Bạo Chương Trong bầu đêm là những ngôi sao lốm đốm, trong thành thị rất ít khi có cảnh trời đêm như vậy.
Mà ở dưới cảnh đẹp này, trong Công viên Thanh Mai có sát cơ tràn ngập.
Trên quảng trường, từng com chó lang thang đói bụng đang nhìn chằm chằm vào Sở Ca. Nước miếng của bọn nó liên tiếp nhỏ giọt trên mặt đất, khiến cho bầu không khí càng thêm kinh khủng.
Sở Ca chậm rãi tiến lên. Sở dĩ không quay người chạy trốn, là bởi vì hắn cảm giác được ở đằng sau, trong bụi cây có một cổ mùi nguy hiểm đang tới gần.
Ào ào táp——
Bụi cỏ lay động, một thân ảnh chậm rãi đi ra.
Đây là một con chó ngắn với lông ngắn màu nâu và tứ chi vạm vỡ, đặc biệt là chân trước. Với cái đầu rộng, hộp sọ tròn, miện lớn và dài, đang thở hổn hển. Hai cái hàm răng kia còn dính chút thịt nát.
Chó Sục!
Thân thể của nó còn thấp bé hơn đa số chó lanh thang kia, nhưng lại thể cường tráng hơn so với thân thể của Sở Ca.
Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ, Sở Ca nhìn vào đôi mắt đó mà sởn hết cả gai ốc.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó, Sở Ca đã biết mình không phải là đối thủ của hắn.
"Sư Tử? Vận khí của ngươi thật tốt. Nếu như không phản kháng, ngoan ngoãn để cho ta cắn chết ngươi, ta sẽ cân nhắc cho ngươi vào Sinh Tồn Đoàn của ta. " Chó Sục mở miệng nói, thanh âm của hắn rất có từ tính(có sức hút), ngữ khí trầm ổn, để cho Sở Ca liên tưởng đến hình tượng một tổng giám đốc hay chủ tịch của một công ty xí nghiệp lớn nào đó.
Sở Ca nghe được hắn nói, thiếu chút nữa nở nụ cười.
Đây là thái độ nhận người hay sao?
Cho dù có gia nhập vào Sinh Tồn Đoàn của Chó Sục, đoán chừng cũng chỉ là tầng lớp thấp kém.
Đám chó lang thang ở xung quanh Sở Ca nhao nhao đứng lên, phát ra âm thanh gào thét trầm thấp, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên.
"Hắc! "
Đúng lúc này, một tiếng quát truyền đến. Sở Ca, Chó Sục cùng với đám chó lang thang lại nhao nhao quay đầu lại.
Chỉ thấy một tên bảo vệ tay cầm đèn pin đang trên đường đi tới. Hắn nhìn thấy nhiều chó lang thang vây công Sở Ca, tức giận không thôi. (Ko hiểu sao lại tức)
"Mau cút! Mấy con chó hư hỏng này! Cút đi...! "
Hắn tức giận rít gào nói, không ngừng mà vung vẩy đèn pin.
Chó Sục nhíu mày, gầm rú một tiếng, những con chó lang thang kia cũng nhao nhao mở miệng.
"Uông uông uông——"
"Uông! "
"Uông uông! "
Trong buổi tối, bị gần hai mươi con chó gầm rú trước mặt thì thử hỏi cảm giác lúc đó sẽ ra sao?
Tên bảo vệ sợ tới mức toàn thân run lên, quay người bỏ chạy.
Sở Ca im lặng.
Chó Sục một lần nữa nhìn về phía Sở Ca, nói: "Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Không phải ai cũng có thể để ta kiên nhẫn như này đâu! "
Sở Ca quét mắt nhìn đám chó xung quanh, tìm kiếm nơi lỏng lẻo để chạy trốn.
Tên bảo vệ kia cũng không chạy đi một mạch mà chạy được một lúc rồi dừng lại, trốn ở phía sau thân cây. Hắn lấy điện thoại di động ra để quay "cuộc chiến sinh tử" trước mặt.
Tay phải của hắn có chút run rẩy, thấp giọng hùng hùng hổ hổ nói: "Lão Trương nói đúng, những thứ này nên gϊếŧ chết! "
Chó Sục chăm chú nhìn Sở Ca, bắt đầu bước tới gần.
Sở Ca nghi hoặc hỏi: "Ngươi vì sao có thể thống lĩnh những thứ con chó lang thang này, đây là Năng Lực Sinh Tồn gì? "
Cạnh Tranh Sinh Tồn tồn tại quá nhiều loại Năng Lực Sinh Tồn, hắn không thể ghi nhớ hết được.
Chó Sục khóe khẽ nhếch miệng, cười nói: "Một cái Năng Lực Sinh Tồn có thể trao đổi với loài chó mà thôi. Ta có thể hiểu được tâm trạng của những connnn chóóóó này, vì vậy rất dễ dàng để thống lĩnh bọn chúng."
"Chúng cũng chỉ như là những đứa trẻ bị bỏ rơi mà thôi. Ngươi có biết thứ mà bọn chúng cần hay không? Bọn chúng chỉ cần không phải chịu đói mà thôi! Mà thứ dẫn đến tình cảnh như này, đều là do con người. Con người yêu nó, nuôi nó, nhưng lại vứt bỏ noa. "
"Hiện tại, đối với ta, chúng trở thành những cỗ máy gϊếŧ chóc tùy ta sai khiến. Ngươi nói thử xem, liệu bọn chúng có bị lão thiên trừng phạt hay không? "
Sở Ca bất vi sở động, bình tĩnh nói: "Có bị trừng phạt hay không, ta không biết. Nhưng mà ngươi muốn ta thúc thủ chịu trói, không có đâu con trai. "
Nói xong, hắn quay người bỏ chạy.
Hắn dùng toàn lực, hai bước chạy đến trước mặt con chó lang thang nhỏ nhất, thả người nhảy lên, vượt qua đầu con chó kia.
Sau khi rơi xuống dất, hắn liền bỏ chạy hùng hục như trâu húc mả.
Con chó lang thang kia sửng sốt, không kịp phản ứng.
"Một đám thùng cơm! "
Chó Sục nổi giận mắng, sau đó uông uông kêu hai tiếng, tất cả đều đuổi theo Sở Ca.
Sở Ca chạy như điên trên làn đường dành cho người đi b, nhìn qua đám chó lang thang càng ngày càng xa, hắn bước chậm dần.
Hắn cười to nói: "Chó Sục, có nhiều chó sai như vậy, sao lại bắt không đến đây bắt ta? " (đến đoạn này rồi mà còn khịa được, chịu rồi)
Chó Sục nghe xong, ánh mắt trở nên sắc bén.
Hắn bắt đầu toàn lực đuổi theo Sở Ca.
Đáng tiếc, không chạy được bao lâu, đám chó kia phải dừng lại. Bọn chúng đã rất đói rồi. Làm thế nào mà bọn chúng có thể đuổi được với một cái dạ dày rỗng tuếch?
Chó Sục cũng dừng lại theo.
Nhưng mà.
Sở Ca bỗng nhiên quay đầu lại, chạy đến trước mặt chúng. Đứng trước mặt bọn chúng không đến 5m, bắt đầu uốn éo, lắc lư cái mông cà khịa.
Cho dù Chó Sục có tính cách trầm ổn cũng thiếu chút tức điên.
Không thể ngờ được một tên yếu đuối lại không sợ chết mà đi chêu trọc bọn hắn.
Hắn mạnh mà nhảy lên, đều muốn bắt Sở Ca, nhưng Sở Ca phản ứng lực nhanh hơn, hai chân đạp một cái, trong chớp mắt liền cùng bọn họ kéo ra khoảng cách.
"Hoàn mỹ a.... "
Tên bảo vệ trốn ở phía sau cây đại thụ thấy như, sợ hãi than nói.
Ban đầu hắn còn tưởng rằng cái con chó nhỏ này sẽ bị cắn chết. Không nghĩ tới nó lại nhanh nhẹn như vậy. Không chỉ có không bị cắn mà còn dám quay lại khıêυ khí©h bầy chó kia.
Cứ như vậy, Sở Ca phản phản phục phục, khiến cho Chó Sục nổi trận lôi đình.
Cuối cùng, Sở Ca nhanh chóng bỏ qua Chó Sục cùng bầy chó, tan biến vào trong màn đêm, không thấy bóng dáng.
"Đậu xanh......Ta phải gϊếŧ ngươi! "
Chó Sục nghiến răng, rồi nằm rạp trên mặt đất, bắt đầu nghỉ ngơi.
Bên kia.
Sở Ca lượn mấy vòng tròn luẩn quẩn, xác định Chó Sục không đuổi theo, mới quanh trở lại cây cầu trượt, nơi Gấu Trúc Nhỏ và Gấu Nâu đang ẩn nấp.
"Lão đại, ngươi rốt cục đã trở về! " Gấu Trúc Nhỏ kích động nói.
Sở Ca bò lên, thở hồng hộc, hắn gục xuống, thấp giọng nói: "Nói nhỏ chút. "
Thấy hắn mệt như thế, Gấu Trúc Nhỏ vội vàng câm miệng.
Gấu Nâu tức thì khẩn trương nhìn về chung quanh, sợ có địch nhân tới đây.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Sở Ca đem toàn bộ "chiến công" nói ra. Nghe được câu chuyện, hai vị Sinh Tồn Giả nghẹn họng trân trối.
"Ở nơi đây người ta phải cạnh tranh để sinh tồn a. Vậy mà ngươi còn đùa giỡn với sát tinh được a.... " Gấu Nâu thấp giọng cảm thán nói.
Nếu nàng là Sở Ca, đoán chừng sẽ tin lời Mèo Quýt, bị dẫn tới tận miệng Chó Sục.
Gấu Trúc Nhỏ tức thì run rẩy nói: "Chó Sục có nhiều chó lang thang làm thủ hạ như vậy, chúng ta sẽ đánh không lại hắn. Tốt nhất chúng ta đừng tìm hắn phiền gây phiền toái. "
Hắn cũng không có tốc độ như Sở Ca, đối mặt với Chó Sục thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Bọn hắn cũng không coa để ý, trên một cái cây cách đó không xa có một cái bóng đen vừa vụt qua.
Sở Ca gật đầu, nói: "Nếu như có thể lôi được Hôi Lang, có lẽ sẽ thêm một phần thực lực. "
Gấu Trúc Nhỏ trừng to mắt, trong nội tâm gọi thẳng tên điên!
Hôi Lang cùng Chó Sục là một phe cánh a!
Bất quá hắn không dám nói thẳng ra, dù sao hắn cũng muốn ôm đùi Sở Ca.
"Trước hết chờ một chút a. " Sở Ca không đếm xỉa tới nói.
Hắn phải khôi phục Thể Lực.
Chờ đợi cả đêm, hắn chưa được ăn cái gì khiến cho hắn khôi phục thể lực rất chậm, đây cũng không phải là điềm tốt.
"Bây giờ, đồng đội của chúng ta có Kền Kền, Nhện, Dơi. Mà bên kia, ngoài Chó Sục, Hôi Lang, còn có toàn bộ chó lang thang ở trong Công viên Thanh Mai. " Gấu Trúc Nhỏ vừa phân tích, vừa lạnh sống lưng.
Đã xong.
Đúng là gặp phải ác mộng rồi
☞Chương sau: Tiến đến quyết chiến☜.