Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

8/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện kể về năm 2xxx, có một lưu manh tên là Tề Nhạc do "bị đá" mà đánh người gần chết. Vì sợ tội nên chạy lên Tây Tạng. Ai ngờ được một vị "tiểu tăng" bảo hắn là một trong 13 Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần . …
Xem Thêm

Chương 35: Phách Vương Long (2)
Cơ Minh Minh le lưỡi, có chút thương cảm nhìn qua Tề Nhạc rồi đứng lên, nói:

- Em về đây, chị Như Nguyệt , anh ta giao cho chị đấy!.

Nghe được lệnh của Hải Như Nguyệt, lập tức có một hạ nhân mang hành lý đi ra cửa, Tề Nhạc đứng lên tiễn ra cửa, Cơ Minh Minh trước khi đi thấp giọng nói với hắn:

- Anh nhất định phải nhớ kỹ lời tôi nói, ngàn vạn lần không được chọc chị Như Nguyệt tức giận, nếu không chỉ có anh là người bị khó xử. Thăng Lân Quyết sẽ do chị Như Nguyệt dạy cho anh. Chị ấy dạy bảo nhất định sẽ tốt hơn tôi nhiều.

Lưng của Tề Nhạc lại bị Minh Minh véo một cái, nháy mắt ra hiệu nói:

- Có rảnh tới thăm tôi. Tôi ở chỗ này cô không cần lo lắng.

Cơ Minh Minh vừa đi, không khí trong đại sảnh ngưng trọng hơn vài phần, không biết trong tay Hải Như Nguyệt lúc nào cầm một thứ giống bộ phận điều khiển, ấn nhẹ hai cái, một phút đồng hồ sau, một lão nhân mặc quần áo vải đường trang đi ra ngoài, một thân áo vải đường trang màu xanh vô cùng hài hòa, tóc bạc đã nói rõ tuổi tác của hắn, sắc mặt của hắn vô cùng hồng nhuận, nhưng hoàn toàn không có nếp nhăn, sống lưng rất thẳng tắp, đôi mắt sáng ngời hữu thần.

- Tiểu thư, ngài tìm tôi.

Lão giả đi đến bên cạnh Hải Như Nguyệt thi lễ một cái.

Hải Như Nguyệt đứng lên, âm thanh nhu hòa hơn rất nhiều.

- Chu thúc, về sau vị Tề tiên sinh này sẽ ở lại chỗ của chúng ta, thúc an bài cho anh ta một phòng, sau đó bảo anh ta tìm một bộ quần áo luyện công rồi tới phòng của tôi.

- Vâng, tiểu thư.

Hải Như Nguyệt bàn giao công việc xong, không thèm nhìn Tề Nhạc một cái, quay người đi lên lầu.

Tề Nhạc bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng, chảnh cái gì chứ, không phải chỉ có vài đồng tiền sao, đừng có bày bộ mặt đó ra trước mặt lão tử.

Chu thúc đi vài bước tới bên cạnh Tề Nhạc, nói:

- Tề tiên sinh, mời đi theo tôi.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Ngài khỏe chứ, Chu thúc.

Chu thúc vừa nhìn đã biết là người nghiêm cẩn, tuy nhìn hắn không tính là hiền lành, nhưng đối với người già, Tề Nhạc luôn có mấy phần tôn kính.

Chu thúc mang theo Tề Nhạc đi vào một gian phòng trong biệt thự, trong phòng có phong cách bố trí giống đại sảnh, tất cả mọi thứ cần có đều có, một phòng khách nhỏ, bên cạnh phòng khách có nhà vệ sinh, bên trong có một gian phòng ngủ, giường phòng ngủ rất lớn, đủ cho ba người ngủ, cái đệm trắng tinh, không nhiễm một hạt bụi, đối với người quen sống trong ổ chó như Tề Nhạc, thật sự có chút không thích ứng.

Quăng cáo bọc nhỏ ra bên cạnh, Tề Nhạc cũng không để ý có Chu thúc ở bên, trực tiếp nằm xuống giường, giường cũng không phải rất mềm, nhưng rất co dãn, nằm ở trên vô cùng thoải mái. Một đêm không ngủ, lúc này Tề Nhạc cảm thấy ủ rủ.

- Cảm ơn ngài, Chu thúc, cái giường này thật là thoải mái.

Chu thúc giống như không nghe được lời Tề Nhạc, nói ra:

- Biệt thự của chúng ta đang ở tên là Long Vực, mỗi sáng sớm bảy điểm Tề tiên sinh phải tới nhà hàng lầu hai dùng cơm, thời gian cơm trưa là mười một giờ ba mươi, bữa tối sáu giờ, mỗi ngày chỉ có ba giờ cung cấp thức ăn, mỗi sáng sớm từ bảy tới tám giờ, sẽ có hạ nhân giúp ngài quét dọn gian phòng. Nếu như ngài có gì cần cứ tới tìm tôi. Ngài là khách nhân nam đầu tiên ngủ lại ở biệt thự của tiểu thư.

Tề Nhạc lật người, nằm trên giường nhìn qua Chu thúc nói:

- Nói như vậy có lẽ tôi rất vinh hạnh, tiểu thư của ngài có bạn trai chưa?

Chu thúc lắc đầu, nói:

- Thực xin lỗi, chuyện quan hệ tới tiểu thư tôi không tiện nói. Mỗi người ở đây đều tuân thủ nguyên tắc này, Tề tiên sinh ngài là khách nhân, có lẽ nên rộng lượng một chút. Tề tiên sinh, xin ngài chờ một chốc, tôi đi chuẩn bị quần áo luyện công cho ngài.

- Không, không, không cần, tôi không luyện công đâu, đêm qua tôi không có ngủ, phiền toái ngài nên nói với tiểu thư của ngài một tiếng, nàng không thể cho tôi ngủ được sao.

Tề Nhạc chính là lười đi luyện công, tuy hôm nay thân thể của Minh Minh nhanh như thiểm điện làm hắn rung động, nhưng nghĩ tới ánh mắt lạnh như băng của Hải Như Nguyệt, hắn lười tu luyện cùng với nàng.

Chu thúc nói:

- Vậy không tốt lắm, lệnh của tiểu thư luôn phải chấp hành.

Vừa nói, hắn đi ra khỏi phòng.

Tề Nhạc bĩu môi, quản mệnh lệnh gì của ngươi, ta ngủ là việc của ta, nếu như không được thì ta sẽ trở về tầng hầm ngầm mà ở.

Không lâu sau Chu thúc trở lại, trên tay cầm lấy một bộ quần áo luyện công đơn giản, lúc này, Tề Nhạc bởi vì cả đêm không ngủ nên tiến vào trạng thái mông lung, ngay cả Chu thúc tới lúc nào cũng không biết.

- Tề tiên sinh, ngài có thể bắt đầu.

Vừa nói, Chu thúc vỗ nhè nhẹ vào vai Tề Nhạc.

Tề Nhạc xoay người, không có phản ứng gì. Chu thúc nhăn mày, hắn lại vỗ vai của Tề Nhạc một cai, lúc này đây, Tề Nhạc cảm thấy có một cổ nhiệt lưu từ truyền vào trong thân thể, vừa mới tiến vào giấc ngủ mông lung đã tỉnh táo lại.

- Ah! Chu thúc, ngài làm gì?

Chu thúc nói:

- Tề tiên sinh, xin đi theo tôi tới phòng luyện công a, đừng làm tiểu thư đợi lâu.

Tề Nhạc ngồi dậy, nói:

- Chu thúc, ngài gọi tên tôi là được rồi, tôi tên Tề Nhạc. Phiền toái ngài chuyển chiếu với cô tiểu thư kia là tôi muốn ngủ.

Chu thúc nói:

- Tề tiên sinh, ngài là do tiểu thư gọi đi, tôi không thể vi phạm mệnh lệnh của tiểu thư, xin ngài đừng làm tôi khó xử chứ?

Tề Nhạc đành phải ngồi dậy, hắn chỉ tỏ thái độ bất mãn với Hải Như Nguyệt, cũng không muốn làm khó vị Chu thúc này, dù sao, hắn nghĩ người ta là người kiếm cơm, làm gì làm cũng không nên khó xử người khác.

- Được rồi, tôi sẽ đi với ngài một chuyến, nhưng mà, quần áo luyện công này không cần thay đổi đâu, dù sao tôi cũng không có ý định luyện công, Chu thúc, tôi không phải nói, ngài trực tiếp gọi tên tôi là được rồi.

Trên mặt Chu thúc có nụ cười tươi, nói:

- Vậy thì không hợp lễ, tôi vẫn phải gọi ngài là tiên sinh a.

Tướng mạo Tề Nhạc cũng không khó coi, vô cùng khách khí với hắn, cho nên làm lão giả này có một tia hảo cảm.

Tề Nhạc từ trên giường đi xuống, nói:

- Cái gì lễ không lễ, như vậy tốt rồi, chỉ cần không phải ở trước mặt tiểu thư của ngài, ngài cứ gọi tên tôi, thư thái một chút, tôi chưa từng nghe ai gọi mình là tiên sinh cả. Chu thúc, chúng ta đi thôi.

Chu thúc gật gật đầu, mang theo Tề Nhạc rời phòng, hai người đi thẳng tới tầng bốn của biệt thự, ở đây chỉ có một cái cửa lớn, Chu thúc đi lên gõ nhẹ vài cái.

- Tiểu thư, Tề tiên sinh đến.

Âm thanh Hải Như Nguyệt lạnh như băng từ trong phòng truyền ra.

- Cho anh ta vào đây.

Chu thúc gật đầu với Tề Nhạc, Tề Nhạc chỉ nghe một âm thanh rất nhỏ nói lại.

- Không nên trái ý tiểu thư, như vậy anh sẽ tốt hơn một chút.

Chu thúc rời đi, Tề Nhạc mới tỉnh ngộ, thì ra Chu thúc này là cao thủ thâm tàng bất lộ, Minh Minh cũng có năng lực ngưng tụ âm thanh thành tuyến, nhưng Minh Minh không thể nói nhỏ và rõ ràng như lão giả này. Trong nội tâm cảm thấy may mắn gì lúc trước mình không có đắc tội người ta, nếu không, với tính cách Chu thúc tuân thủ mệnh lệnh Hải Như Nguyệt tuyệt đối, nói không chừng sẽ sử dụng vũ lực mang mình tới đây.

Thêm Bình Luận