũng thật kì lạ, Vương Triều Vân sau này chỉ có một mình Diệp Triết là bạn thân nhất, bởi cô không có nhiều bạn cũng không biết cách ăn nói để thu hút bạn bè, hoàn toàn sống rất yên vị và độc lập.
""Cậu nhìn xem kia!"" Diệp Triết nhướng mày, giơ tay chỉ về phía trước, nơi một nam một nữ đang đứng trước hành lang nói chuyện phiếm, thấp thoáng thấy nụ cười tươi trên gương mặt đáng yêu của cô gái đó, có lẽ là nhiều hơn một niềm vui. Vương Triều Vân rõ không để tâm đến những chuyện bên ngoài, tiếp tục chúi đầu vào cuốn Tiểu thuyết Ngôn tình trước mặt, lười biếng hỏi.
""Thì sao?""
""Cậu thấy họ thế nào, có đẹp đôi không?""
""Không biết. Không để ý lắm!"" Vương Triều Vân dời tầm mắt liếc nhìn cô bạn ""Hình như cậu rất hay quan tâm đến những chuyện không đâu.""
""A được rồi, được rồi. Không nói đến chuyện này nữa!... Nhưng mà cũng phải công nhận họ đúng là nam thanh nữ tú."" Diệp Triết vừa nói vừa xuýt xoa khen ngợi. Không khen ngợi sao được, đẹp đến thế cơ mà.
""Ừm. Đúng rồi, thật sự rất đẹp!""
Tống Hàn và Vi Tang Tang... thật sự rất đẹp!
-----------------------------------------------------------------
""Vương Triều Vân. Em luôn đứng đầu bảng xếp hạng của khối từ trước đến nay, cô thật sự rất tự hào về em!""
""Vâng. Cảm ơn cô - cô Hạ.""
Những tràng pháo tay rộn ràng nổi lên, các học sinh trong lớp hết sức ngưỡng mộ năng lực học phi thường của Vương Triều Vân, vẫn luôn đứng đầu bảng toàn khối. Thời đó quả thực là rất đáng nhớ về những thành tích học tập của Vương Triều Vân, cô luôn là học sinh tiêu biểu, nhận được sự kỳ vọng từ thầy cô rất nhiều, cô thường tham gia vào các cuộc thi lớn tầm cỡ Quốc gia và giật giải cao. Giờ đây mỗi khi nhớ lại những chuyện đó, cô cũng vẫn rất tự hào về bản thân, chí ít mình cũng từng là người giỏi giang như thế. Nhưng vào thời khắc cả lớp rối rít thán phục cô thì lại có những người rất không yên phận, rõ là muốn gây chuyện với cô.
Tống Hàn đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trang nhưng lại có vẻ chăm chọc người nhìn. Vừa mở miệng nói thì ngay lập tức mọi con mắt đều đỗ dồn về phía anh - con người rất không yên phận!
""Thưa cô. Em nghĩ Vi Tang Tang xếp hạng hai toàn khối, chỉ thua mỗi Vương Triều Vân. Bạn ấy cũng đáng được mọi người khen ngợi, vậy sao cô lại không tuyên dương bạn ấy? ""
""..."" Cô Hạ bất chợt hóa đá trước câu nói của Tống Hàn. Thật là chưa có học sinh nào dám thẳng thắn như vậy.
Vương Triều Vân tâm trạng hiện không tốt lại vì câu nói lỗ mảng này mà bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu hơn, không nhượng bộ, cũng đứng phắt dậy. Đôi mắt không hề trốn tránh hay lộ một tia rụt rè nào, nhìn thẳng vào mặt Tống Hàn.
""Cậu nói không sai, tôi thừa nhận Vi Tang Tang đáng được tuyên dương nhưng xin hỏi dựa vào đâu mà Tống Hàn cậu lại có ý kiến?"" Ngừng một giây, Vương Triều Vân nói tiếp ""Ngay cả Vi Tang Tang còn chưa lên tiếng phản bác thì cậu lấy cái quyền gì?""
Không khí trong phút chốc trở nên nóng lạ thường.
""Vương Triều Vân! Tôi không hề có ý kiến, chỉ là đang bày tỏ quan điểm của mình thôi!""
Anh ngang ngạnh đáp trả lời của cô, khí thế cứ như mình đúng rồi.
""Bày tỏ quan điểm? Tống Hàn! Tôi nói cho cậu biết...""
Vương Triều Vân không thể kiềm chế, tức giận đến bốc hỏa, chỉ hận không thể bước đến tát vào mặt cái tên kia cho thỏa đáng.
""Vương Triều Vân!"" Cô Hạ bỗng lên tiếng can ngăn ""Các em đừng cãi nhau nữa. Đây là lớp học đấy, các em phải biết tôn trọng các bạn. Hai em chính là đang làm cho lớp mất thời gian học hành đấy biết chưa!""
Vương Triều Vân lừ mắt nhìn Tống Hàn cực kì căm phẫn, Diệp Triết thấy bạn mình như thế liền kéo kéo tay Vương Triều Vân:
""Còn không mau ngồi xuống!""
Vương Triều Vân ẩn nhẫn, cố gắng kìm nén cơn giận, ngồi phịch xuống bàn, đôi mắt dán chặt vào cuốn sách giáo khoa dày cộm, quyết không ngẩng đầu lên. Kết quả ngồi chưa được bao lâu thì tiếng chuông reo kết thúc buổi học.
Các bạn học mau chóng dọn sạch sẽ tập vở rồi kéo nhau đi về, ra đến cửa còn ngoảnh đầu lại nhìn Vương Triều Vân với Tống Hàn vẫn đang đứng bất động trong lớp, dĩ nhiên không thể không để ý đến Vi Tang Tang đứng nép mình bên cạnh Tống Hàn. Mọi người nhìn ba người bọn họ cười đầy ẩn ý, thực là chuyện ly kì hiếm khi thấy.
""Sao các em còn chưa về?""
Cô Hạ thất kinh nhìn ba đứa.
""Vâng! Thưa cô!""
Trong không khí ngột ngạt chỉ nghe thấy mỗi tiếng của Vi Tang Tang, hai người kia dường như không đoái hoài gì đến lời nói của cô Hạ, mà thực cũng chẳng có tâm đâu mà để ý. Cô miễn cưỡng lắc đầu bỏ đi, thật là học sinh ngày càng dở hơi và bạo dạn, chỉ giỏi cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, thật sự là rất đỗi bình thường.
Đột nhiên Vi Tang Tang bước đến bàn của Vương Triều Vân, mặt hơi cúi xuống e dè nhìn Vương Triều Vân.
""Tớ xin lỗi, Vương Triều Vân!"" Nhận thấy sắc mặt cứng nhắc của Vương Triều Vân, cô nói tiếp ""Chỉ đều tại tớ không tốt. Thật sự rất xin lỗi cậu!""
""...""
Vương Triều Vân vẫn là im lặng, đôi mắt lơ đễnh dường như không quan tâm cô ta đang nói cái gì với mình chỉ lo cặm cụi gom tập sách bỏ vào ba lô, trong lòng không ngừng coi thường con người này đã giả tạo như vậy mà lại còn...
Vi Tang Tang nắm chặt lấy tay Vương Triều Vân, khuôn miệng nhỏ nhắn bỗng nhiên thốt lên như làm nũng:
""Tớ thật sự xin lỗi mà!""
Câu nói này không những không làm cho Vương Triều Vân mềm lòng tha thứ mà ngược lại còn khiến cô ghê tởm hơn, ghê tởm, thật sự ghê tởm...
""Ai nha, cô xin lỗi tôi thì được gì? Mau gọi cậu ta xin lỗi tôi đi!""
Vương Triều Vân vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tống Hàn đang đứng ở phía trước, vừa đúng lúc đôi mắt anh cũng đang nhìn cô và Vi Tang Tang nói chuyện, mang một tia nghiền ngẫm, đánh giá.
""Mà xem ra hình như cậu ấy, à không phải gọi là bạn trai cô không muốn làm vậy.""
""Cậu ấy không phải bạn trai tớ!""
Vi Tang Tang đỏ mặt làm ra vẻ ngượng ngùng, lên tiếng nhưng giọng bỗng trầm xuống khi nhắc đến hai chữ "" bạn trai "".
Vương Triều Vân khinh bỉ nhìn bọn họ, đã tốt đẹp như thế lại còn làm bộ che giấu, còn muốn lừa gạt ai đây chứ?
Không một chút do dự, cô dứt khoát đẩy tay Vi Tang Tang ra khỏi tay mình, xách ba lô lên bước ra khỏi cửa lớp. Còn đi chưa được bao lâu thì đôi tay như có ai giữ lại bỗng trở nên nặng nề, lại có chút đau đớn, Vương Triều Vân xoay người lại. Là Tống Hàn, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô tựa như muốn xoáy vào tận tâm can của cô, không cho cô đường thoát.
""Vương Triều Vân! Vi Tang Tang, cậu ấy đã xin lỗi cậu rồi."" Giọng điệu cường ngạnh nhưng rất khó nghe. Lọt vào tai Vương Triều Vân lại càng không dễ nghe, Vương Triều Vân khóe môi cong lên, cười mỉa:
""Không lẽ, đến nước này mà cậu còn muốn gây sự sao? Thật sự là rất muốn sao?""
""Tôi không gây sự, nhưng Vi Tang Tang không hề có lỗi mà lại xin lỗi cậu như vậy, lẽ nào cậu không thấy cảm kích hay sao?""
Vương Triều Vân nghe đến đây không nhịn được cười lớn, cảm giác như vừa mới nghe kể chuyện hài xong.
""Đúng, tôi rất cảm kích, thật sự là rất cảm kích đó a! Vậy sao cậu lại không đi xin lỗi tôi đi? Vì sao phải để Vi Tang Tang xin lỗi tôi?..."" Ngừng một giây, cô cười lạnh ""... Như thế đã có phải là hèn hạ lắm không, Tống Hàn?""
Xem xét biểu tình của Tống Hàn, không thấy động tĩnh gì, Vương Triều Vân vẫn không có ý định buông tha.
""Dù vậy, tôi cũng thấy hai người diễn rất sâu a!""
Tống Hàn câm lặng, lườm Vương Triều Vân một cái rõ phẫn nộ, ánh mắt lộ đến chín phần giận dữ. Cô nói anh và Vi Tang Tang đang diễn kịch? Chính là đang nói hai người bọn anh rất giả tạo?...
Tống Hàn bỗng cảm thấy bất lực buông bàn tay đang gắt gao nắm chặt lấy tay Vương Triều Vân. Vương Triều Vân hừ lạnh, rất nhanh chóng cô rút tay mình thoát ra khỏi "" sự ấm nóng truyền đến tự nhiên "" đó rồi bỏ đi. Đi được vài bước, cô bỗng khựng lại, dường như sực nhớ ra điều gì, cô ngoảnh mặt lại nhìn anh:
""Thật sự là hèn hạ hay không có can đảm, kết cục cũng chỉ là không giữ được!""
Cơ thể Tống Hàn thoáng chốc giật mạnh, đôi tay không ngừng run rẩy chột dạ, sững người nhìn theo cô, cho đến khi bóng dáng nhỏ bé ấy đã khuất dần sau dãy hành lang tối tăm, anh vẫn đứng bất động nơi ấy vô thức nhìn về mảng đen phía trước.
Ba chữ "" Không giữ được "" đối với anh mà nói lực sát thương không hề nhỏ. Cô đã nhìn thấu con người thật sự của anh, cô cũng đã biết suy nghĩ thật sự của anh và cũng biết luôn tất cả những thứ xung quanh anh chỉ là ngụy biện. Cứ như thế, ba cái từ đó lặng lẽ đi vào tiềm thức của anh bằng một cách thức rất tự nhiên. Bất kể là sau này khi anh nhớ về nó vẫn không tránh khỏi cảm giác hoang mang tột độ.
-