Có cho trăm vạn cũng không thể nghĩ tới cuối cùng Diệp Linh Lung cũng tìm ra được cách nạp vàng.
Khi cô đang dọn dẹp phòng ký túc xá mà mình vừa mới tháo dỡ xong, cô vô tình nhặt được một chiếc lắc tay bạch kim của bạn cùng phòng là Tôn Đình Đình.
Hệ thống: [Phát hiện kim loại quý, có thể đổi được.]
Thật tốt, Diệp Linh Lung nghĩ có thể nạp tiền được.
Chiếc lắc tay bạch kim này có thể đổi lấy 3 viên tinh thạch.
Thỉnh thoảng cô có thể nghe thấy bên ngoài có người la hét chói tai, Diệp Linh Lung cẩn thận thăm dò nhìn một chút, liền nhìn thấy một đám học sinh đang tụ tập lại với nhau chạy ra khỏi ký túc xá. Nhưng rất nhanh đã bị những con zombie chặn lại.
Hiện tại bọn zombie vẫn chưa bị mục nát nhiều, đa phần vẫn còn như lúc đầu, chỉ là thân thể cứng đờ, sắc mặt thì điên cuồng, trên người có đủ loại miệng vết thương cùng với máu, mặc dù trông có vẻ rất đáng sợ nhưng rất nhiều người vẫn chưa vượt qua được rào cản tâm lý rằng “bọn họ đã không còn là con người nữa”, ngay lập tức mất đi cơ hội tấn công và bị bọn zombie tóm gọn.
Tốc độ của zombie không được nhanh cho lắm, nhưng số lượng của bọn chúng rất đông, chỉ cần có người bị bắt thì chúng sẽ lập tức tụ tập lại và tranh giành thức ăn.
Diệp Linh Lung tận mắt nhìn thấy một học sinh trực tiếp bị xé nát ra thành từng mảnh, máu thịt bầy nhầy thành một đống, ruột đều chảy xuống mặt đất, trên miệng vẫn còn đang gào thét thảm thiết...
Cô còn nhìn thấy có người đưa tay ra đẩy người bên cạnh đến gần lũ tang thi để bản thân mình có thể chạy trốn...
Cô run rẩy ngồi co ro ở trên ban công, thậm chí đến thở mạnh cũng không dám.
Lại một lần nữa cô đã nhận thức được rằng đây không phải là một trò chơi hay bộ phim điện ảnh nữa mà là ngày tận thế thật sự đã đến.
Nếu như theo suy đoán trước kia của cô, quốc gia sẽ tổ chức đi cứu viện cho người dân, chuyện đó thì cũng tốt rồi. Nhưng lỡ như không có thì sao?
Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nhìn chiếc lắc tay trong tay mình, ý thức của cô lại kết nối với hệ thống: “Trao đổi tinh thạch.”
Dù có nói như thế nào thì trước mắt việc quan trọng nhất lúc này chính là bảo toàn tính mạng.
Về phần Tôn Đình Đình...Nếu như cô ấy còn sống thì sau này cô sẽ bồi thường lại cho cô ấy. Hoặc chờ trật tự khôi phục lại thì bồi thường cho cô ấy.
Diệp Linh Lung lại tìm một vòng trong phòng ký túc xá, nhưng không phát hiện ra món gì có thể đổi được.
Suy cho cùng thì bọn họ đều xuất thân từ những gia đình bình thường và đang đi học nên không có tài sản gì có giá trị. Ngoại trừ chiếc lắc tay ra thì cô chỉ tìm được một chiếc túi xách hàng hiệu, đáng tiếc hệ thống không nhận được, Diệp Linh Lung tháo nó ra và [Thuộc tính da +1.]
Sau khi Diệp Linh Lung lăn lộn ở trong ký túc xá xong, cô lại bị mắc kẹt.
Cô không dám ra khỏi cửa, cô suy nghĩ một hồi, sau đó quyết định đi ra ban công.
Khoảng cách giữa ban công và phòng ký túc xá bên cạnh chỉ cách nhau khoảng một mét, ở giữa có một cửa sổ, có bậu cửa sổ và ống dẫn nước, cô cảm thấy nếu như miễn cưỡng thì có lẽ có thể bò qua được.
Trước tiên cô ném một món đồ nào đó qua, sau khi xác định phòng bên cạnh không có tang thi, cô mới dùng khăn trải giường buộc thành một sợi dây thừng sau đó lại buộc sợi dây thừng đó quanh eo mình để giữ an toàn, rồi Diệp Linh Lung mới bò qua đó.
Ngoại trừ việc bị bọn zombie phát hiện và bao vây ở tầng dưới ra thì mọi chuyện vẫn bình yên vô sự. Dù sao thì cô cũng sống trên tầng ba, lũ zombie không thể trèo lên được ngoại trừ việc gầm rú ở bên dưới.