Tưởng Hải Dương không chịu đi đường chính mà kéo Lâm Đông Đông đi vào đường tắt cuối thôn.
Trời tối đen, cuối thôn không bóng người, chỉ có tiếng côn trùng rả rích.
Lâm Đông Đông bị Tưởng Hải Dương nắm chặt tay dắt đi, cậu cứ có cảm giác quái quái, giống như gian phu da^ʍ phụ trên ti vi.
"Cậu kéo tôi đến đây làm gì?" Lâm Đông Đông hất tay Tưởng Hải Dương, "Tối đen như mực vậy."
Đi được một đoạn, Tưởng Hải Dương áp Lâm Đông Đông lên bức tường đổ nát.
Hắn vươn một tay đệm đằng sau gáy Lâm Đông Đông, trong bóng tối chuẩn xác hôn lên môi cậu.
Bờ môi vừa mới chạm vào nhau, Tưởng Hải Dương vội vàng vươn đầu lưỡi vào trong miệng Lâm Đông Đông, liếʍ láp ướŧ áŧ, quấn lấy đầu lưỡi Lâm Đông Đông mυ"ŧ ra từng tiếng nước nhớp nháp.
"Ưʍ..." Lâm Đông Đông thoải mái rầm rì, vươn đầu lưỡi ướt mềm đáp lại nụ hôn của Tưởng Hải Dương.
Tưởng Hải Dương vói một tay vào trong áo Lâm Đông Đông, sờ soạng lung tung khắp người cậu.
Lúc thì sờ tấm lưng trắng mịn của Lâm Đông Đông, lúc thì nắm lấy đầu v* nhỏ phía trước người cậu vân vê, tiếng rêи ɾỉ của Lâm Đông Đông sẽ lớn hơn một chút, khiến Tưởng Hải Dương càng thêm thở dốc.Tưởng Hải Dương buông đôi môi Lâm Đông Đông ra, liếʍ cắn dọc theo cần cổ cậu, liếʍ từng chút từng chút một, thỉnh thoảng lại mυ"ŧ mạnh một cái, cực kỳ da^ʍ tục khiêu gợi.
Lâm Đông Đông không chịu được sự trêu chọc như vậy của Tưởng Hải Dương, cứ thể này cậu sẽ cương mất.
Cậu thở dốc rầm rì, đẩy người trước mặt ra, "Đừng...!Tưởng Hải Dương..."
Tưởng Hải Dương lúc này đã vói tay vào trong quần Lâm Đông Đông, nắm lấy mông thịt cậu, dùng sức ép sát người mình, "Đông Đông, tôi muốn cậu..."
Lâm Đông Đông cách quần cũng cảm nhận được sự thay đổi thân dưới của Tưởng Hải Dương, tên này cương rồi.
"Đừng như vậy..." Lâm Đông Đông giãy dụa, nhỏ giọng nói: "Tôi mệt lắm..."
"Tôi muốn cậu," Tưởng Hải Dương không nói lời nào đã cầm nhóc Đông Đông lên, nhiệt tình xoa nắn mấy cái.
Hắn một tay ve vuốt gậy th*t Lâm Đông Đông, tay kia chơi đùa đầu v* cậu, cả người hắn đè lên Lâm Đông Đông, bao bọc lấy cậu thúc hông, thúc đến mức Lâm Đông Đông hốt hoảng.
"Đông Bảo Nhi..." Tưởng Hải Dương ý loạn tình mê gọi tên Lâm Đông Đông, du͙© vọиɠ khiến cho đầu óc choáng váng, âm thanh khàn khàn mất tiếng, "Sờ dương v*t tôi đi, sờ đi mà, tôi muốn cậu..."
Lâm Đông Đông không thể từ chối nổi Tưởng Hải Dương, chỉ với giọng nói trầm thấp khàn khàn này, Tưởng Hải Dương có thể khiến cậu kích động bốc cháy vùng vẫy giữa sống và chết.
Cậu kéo khóa quần Tưởng Hải Dương xuống, cầm lấy gậy th*t nóng bỏng kia.
Đầu gậy vốn đã ẩm ướt, vuốt ve mấy cái lại càng thêm dính nhớp.
Lâm Đông Đông nắm chặt lấy nó, nghiêm túc tuốt động.
Tưởng Hải Dương cũng âu yếm dương v*t Lâm Đông Đông, hắn thúc hông phối hợp với động tác của cậu, không kìm được mà mở miệng thúc giục, "Nhanh chút nữa đi, bé cưng."
Lâm Đông Đông cố gắng tăng nhanh tốc độ, thế nhưng giờ phút này cậu lực bất tòng tâm.
Tưởng Hải Dương sờ khiến cậu sảng khoái nhũn cả người, sắp bắn.
"Đông Bảo Nhi muốn bắn sao?" Tưởng Hải Dương liếp chóp mũi Lâm Đông Đông.
"Ừm..." Lâm Đông Đông cũng lắc eo về phía trước, ánh mắt mông lung, bàn tay suýt không cầm nổi gậy th*t Tưởng Hải Dương.
"Bé cưng chờ tôi nữa." Tưởng Hải Dương gầm lên từ nơi cuống họng, thân dưới dùng sức thúc mạnh ma sát gậy th*t của mình trong tay Lâm Đông Đông, "Chúng ta cùng bắn."
Lâm Đông Đông lắc đầu, hơi thở gấp gáp, rầm rì nói, "Tôi, không nhịn được..."
"Bé cưng~" hơi thở Tưởng Hải Dương càng lúc càng thô nặng, "Tôi sắp bắn, bé cưng, Đông Bảo Nhi..."
"A!" khoảnh khắc Lâm Đông Đông bắn ra, Tưởng Hải Dương cắn lên chóp mũi cậu.
Lâm Đông Đông cảm giác như tay mình ma sát ra lửa, Tưởng Hải Dương cuối cùng cùng thở gấp lêи đỉиɦ.
Hai người dựa sát vào nhau há miệng thở dốc, rõ ràng là không khí xung quanh thoáng đãng, nhưng khoảnh khắc lúc nãy lại giống như sắp nghẹt thở.
Tưởng Hải Dương chậm rãi ổn định hơi thở, rút tay ra khỏi quần Lâm Đông Đông, bàn tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt.
Trên tay Lâm Đông Đông cũng giống như vậy.
"Làm sao bây giờ?" Lâm Đông Đông nhìn quanh bốn phía, tối đen không thấy rõ cái gì, lấy gì lau tay đây, tên ngốc Tưởng Hải Dương, hở một tí là lại động dục!
Tưởng Hải Dương lại không hề lo lắng, giơ tay lên ngửi một cái, "Đông Bảo Nhi, mùi của cậu không giống mùi của tôi."
"Cậu bị điên à!" Lâm Đông Đông nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Tưởng Hải Dương, "Tay thế này lấy cái gì lau giờ?"
Tưởng Hải Dương cười ha ha, "Không sao đâu." Hắn cởϊ áσ ra, lau sạch tay mình, sau đó đưa cho Lâm Đông Đông, "Lau lên áo của tôi đi."
"..." Lâm Đông Đông thật sự bái phục hắn, "Cậu bẩn quá? Áo này làm sao mà mặc được nữa."
"Giặt sạch thì mặc được mà, đâu có bẩn?" Tưởng Hải Dương nghiêm túc nói, "Tôi không chê đồ của mình, lại càng không chê đồ của cậu."
Lâm Đông Đông nghẹn lời, "...Nói hay lắm!"
"Tôi nói thật mà!" Tưởng Hải Dương cười rộ lên, "Đông Đông, tôi thật sự không chê cậu."
"Được rồi được rồi!" Lâm Đông Đông không muốn ở đây nói mấy lời sến sẩm, "Nhanh về nhà đi, kẻo lát nữa bà ngoại lại tưởng tôi ném cậu đi đâu rồi!"
Tưởng Hải Dương vo tròn chiếc áo vừa lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hai người, "Bà ngoại biết cậu đi với tôi chắc chắn rất yên tâm."
"Chậc, kêu thuận miệng vậy, bà ngoại nào của cậu?"
"Bà của cậu đương nhiên cũng là bà của tôi rồi ~"
"Sao cậu có thể nhận thân thích lung tung như vậy chứ!" Lâm Đông Đông cong môi thầm cười.
Tưởng Hải Dương vươn tay ôm lấy Lâm Đông Đông đi về, "Tôi thật sự rất thích bà ngoại cậu, ông bà của tôi đều mất sớm, bà ngoại tôi hồi còn sống cũng rất thương tôi, thế nhưng năm ngoái bà đã đi theo ông ngoại rồi."
Tưởng Hải Dương nói rất thoải mái, thế nhưng giọng nói vẫn vương vấn chút hoài niệm không nỡ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Đông Đông nghe hắn kể về chuyện trong nhà, chuyện trong lòng.