Chương 1: Dị Biến

Bên ngoài tòa nhà hai tầng trên phố, mưa to “ào ào” trút xuống mặt đất, bầu trời mây đen bao phủ, thỉnh thoảng những tia sét màu bạc lóe trên tấm màn đen này, dường như xé nát bầu trời, theo đó mà đến từng đoạn sấm sét bị bóp nghẹt.

Trong phòng tối mờ, một người thanh niên đang xem báo chí đưa tin trên điện thoại.

Ánh sáng từ di động chiếu rọi ra một khuôn mặt tuấn tú.

“Gần đây, số lượng thảm họa toàn cầu ngày càng gia tăng: núi lửa đã không hoạt động nhiều năm đột nhiên phun trào, lũ lụt xảy ra bất ngờ, lốc xoáy, lỡ đất, nhiệt độ cao kéo dài…”

Một bình luận lọt vào tầm mắt anh: “Ài, gần đây trên thế giới sao lại có nhiều thảm họa như vậy, có phải là ông trời đang ám chỉ cho chúng ta tận thế sắp đến.”

“Xuy ~”

Lâm Ngộ Khê không khỏi bật cười, theo anh, câu này nói đến không có một tí logic nào. Thật là hài hước!

Ngón tay thon dài trắng nõn lướt xuống.

“Chú em, tận thế thật sự có thể sắp đến! Tiểu khu nhà tôi có quái vật, nó trông giống những tang thi trong phim, sẽ cắn người!”

Từ bình luận này bắt đầu, Lâm Ngộ Khê phát hiện trên mạng công bố tin tức có “quái vật”, “tận thế” càng ngày càng nhiều.

Thậm chí anh còn thấy được vài video, trong video có người bị một người khác nhảy lên cắn, cũng có người cầu cứu.

Nhưng Lâm Ngộ Khê cũng không cho rằng đây là sự thật. Anh cho rằng những điều này chỉ được thúc đẩy bởi dữ liệu lớn dựa trên sở thích của anh. Nội dung video có thể là giả mạo hoặc là vì lưu lượng truy cập, hoặc là người bệnh bị bệnh dại có khả năng đang lên cơn.

Trên thực tế tuy rằng anh là người yêu thích tận thế, thích xem tiểu thuyết và phim thể loại tận thế, nhưng anh cũng không cho rằng loại chuyện tận thế này sẽ xảy ra ở hiện tại, đặc biệt là xảy ra ở trên người anh, anh rất tự tin về điều này.

“A ahhh ——”

Đột nhiên, tiếng hét chói tai của cô gái trẻ tuổi vang lên trên đường phố, biến mất ngay lập tức.

Tiếng hét đó chứa đầy kinh hoàng và sợ hãi, hấp dẫn mọi người tìm tòi.

Lâm Ngộ Khê nhíu mày, bước nhanh tới bên cạnh cửa sổ, xuyên thấu qua kính cửa sổ và màn mưa, trong sương mù, góc đường có hai người xếp chồng lên nhau, và cơn mưa đẫm máu trên mặt đất.

“Tang thi” cái từ này không kiểm soát được mà hiện lên ở trong đầu Lâm Ngộ Khê.

“Không thể nào, đừng nghĩ nhiều… Không có khả năng…” Thanh niên vừa lẩm bẩm một mình, vừa đem mặt dán trên mặt kính của cửa sổ muốn nhìn kĩ hơn.

Lúc này, ở góc đường khuôn mặt người đàn ông xếp chồng lên đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt xám xịt, mà người phụ nữ nằm dưới thân gã đã mất đi hô hấp, làm người khác kinh ngạc chính là người phụ nữ thế mà lại loạng choạng đứng dậy.

Hiển nhiên, “bọn họ” đã trở thành “chúng nó”!

“Chúng nó” giống như một con ma men tứ chi không phối hợp, lung lay đi ở trên phố, tư thế đi cực kỳ quái dị.

“Chúng nó” đang đi tới khu nhà nhỏ của anh, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…

Trong lòng Lâm Ngộ Khê cảm thấy bất an, mỗi một bước đi của “chúng nó” giống như đang đạp thật mạnh trong lòng anh.

Lâm Ngộ Khê cẩn thận đem bức màn kéo một nửa, để lại một nửa anh quan sát “chúng nó”, lại lấy di động ra phóng to chức năng quay chụp.

Gần, càng gần.

Rốt cuộc, Lâm Ngộ Khê thấy rõ “chúng nó”.

“Chúng nó” sắc mặt xám xịt, con ngươi trắng xám, miệng người đàn ông không khép kín, lộ ra hàm răng trắng, răng còn dính những vật thể màu đỏ không rõ là cái gì, trên cổ người phụ nữ là dấu cắn rất sâu với những vùng màu đỏ như máu.

Này còn không phải là dấu hiệu điển hình của tang thi hay sao?

“Trời ơi…” Đôi mắt đào hoa của Lâm Ngộ Khê đột nhiên trừng lớn, giọng nói tràn ngập sự sợ hãi.

Anh vội vàng kéo bức màn hết lại.

Kéo xong bức màn, trong phòng hoàn toàn tối đi. Vào lúc này, sự lộn xộn không rõ ràng trong phòng dường như đã trở thành một con quái vật, bóng tối luôn dễ dàng làm con người nảy sinh sự sợ hãi…

Tay Lâm Ngộ Khê run rẩy bật đèn, nhưng đèn không có sáng.

Đột nhiên, Lâm Ngộ Khê nghĩ đến cái gì đó rồi đột nhiên nhìn về phía di động, phát hiện di động không có tín hiệu.

Lâm Ngộ Khê khóc không ra nước mắt, không khỏi cười khổ trong lòng phàn nàn: đáng chết, tình huống này chính là tiết tấu tận thế mà, lại còn con mẹ nó tiết tấu nhanh.

Tận thế gì mà mới bắt đầu đã không điện không tín hiệu a!

Đây là một chút cũng không cho người ta thời gian hòa hoãn!

Lâm Ngộ Khê chỉ có thể đi đến ngăn kéo cạnh giường trong bóng tối lấy một cái đèn bàn sạc điện chưa sử dụng, dùng nó để chiếu sáng.

Làm xong, Lâm Ngộ Khê liền đi mở vòi nước thử xem, vô cùng vui mừng khi phát hiện vòi nước vẫn có nước chảy ra như cũ.

Nhưng ngay sau đó, anh lại nhanh chóng thất vọng.

Bởi vì anh bỗng nhiên nghĩ đến từng đọc qua tiểu thuyết thể loại tận thế. Một số ít tiểu thuyết có vấn đề ô nhiễm nguồn nước, nước chảy từ vòi không thể tùy tiện uống.

Làm người cẩn thận một chút cũng không có gì sai.

Vì vậy, Lâm Ngộ Khê sẽ không uống nước từ vòi.

Lúc này, không khỏi cảm thấy may mắn, dưới lầu là tiệm tạp hóa do anh mở, hơn nữa mấy ngày hôm trước tiệm tạp hóa mới vừa nhập hàng hóa, trong tiệm có không ít nước suối.

Tiệm tạp hóa của anh có thể nói “chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều toàn*”, bên trong ngoại trừ nước khoáng, còn có sữa bò, các loại đồ uống như nước chanh, mì gói, bánh quy và các loại thực phẩm khác, với đủ loại đồ dùng sinh hoạt hằng ngày…

*ý nói tiệm tạp hóa tuy nhỏ nhưng mọi thứ đều đầy đủ.

Nói tóm lại, dưới tình huống bình thường, nhiêu đó vật tư đủ cho anh —— một người đàn ông trưởng thành, những ngày đầu tận thế tồn tại một khoảng thời gian không phải là không thể.

Tay anh cầm đèn bàn chậm rãi đi xuống lầu, cố gắng bước đi nhẹ nhàng, không phát ra âm thanh.

Vừa đi vừa nghĩ, may mắn hôm nay thời tiết không tốt, mưa to, tạm dừng buôn bán.

Vừa xuống dưới lầu, liền đi kiểm tra cửa trước có khóa chưa, lại đi xem xét cửa sau.

Kiểm tra cẩn thận hai cánh cửa, mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Sau đó, Lâm Ngộ Khê lấy một cây bút bi và một cuốn sổ ở trên kệ nơi đặt văn phòng phẩm, sắp xếp hàng tồn kho trong cửa hàng tạp hóa từ điện thoại vào sổ tay.

Lại đi kiểm tra một vòng vật tư.

Lại tuần đi kiểm tra rồi một vòng vật tư.

Trong miệng lẩm bẩm, “Nhiêu đó, trước mắt đảm bảo đảm tôi sinh hoạt.”

“Hy vọng không trở thành bia đỡ đạn sớm như vậy… Không, làm người vẫn phải có ước muốn. Vậy, hy vọng sẽ không trở thành bia đỡ đạn!”

Bộ dáng đáng yêu, chọc người bật cười.

Tiếp theo, Lâm Ngọc Khê cảm giác được một cơn buồn ngủ quét tới anh.

Anh mở to mắt, ngáp dài rồi đi lên lầu.

Anh giống như một con mèo con, bổ nhào lên giường, ngủ thϊếp đi.

Lúc ngủ, anh cảm giác bản thân như đang ở trong bếp lò, đầu óc choáng váng, khó chịu cực kỳ.

Người đang ngủ say cau mày, hai mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rêи ɾỉ vì khó chịu.

Dường như đã qua rất lâu, anh mới chậm rãi tỉnh lại, lúc này đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Bầu trời đã trong xanh, nắng hè gắt như lửa đốt, nước mưa trên mặt đất đều đã khô.

Lâm Ngộ Khê trước tiên mở mắt, lộ ra đôi mắt mơ hồ, sau đó sững sờ, nhớ lại tất cả những trải nghiệm ngày hôm qua.

Anh từ trên giường nhảy đến bên cửa sổ. Nóng lòng muốn xác minh tất cả trải nghiệm ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ và ảo giác.

Anh kéo bức màn ra nhìn xuống lầu, lọt vào trong tầm mắt chính là mười mấy tang thi đang tập tễnh bước đi. Trong đó còn có khách hàng quen thuộc của tiệm tạp hóa.

Lâm Ngộ Khê chỉ có thể tiếp nhận hiện thực tàn khốc này.

Lúc này anh mới mơ mơ màng màng nhớ tới cảm giác khi đang ngủ.

Chẳng lẽ ngày hôm qua phát sốt?

Phát sốt?

Phát sốt!!!

Nghĩ đến một khả năng, anh không khỏi hưng phấn, đôi mắt hiện lên chút ánh sáng hy vọng, gò má đỏ bừng.

Chẳng lẽ là…

Tôi đã thức tỉnh dị năng!?

Lâm Ngộ Khê ngồi lại trên giường.

Anh mở lòng bàn tay trắng nõn của mình ra, xoay một vòng để quan sát, sau đó nắm lại, cẩn thận cảm nhận, phát hiện so với ngày thường không khác mấy.

Đôi mắt xinh đẹp có chút thất vọng. Lẳng lặng ngồi đó, suy nghĩ bay xa.

“Ục ục ục”.

Một âm thanh ùng ục phát ra từ bụng anh, cắt đứt suy nghĩ của anh.

Hiển nhiên, anh đói bụng.

Từ ngày hôm qua tới giờ một ngụm nước một miếng cơm anh còn chưa có ăn!

Vì thế, anh nhanh chóng vào phòng bếp.

Trước tiên rót cốc nước uống từng ngụm lớn, nước lạnh vào miệng, mang lại độ ẩm, xoa dịu cho lưỡi và cổ họng vốn bị khô khốc do thiếu nước.

Đã!

Bởi vì cúp điện, cho nên tiếp theo Lâm Ngộ Khê đem đồ vật trong tủ lạnh đều lôi ra ngoài.

Lúc này từ đáy lòng Lâm Ngộ Khê cảm thấy may mắn bản thận ngày thường xào nấu dùng bếp gas.

Nhưng ngày thường nấu cơm dùng nồi cơm điện, bởi vì không có điện, lúc này không dùng được.

Giờ nên ăn cái gì đây, quên đi, cái nào thuận tiện thì nấu.

Lâm Ngộ Khê ấn bụng.

Cuối cùng anh đặt cái nồi nhỏ lên bếp gas, nấu một nồi mì cà chua trứng thơm ngon, ăn hết sạch sẽ, một chút nước mì dư lại cũng không còn.

Lấp đầy cái bụng đói. Giải quyết nhu cầu sinh lý, kế tiếp liền suy nghĩ cách sống sót.

Anh lại lấy ra cuốn sổ hôm qua, tùy tiện mở ra một tờ viết lên ba chữ to “sách kế hoạch”.

Chữ viết lưu loát sinh động, sắc bén, cực kỳ đẹp. Có thể nói chữ giống như người.

Đầu tiên, dựa vào số vật tư này ở trong phòng sống một đoạn thời gian, trong lúc này quan sát tình huống bên ngoài, chờ đợi cứu viện có xuất hiện hay không.

Tiếp theo, tìm những đồ dùng có thể làm vũ khí, cũng tăng cường rèn luyện thân thể.

Cuối cùng, nếu gặp được tình huống đặc thù hoặc vật tư hết, liền chủ động ra trận.

Nói tóm lại, muốn bảo đảm bản thân tồn tại, phải học được “tùy tiện”, nhưng cũng không thể trốn mãi trong mai rùa được.

Lâm Ngộ Khê viết xong kế hoạch, trong lòng nghĩ đến việc cất cuốn sổ này đi, kết quả cuốn sổ trên tay anh lúc nãy đột nhiên biến mất không dấu vết.

Lâm Ngộ Khê suy nghĩ: Không gian dị năng?

Anh bèn ngập ngừng nhắm mắt lại cảm nhận.

Rất kỳ quái, dù anh nhắm mắt, nhưng anh dường như nhìn thấy một không gian trắng xóa dài và rộng khoảng hai mét.

Lâm Ngộ Khê vừa mừng vừa sợ, chợt đôi mắt đào hoa mở ra, trong mắt lộ ra ánh sáng rực rỡ, tràn đầy niềm vui, đẹp đến nghẹt thở.

Mấy ngày tiếp theo, anh giống như một con sóc nhỏ dự trữ thức ăn cho mùa đông, bận rộn lên xuống, sắp xếp một số đồ dùng từ cửa hàng tạp hóa ở tầng dưới vào không gian.

Sắp xếp xong hai tay liền chống nạnh, trong nháy mắt là một bộ dáng thỏa mãn.

“Khà khà khà.” Cười đến ngây ngô.

Đoạn thời gian tiếp theo, Lâm Ngộ Khê mỗi ngày đều làm theo kế hoạch, kiên trì hít đất và rèn luyện linh tinh, quan sát bên ngoài từ cửa sổ.

Lâm Ngộ Khê lấy thêm hai con dao làm bếp bằng thép từ cửa hàng tạp hóa, dùng làm vũ khí tự vệ. Thỉnh thoảng luyện tập cách vung dao.

Mặc dù thỉnh thoảng có những tiếng gầm kỳ lạ không rõ nguồn gốc từ bên ngoài truyền đến, anh vẫn ăn uống ngủ nghỉ như thường ngày.

Anh dành phần lớn thời gian thường ngày để nghiên cứu sức mạnh dị năng không gian của mình.

Nghiên cứu mệt mỏi thì lấy loại sách về ngày tận thế lật ra đọc, dùng để g.i.ế.t thời gian.

Đương nhiên, biết đâu lại có thể nhận được một số gợi ý từ nó, Lâm Ngộ Khê nghĩ như vậy.

Cứ như vậy, Lâm Ngộ Khê vượt qua hai tuần nhạt nhẽo mà an toàn.

Hai tuần qua, điện vẫn không có khôi phục, di động vẫn không liên lạc được, tệ hơn là nước đã ngừng hoạt động.