Tưởng Hải Dương tiếp tục cầm lấy tay cậu nhét vào trong quần mình, "Sờ tôi đi, Đông Đông, tôi rất khó chịu."
"Nhưng mà..." Lâm Đông Đông cắn môi, không biết có nên tiếp tục "thử" chuyện này hay không.
Tưởng Hải Dương đã cứng như muốn nổ tung, có chút đau.
gậy th*t Lâm Đông Đông cầm trong tay cảm giác rất thích, dương v*t nhạt màu, bên ngoài mềm mịn.
Không thô dài như của hắn, xúc cảm cũng cực tốt.
Tưởng Hải Dương càng sờ càng thích, càng sờ càng khó nhịn.
"Mau sờ tôi đi." Tưởng Hải Dương nỉ non, dùng sức nhét tay cậu vào trong qυầи ɭóŧ mình, giọng nói như đang dỗ con nít, " Đông Đông, Đông Bảo Nhi, sờ tôi đi, xin cậu đấy."
Lâm Đông Đông không chịu nổi hắn ghé sát tai mình khàn giọng nói chuyện như vậy, huống chi nãy giờ được hắn làm đến sảng khoái, cậu chẳng thể nghĩ gì được nữa.
Cậu kéo quần hắn, nắm lấy dương v*t đang cương cứng.
Hai người đều thở ra khoan khoái.
Tưởng Hải Dương sảng khoái, du͙© vọиɠ cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Tay Lâm Đông Đông mềm mại, bàn tay trắng nõn cầm lấy du͙© vọиɠ của hắn, khiến cho hắt suýt chút mất kiểm soát.
Lâm Đông Đông nắm chặt dương v*t Tưởng Hải Dương chỉ cảm thấy cả người càng thêm kí©h thí©ɧ.
Hai người đứng trong góc tối vuốt ve lẫn nhau, sự thân mật cùng cảm giác sung sướиɠ khiến cho tâm sinh lý của cậu như được dung hòa, nhất thời đạt cao trào!
Lâm Đông Đông bắn, bắn đầy tay Tưởng Hải Dương.
Nhưng Tưởng Hải Dương cũng không rút tay ra mà tiếp tục vuốt ve, hắn nghiêng đầu liếʍ lên bờ môi cậu, thở dốc thúc giục: "Tiếp tục sờ, nhanh một chút, Đông Bảo Nhi, nhanh chút nữa, thật thoải mái."
Lâm Đông Đông đỏ mặt khẽ nhắm mắt, nhớ lại chút kinh nghiệm ít ỏi của mình, cố gắng giúp Tưởng Hải Dương tuốt.
Tính khí Tưởng Hải Dương lớn hơn của Lâm Đông Đông một vòng, mặc dù không quá dữ tợn, nhưng rất có triển vọng, tương lai chắc chắn không nhỏ!
Tiếng thở dốc trong phòng ngày càng nặng nề, Tưởng Hải Dương một tay xoa nắn dương v*t Lâm Đông Đông, tay kia ôm lấy thắt lưng cậu, triền miên hôn môi.
Cuối cùng, trong tiếng than đau của Lâm Đông Đông, hắn cắn lấy lưỡi cậu, gầm nhẹ bắn ra..
Sau lần giúp đỡ lẫn nhau ấy, Tưởng Hải Dương cực kỳ hài lòng.
Lúc hôn Lâm Đông Đông, hắn cảm giác rất thoải mái, không ngờ chạm vào Lâm Đông Đông lại càng thoải mái hơn gấp bội.
Thế nhưng Lâm Đông Đông vẫn rất băn khoăn, hôn môi không nói, giờ còn sờ cả bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nhau, hai người bọn họ làm vậy hình như không được đúng lắm?
Nhưng Tưởng Hải Dương chỉ cần dùng hai ba câu là đã thuyết phục được cậu, đều là con trai với nhau, sờ một cái thì có làm sao, cũng không phải con gái, không mất mát gì! Với cả đây là chuyện rất thoải mái, tại sao không làm? Tuổi bọn họ bây giờ việc quan trọng nhất là chăm chỉ học tập, không phải là yêu đương với nữ sinh, cho nên, hai người bọn họ giúp đỡ lẫn nhau là phải!
Lâm Đông Đông cảm thấy Tưởng Hải Dương nói rất đúng, nhưng vẫn thấy lạ lạ chỗ nào.
Cậu nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, thế nhưng phải nói một chút, Tưởng Hải Dương không thể làm chuyện giúp đỡ này với người khác! Với ai cũng không được, cả bọn Lưu Chấn cũng không!
Tưởng Hải Dương tức giận cốc đầu Lâm Đông Đông một cái! Hắn sao có thể giúp đỡ người khác! Lại còn bọn Lưu Chấn nữa, hắn trước giờ chưa từng muốn thân thiết với một thằng con trai nào, mới nghĩ tới thôi đã nổi hết cả da gà rồi!
Hắn chỉ muốn một mình Lâm Đông Đông, muốn hôn, muốn ôm, muốn sờ, không vì Lâm Đông Đông là con trai giống mình mà e ngại
Tưởng Hải Dương không nói rõ được vì sao, dù sao thì chính là hắn muốn.
Hắn phấn khích khi sờ dương v*t Lâm Đông Đông, hơn nữa còn cực kỳ yêu thích muốn chạm vào nó.
Hắn lớn đến vậy rồi, ngoại trừ Lâm Đông Đông, đừng nói là sờ, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hàng của thằng nào khác!
Đều là con trai như nhau, có gì hay mà nhìn?
Thời gian tốt đẹp thường qua nhanh, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông trốn trong phòng lén lút hết hôn rồi lại sờ, kỳ nghỉ đông cứ như vậy kết thúc, học kỳ sau của lớp tám chính thức bắt đầu.
Nhưng mà, hai người chỉ lo phóng túng quên trời đất, bài tập nghỉ đông vẫn chưa làm xong.
Lưu Chấn nhìn bọn họ vẻ mặt khϊếp sợ: "Hai bọn mày không phải nói ở nhà làm bài tập sao, sao còn chưa làm xong?"
Tưởng Hải Dương đá cậu ta một cái, "Sách bài tập bị rách!"
Lưu Chấn vẫn không hiểu, "Sách bài tập bị rách vậy hai bọn mày ở nhà làm cái gì?"
Lâm Đông Đông cảm thấy Lưu Chấn có thể sử dụng cái tư duy này lúc làm bài thi thì chuyện lên cấp ba chắc chắn không còn là vấn đề.
"Mẹ mày!" Tưởng Hải Dương cười đấm cậu, "Sao mày nhiều chuyện vậy! Hôm qua mới bị rách, được không!"
"Được được được!" Lưu Chấn giơ tay đầu hàng, "Mày nói cái gì cũng được!"
Tưởng Hải Dương đùa giỡn với mấy người bọn họ một lúc lại ngồi xuống bên cạnh Lâm Đông Đông, nhỏ giọng hỏi: "Có muốn ăn thịt bằm cay không, trưa tôi đi mua."
"Không muốn, cậu tự ăn đi, tôi có mang cơm." Lâm Đông Đông đẩy Tưởng Hải Dương ra, bạn cùng bàn của cậu về chỗ, thấy Tưởng Hải Dương đang ngồi ở đây thì không dám lại gần.
"Bà ngoại cậu ngày nào cũng chỉ nấu khoai tây, sao có thể ăn vậy mãi được." Tưởng Hải Dương không đi, ỷ vào lưng cao chân dài, đặt mông ngồi lên bàn cậu quấn lấy người ta nói chuyện, "Cậu ăn thịt bằm cay, tôi ăn khoai tây, được không? Bà ngoại cậu nấu ăn rất ngon ~"
Lâm Đông Đông cau mày nói, "Không được! Cậu mua thì cậu ăn đi! Tôi không cho cậu khoai tây của tôi đâu!"
Tưởng Hải Dương không biết bị cái tật xấu gì, cảm giác như xem cậu thành con gái mà dỗ dành! Giống bọn con trai trong trường theo đuổi con gái, còn mua đồ ăn vặt, cậu đâu phải con gái! Còn nữa, quan hệ giữa hai người cũng không phải là tôi theo đuổi cậu hay cậu theo đuổi tôi! Hứ!
Tưởng Hải Dương mất hứng, nghệt mặt ra, đang muốn nói thêm cái gì thì chuông vào học vang lên.
Lâm Đông Đông ngồi hàng thứ hai, Tưởng Hải Dương ngồi hàng cuối cùng, vị trí của hai người chéo nhau, suốt một tiết học, Tưởng Hải Dương không biết nhìn chăm chú vào gáy Lâm Đông Đông bao nhiêu lần,
Hắn không thích việc Lâm Đông Đông từ chối mình, rõ ràng hai người đều tốt như vậy, tại sao Lâm Đông Đông cứ luôn từ chối hắn hết cái này đến cái kia chứ?
Tối hôm qua lúc đưa Lâm Đông Đông về nhà, Tưởng Hải Dương lấy bim bim tôm với nước ngọt cho cậu, cậu lại không cần.
Hôm nay đi học, Tưởng Hải Dương muốn cùng ăn cơm với cậu, không nỡ để cậu ngày nào cũng phải ăn đậu, khoai, cậu lại không chịu!
Nhóc con Lâm Đông Đông này! Thật sự là làm người ta tức chết, sao lại không biết điều như vậy chứ! Bọn Lưu Chấn chơi với hắn từ nhỏ đến lớn, hắn còn chưa đối tốt với bọn nó như vậy đâu.
Tất nhiên bây giờ Lâm Đông Đông đi theo hắn thì hắn phải đối xử với cậu tốt nhất!
Hết cách rồi, hắn không phải là không có nghĩa khí.