Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

8/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện kể về năm 2xxx, có một lưu manh tên là Tề Nhạc do "bị đá" mà đánh người gần chết. Vì sợ tội nên chạy lên Tây Tạng. Ai ngờ được một vị "tiểu tăng" bảo hắn là một trong 13 Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần . …
Xem Thêm

Chương 31: Cứu (2)
Tề Nhạc nhìn thấy nàng tức giận, vội vàng sửa lời nói:

- Không, không, đương nhiên không phải, tôi vì sự nghiệp bảo vệ phương đông vĩ đại thôi.

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng suy nghĩ, mình phải đi qua tất cả thành thị, thậm chí phải được quan sát mỹ nữ toàn bộ thế giới này.

Cơ Minh Minh hừ một tiếng, nói:

- Kỳ kinh bát mạch tổng cộng có tám mạch, chung quanh có hơn một trăm huyệt vị, yêu cầu của tôi với anh không cao, một ngày nhớ kỹ một đường kinh mạch cùng với huyệt vị tương ứng của chúng, nhưng mà, ngày mai phải ghi nhớ thêm một kinh mạch khác, nhưng cái kinh mạch hôm qua tuyệt đối không được quên. Hiện tại tôi đã bắt đầu chỉ điểm anh tu luyện, tôi sẽ chỉ ra vị trí và tên của kinh mạch cùng các huyệt vị, hôm nay là âm khiêu mạch, bây giờ chúng ta bắt đầu, nếu như anh không nhớ rõ, hừ hừ, hôm nay không được ngủ.

Tề Nhạc vừa muốn kêu khổ, Cơ Minh Minh đã điểm một ngón tay về phía hắn, ngón tay như hoa lan đua nở, trước tiên điểm lên lưng của hắn, lập tức, ngưng tụ từng đoàn nhiệt lưu, hơn mười khối khí lưu xuất hiện ở những nơi nàng vừa chỉ.

Cơ Minh Minh nói:

- Có lẽ anh đã cảm giác được khí lưu ấm áp từ vị trí mà tôi vừa điểm, những vị trí này, chính là các huyệt vị hôm nay tôi sẽ dạy, hiện tại chúng đang ở trên người của anh, anh nên dụng tâm cảm giác, chờ khi anh cảm nhận xong tôi sẽ làm tiếp.

Có vị trí chính xác, liền giảm bớt phiền toái khi nhận diện huyệt vị, nhớ kỹ một đường kinh mạch, đúng là không khó. Đương nhiên, đây chỉ là nàng cho rằng như vậy thôi.

Thời gian một đêm trôi qua nhanh chóng, hương diễm mọi người chờ mong không có xuất hiện, chỉ có điều, sáng ngày thứ hai, đôi mắt Tề Nhạc hôm nay có hai vết thâm quầng cực lớn. Thời điểm ban đầu dùng khí lưu nhận diện huyệt vị, hắn còn có chút không cho là đúng, thấy Cơ Minh Minh ngồi nhập định ở một bên, hắn cũng dựa lưng vào giường ngủ gật, nhưng Cơ Minh Minh chỉ ngủ nửa giờ là đi qua kiểm tra, kết quả Tề Nhạc là không nhớ tên một huyệt vị. Có thể nghĩ, đáng thương trí nhớ của Tề Nhạc hơi kém, dưới cưỡng bức của Cơ Minh Minh, phải mất nguyên một đêm, rốt cục mới nhớ toàn bộ huyệt vị của âm khiếu mạch. Nếu như một người liên tục bị người khác dùng ngón tay điểm vào huyết vị, mỗi khi chỉ vào hắn phải báo tên của huyệt vị, chỉ sợ đổi lại ai cũng dễ dàng nhớ kỹ.

Xoa vị trí đau nhức trên người, Tề Nhạc cảm giac thân thể của mình mệt mỏi rả rời,

- Minh Minh, hiện giờ lưng của tôi nhưc quá, tôi đi ngủ đây. Tôi sắp không được rồi.

Cơ Minh Minh mỉm cười nói:

- Làm sao thế? Anh chính là Hắc Kỳ Lân có sức khôi phục mạnh mẽ, một đêm không ngủ không đáng kể chút nào. Hiện giờ bên ngoài đã sáng, chính là thời điểm chúng ta rời đi, đi thôi.

Tề Nhạc trừng to mắt, nói:

- Không phải chứ, hiện tại đi? Bà cô ơi, cô tạm tha cho tôi đi, tôi còn muốn ngủ a!

Cơ Minh Minh vỗ vỗ tay, nói:

- Không sao cả ah! Anh có thể ngủ, nhưng mà, tay của tôi gần đây hơi ngứa, nếu như lúc anh đang ngủ tôi điểm lên âm khiếu huyệt, anh đừng nên trách tôi.

- Tôi đầu hàng, vậy thì đi thôi, đi tới chỗ cần đi cô phải cho tôi ngủ đấy.

Cơ Minh Minh kéo hành lý của mình, cười nói:

- Được rồi, đi nhanh đi, hôi cũng không có bất cận nhân tình như vậy. Thật sự tôi cũng không muốn ở đây lâu thêm chút nào nữa, mùi vị ở nơi đây quá khó chịu! Anh còn luôn hút thuốc, mùi thuốc luôn quanh quẩn trong phòng.

Tề Nhạc cười khổ bò dậy, thu thập đồ vật của mình một cách đơn giản, hắn thật sự không có gì để mang, chỉ có vài cuốn tạp chí và quần áo cũ, nhưng Cơ Minh Minh ngửi thấy mùi "thơm" trên quần áo của hắn, cho nên sau đó, Cơ Minh Minh nói những quấn áo này nên bỏ đi, quần áo mới sẽ do nàng phụ trách, xem như bồi thường cho Tề Nhạc. Tề Nhạc lúc này một thân nhẹ nhàng đi theo nàng rời đi.

Đi dưới ánh mặt trời, Cơ Minh Minh đem hành lý để ở một bên, hoạt động thân thể đơn giản, hô hấp không khí trong lành, lập tức cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Nàng hoạt động đơn giản, nhưng dọa Tề Nhạc hỏng. Đổi lại bất luận kẻ nào, nếu đột nhiên nhìn thấy mỹ nữ trước mặt khiễng chân vươn vai ưỡn ngực, chỉ sợ cũng bị dọa không nhẹ. Thân thể Cơ Minh Minh trên giống như không xương, mỗi một cử động vô cùng mềm mại, tuy nàng không có khởi động nhiều, nhưng Tề Nhạc thấy thân thể của nàng mềm dẻo hơn cả diễn viên.

- Cô, tôi không biết cô, địa cầu rất nguy hiểm, mau trở lại hỏa tinh đi thôi.

Tề Nhạc vừa nói, vội vàng chạy qua một bên.

Cơ Minh Minh quay đầu nhìn về phía hắn, trong đôi mắt đẹp sóng mắt dịu dàng lưu chuyển.

- Vô cùng hiếm thấy, chuyện này tính toán là cái gì, anh cho rằng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần dễ làm như vậy sao? Yên tâm, về sau thân thể còn phải rèn luyện thường xuyên mơi được. Anh luôn hút thuốc, thân thể còn không bằng người cùng lứa.

Tề Nhạc không phục nói:

- Ai nói, bạn cùng lứa với tôi, còn không có người nào đánh qua tôi đâu.

Cơ Minh Minh le lưỡi, nói:

- Đừng làm tôi buồn nôn, đánh nhau tính toán là bổn sự gì.

Tề Nhạc vừa muốn phản bác, ánh mắt của hắn cứng lại, sắc mặt cũng trở nên lạnh xuống, trên người của hắn có khí lạnh tản ra tự nhiên, vài bước đi tới bên cạnh Cơ Minh Minh, Cơ Minh Minh bị bộ dáng của hắn làm giật mình, đang tức giận nhìn hắn, trong tai có âm thanh của Tề Nhạc vang lên.

- Cô nên rời khỏi nơi này, không cần lo cho tôi, những thứ này đang xông về phía tôi.

Trở lại nhìn lại, Cơ Minh Minh lập tức hiểu rõ nguyên nhân biến hóa của Tề Nhạc, có hai mười tám hai mươi chín thanh niên đang chạy tới đây, dùng xu thế vây quanh bọn họ vào giữa, trong tay mỗ người đều có một cây gỗ, nhìn vẻ mặt và bộ dáng của bọn chúng, hiển nhiên không có hảo ý. Người cầm đầu, là một thanh niên tuấn tú, hiện tại thời tiết đã rất ấm áp, nhưng trên đầu của hắn đang đội cái mỹ lưỡi trai, ánh mắt nhìn Tề Nhạc như có lửa phun ra.

Cơ Minh Minh nhìn thấy những người này, lại nghe Tề Nhạc la lên:

- Cô nên chạy nhanh đi! Những tên này không phải tốt lành gì, chẳng lẽ cô không sợ bọn họ tiền da^ʍ hậu sát sao?

Cơ Minh Minh cười nói:

- Thì ra anh còn có tâm tình làm anh hùng cứu mỹ nhân sao, Trát Cách Lỗ đại sư nói đúng, anh cũng không phải cái gì cũng sai.

Tề Nhạc tức giận nói:

- Nói nhảm, cô là bạn bè của tôi, chẳng lẽ tôi có thể nhìn cô bị người khác ức hϊếp sao, cô chạy nhanh đi, nếu không sẽ không kịp.

Vừa nói, ánh mắt của hắn nhìn khắp nơi tìm kiếm vũ khí, đáng tiếc, cửa tiểu khu quét dọn rất sạch sẽ, đừng nói là cục gạch, cho dù là cục gách hơi lớn cũng không có. Bản Chuyên Phá Vũ Thuật của Tề Nhạc rất là có nghề, nhưng mà, hiện tại hắn muốn tìm cục gạch, chỉ sợ cũng bất lực, trước mặt là hơn hai mươi người a! Hơn nữa nhìn qua, tuyệt đối không phải côn đồ bình thường đơn giản như vậy, ánh mắt âm lãnh của bọn họ nhìn qua làm Tề Nhạc phát lạnh.

- Yến Tiểu Ất, sao mày biết tao trở về?

Tề Nhạc vừa nói, đã đi lên trước nghênh đón, vừa đi, tay phải của hắn đặt sau lưng, ý bảo Cơ Minh Minh chạy nhanh đi.

Thêm Bình Luận