Chương 25

"Cô không sao chứ?" Phó Đình Sinh thấy sắc mặt của cô không đúng lắm, anh tưởng rằng cô đang nhớ lại những chuyện lúc trước.

Suy nghĩ rút về, Thiệu Hi thấy được một sự lo lắng từ trong mắt anh, biết anh đang hiểu nhầm, "Không có việc gì, vậy...... Thuộc về cùng một người sao?"

"Đúng, người chết là nam, chẳng qua tên và thân phận vẫn chưa được xác nhận."

"Còn nữa, tôi xem báo cáo khám nghiệm tử thi mà pháp y cung cấp thì có vài điểm không thích hợp."

Thiệu Hi không nói gì, chờ anh nói tiếp.

"Thời gian tử vong của nạn nhân vượt qua một tuần, sau khi chết thi thể bị tách rời thành nhiều mảnh, từ kỹ thuật cắt thì thấy tương đối lão luyện, nhưng hai nạn nhân nữ kia, cho dù là miệng vết thương hay là tình huống ở hiện trường đều có thể nhìn ra được rất hỗn độn và hoảng loạn, giống như là một người mới."

Lão luyện, người mới...... Rõ ràng đây là điểm mâu thuẫn, cô nghe ra được ý anh muốn nói trong lời của anh, "Anh hoài nghi không phải cùng một người gây ra sao?"

Phó Đình Sinh nói rất cẩn thận, "Chỉ là phỏng đoán thôi, trước mắt không có chứng cứ trực tiếp." Thi thể nam kia bị tổn hại tương đối nghiêm trọng, lại đang trong quá trình rã đông, bởi vậy có rất ít manh mối có thể cung cấp.

Tay anh chống trên tay lái, tầm mắt nhìn về phía trước, cau mày, "Nếu chỉ nhìn hai vụ án đó thì phương thức phạm tội của kẻ kia ngày càng leo thang." Tuy rằng thời gian cách nhau chỉ có hai ngày, "Vụ án đầu tiên hắn để thi thể vào trong nồi, rồi sau đó đổ nước gào và đun sôi lên, nấu ít nhất mười phút."

Cũng có nghĩa là sau khi gϊếŧ người xong hung thủ không rời đi ngay mà đứng ở cạnh thi thể hắn vừa mới vừa gϊếŧ hại, nấu thi thể của một người khác, chờ nước từ từ sôi rồi nấu.

Không phải cô chưa từng nghe qua vụ án như vậy nhưng trong lòng Thiệu Hi vẫn cảm thấy rất không thoải mái, đây không phải một câu "tâm lý biếи ŧɦái" liền có thể khái quát đơn giản được.

Hẳn là đã ý thức được điều này nên Phó Đình Sinh đổi đề tài, "Còn có một chuyện rất kỳ quái chính là, ở trên hai cái nồi đều dán một lá bùa."

"Bùa? Là loại viết ở trên giấy màu vàng sao?" Cô mới chỉ nhìn thấy chúng qua các tác phẩm điện ảnh nên không hiểu gì hết.

"Ừm, hoạ tiết trên hai lá bùa giống nhau."

Tuy rằng cô không có chuyên môn và chưa từng tìm hiểu về mấy thứ bùa chú này bao giờ, nhưng cũng biết mỗi một loại bùa đều có một tác dụng khác nhau, "Trên đó vẽ gì?"

Phó Đình Sinh không biết miêu tả sao, anh lấy điện thoại mở một tấm ảnh đưa cho cô xem.

Thiệu Hi không nhận máy mà nhích cơ thể gần qua để xem, nhìn thoáng qua, thật sự là bùa vẽ quỷ, một chữ cũng không có, tất cả đều là đồ án, xem cũng không hiểu.

"Không ai hiểu ruốt cuộc lá bùa này có ý nghĩa gì."

Thiệu Hi nghe vậy trong lòng khẽ động, "Phó Đình Sinh, anh gửi tấm ảnh này qua WeChat cho tôi đi."

Giọng nói trầm thấp vững vàng của Phó Đình Sinh vang lên ở bên tai, "Tôi không có WeChat."

"Không có?" Không có Weibo thì thôi, vậy mà WeChat cũng không cần sao? Ba mẹ cô còn biết dùng rất thành thạo đó.

"Ừm."

Nếu không phải đã hiểu biết về người này thì Thiệu Hi còn cho rằng anh không muốn thêm WeChat của cô mà đang lấy cớ.

Cô âm thầm đặt ra một mục tiêu, trước khi về thành phố S nhất định phải giúp anh lập tài khoản WeChat, sau đó trở thành người đầu tiên được anh kết bạn.

Đương nhiên Phó Đình Sinh không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, chỉ thoáng nhìn thấy ý cười trong mắt cô, như là đang ủ mưu toan tính gì đó, giây tiếp theo cô nhìn thẳng vào anh, "Tôi có quen một người, có lẽ sẽ hiểu về cái này."

Người quen trong miệng Thiệu Hi thật ra cũng chỉ mới gặp qua một lần, không thân mà có việc muốn nhờ thì đương nhiên không thể đi tay không tới cửa.

"Hoa khô?" Anh không nghĩ tới món quà trong lời cô lại là cái này.

"Đúng vậy, cô ấy chỉ thích hoa khô." Tuy rằng mới gặp mặt một lần nhưng đối phương thích gì cô cũng đã thăm dò rõ ràng.

Lấy lòng bằng hoa khô, Phó Đình Sinh lái xe tới nơi cô nói, là một viện bảo tàng tư nhân, Thiệu Hi giải thích lí do mình đến đây với nhân viên công tác, cố ý lấy hoa khô ra, đối phương bảo bọn họ chờ một lát, sau khi gọi điện thoại xong thì có một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính tới đưa bọn họ đi đến văn phòng.

Người đàn ông đeo kính gõ rồi mở cửa văn phòng, "Cô Doãn, hai vị khách đến thăm tới rồi."

Người ngồi trước bàn làm việc vẫn cúi đầu không phản ứng lại, mí mắt cũng chưa nâng lên, tiếp tục vội vàng làm việc đang dở tay.

"Phiền hai vị ngồi sofa chờ một lát."

"Được, cảm ơn."

Thiệu Hi vòng qua bàn trà ngồi xuống ở trên sofa, chờ Phó Đình Sinh ngồi xuống xong, cô dịch qua hướng của anh rất tự nhiên, không dán lên mà chỉ để lại nửa khoảng cách, lần này anh không tránh đi, có lẽ anh biết rõ có tránh thế nào cũng vô dụng, hoặc có lẽ có thể bởi vì lí do nào đó không nói rõ.

Người đàn ông đeo mắt kính như một nhân vật trợ thủ, giúp bọn họ rót hai cốc nước xong liền đóng cửa rời đi.

Thiệu Hi nhận thấy tầm mắt của Phó Đình Sinh đang dừng ở trên mặt Doãn Lạc, ghé sát vào bên tai anh nói nhỏ, "Có phải trẻ hơn so với tưởng tượng của anh hay không?"

"Ừm." Tuy đối phương cúi đầu nhưng vẫn có thể đoán được tuổi tác, hẳn là cũng ngang ngang với Thiệu Hi, nhưng mà anh cũng không có ý coi khinh mà chỉ đơn giản là cảm thấy ngoài ý muốn.

Lại đợi vài phút, Doãn Lạc vẫn duy trì tư thế kia, Thiệu Hi không có thói quen quấy rầy người khác làm việc nhưng chỉ chờ thôi cũng không thú vị, đúng lúc đó thấy trên vách tường đối diện có treo mấy bức tranh chế tác từ hoa khô, cô nghĩ có lẽ là từ tay Doãn Lạc mà ra.

Mấy bức khác đều là phong cảnh hoa cỏ, cô nhìn bức tranh thứ hai bên trái, vươn tay chie ý bảo anh xem, "Anh xem xem đó là hươu sao?"

Phó Đình Sinh nhìn theo hướng mà cô chỉ, đầu ngón tay dừng ở giữa bức tranh nhưng cũng không làm ảnh hướng đến phán đoán của anh, "Đó là cừu."

"Cừu? Nhìn rõ ràng là hươu mà."

Thấy cô vô cùng rối rắm, Phó Đình Sinh không nhịn được mà nói: "Thật ra......"

"Phó Đình Sinh." Cô bỗng dưng tới gần lại, đè thấp giọng, như là muốn nói nhỏ gì đó, anh phối hợp đưa sát lỗ tai tới gần sườn mặt cô.

"Anh nói là cừu, tôi nói là hươu, không bằng chúng ta đánh cược đi."

"Đánh cười gì?" Anh nói theo bản năng một câu, có lẽ là muốn biết cô sẽ đưa ra kiểu cá cược gì.

"Nếu tôi thắng, tôi giúp anh tạo WeChat, nếu anh thắng......" Thiệu Hi nhất thời nảy lòng tham, tất cả tính toán trong lòng đều là về việc WeChat này, lời phía sau còn chưa biết nói gì ra mới thích hợp.

Phó Đình Sinh rũ mắt, bây giờ anh nhìn không sót một động tác nào của cô, khi nghiêng đầu lộ ra một đoạn cổ trắng nõn trơn bóng, có vài sợi tóc đang rũ xuống ở đó.

Anh cụp mắt xuống, buồn rầu một hồi lâu sau cô mới nói, "Thắng thì nói sau."

"Thiệu Hi."

"Hả?" Cô cực kỳ thích lúc anh gọi tên mình, giọng nói trầm thấp như đang thì thầm tạo nên sự thân mật không nói nên lời.

"Tôi thắng."

"Hả?" Trên mặt Thiệu Hi lộ ra biểu cảm nghi ngờ mê man khó thấy.

Phó Đình Sinh nói ra sự thật mình muốn nói, "Thật ra bên cạnh bức tranh kia viết một chữ "cừu"."

"......" Cô lại nhìn lại, lúc này mới phát hiện cô đã hoàn toàn xem nhẹ chữ nhỏ kia, vì sao lại không thấy được chứ!

Vậy mà cô lại thua? Mà còn bởi vì lí do này......

Nhưng thua chính là thua, huống hồ vẫn là cô đề nghị trước, Thiệu Hi cũng không phải người chơi xấu, tuy rằng giọng điệu vẫn mang theo chút không tình nguyện, "Nếu anh thắng thì anh ra điều kiện đi."

"Đó là hươu."

Giọng nói của người thứ ba vang lên trong văn phòng, hai người ăn ý đồng thời quay đầu lại, Doãn Lạc không biết đã ra từ khi nào, rất có hứng thú nhìn bọn họ.

Sau khi không ngừng xem cuộc đối thoại của hai người mới có thể nói ra ba chữ đó.

"Cho nên, cô thắng."

"Cảm ơn." Thiệu Hi đứng dậy, đi đến bàn làm việc đưa hoa khô trong tay.

"Khách sáo rồi."

Hai cô gái nhìn nhau cười, tất cả đều không nói gì.

Phó Đình Sinh: "......"

Nhạc đệm qua đi, tiến vào vấn đề chính.

Doãn Lạc nhìn bức ảnh kia, mày nhíu lại, giây tiếp theo lại đột nhiên cười nhạo, "Đây là ý gì chứ?"

Phản ứng của cô ấy ngoài dự đoán, Phó Đình Sinh không khỏi truy vấn: "Làm sao vậy?"

Doãn Lạc nhấc mí mắt, "Đây là bùa vẽ quỷ."

Thiệu Hi nghĩ thầm trong lòng, ai da, đúng thật là bùa vẽ quỷ này.

"Mặc kệ đây là ai vẽ nhưng đều chỉ là mấy nét vẽ nguệch ngoạc thôi."

Phán đoán của cô ấy Thiệu Hi tin tưởng 100%, không phải bởi vì vừa rồi cô ấy giúp cô thắng cược mà vì tuy Doãn Lạc còn trẻ những đã nghiên cứu về bùa sắp được mười năm.

Cũng khó trách người khác không hiểu ý nghĩa của lá bùa này, bởi vì căn bản, nó chả có ý nghĩa gì cả.

***

Ra khỏi viện bảo tàng, một lần nữa trở lại trong xe, Thiệu Hi không nhắc lại chuyện cá cược nữa, nhưng thật ra Phó Đình Sinh không nói một lời mà đưa điện thoại của mình cho cô.

Thiệu Hi làm rất nhanh, khoảng hai phút là xong, trở thành người bạn đầu tiên trong WeChat của anh như mong muốn.

Không ngờ những người khác cũng phản ứng rất nhanh, một đám người gửi lời mời kết bạn tới.

Phó Đình Sinh chuyên chú lái xe, không để ý cô đang làm gì, chỉ là nghe được tiếng điện thoại rung truyền đến làm anh có chút đau đầu, cảm thấy việc đồng ý với cô lập WeChat không phải là một hành động sáng suốt.

Đưa Thiệu Hi đạt được mục tiêu về nhà, vừa lúc tới giờ ăn cơm tối, cô cũng liền thuận miệng mời anh lên nhà ăn cơm một câu, nhận được câu từ chối khéo trong dự đoán, lý do là phải về cục cảnh sát để tìm hiểu về tiến triển của vụ án.

Đại khái số lần bị từ chối nhiều quá nên Thiệu Hi cũng đã quen, chẳng qua vẫn không tránh khỏi chờ mong một chút, không biết khi nào anh mới đồng ý ăn cơm với cô.

Ban đêm, Thiệu Hi lái xe ra cửa, lang thang không có mục tiêu, tới quán bar mà mình thường xuyên tới lúc trước, ở ven đường cách đó không xa có một đôi nam nữ đang khóc lóc cãi vã, muốn người ta không chú ý cũng khó.

"Thẩm Trí Ninh, anh làm sao vậy, sao nói chia tay liền có thể chia tay chứ?"

"Sao lại không thể? Không còn tình cảm không chia tay thì làm gì?"

"Em yêu anh như vậy, trả giá vì anh nhiều như vậy......"

"Trả giá? Ôi, thật muốn nói là trả giá sao, tôi cũng mua cho cô mấy cái túi rồi còn gì."

"Anh, lúc trước lúc anh lừa tôi đi thuê phòng cũng không nói như vậy!"

"Lừa? Ôi chao, lời này cũng không thể nói như vậy được, đó là do chính cô tình tôi nguyện mà." Người đàn ông nhướng mày cười, phá lệ tuỳ tiện, "Nói thêm nữa thì cô cũng không lỗ mà, mấy cái túi kia thể nào cũng có chỗ dùng."

"Thẩm Trí Ninh, anh, anh coi tôi là...... Là...... Anh cái đồ khốn nạn!" Cô gái tức giận đến nỗi cả người phát run hung hăng tát người đàn ông một cái, khóc lóc chạy đi, để người đàn ông đứng lại tại chỗ, che gò má trái bị tát, trong miệng hùng hùng hổ hổ.

Diễn cũng xem đủ rồi, Thiệu Hi khởi động xe, trước đó thành phố B mưa to cả một buổi tối, ven đường còn mấy vũng nước nhỏ đọng lại, cô lái xe qua, nước bắn hơn phân nửa hắt hết lên phía người đàn ông kia.

"Con mẹ nó! Có mắt không thế!"

Nhìn đối phương chật vật bại hoại từ kính chiếu hậu, cô nhếch môi muốn cười nhưng giây tiếp theo, khóe miệng lại về nguyên vị trí.

***

Tác giả có lời muốn nói:

—— Mọi người không thắc mắc tại sao kẻ thôi miên gϊếŧ nhiều người như vậy mà duy chỉ có mỗi Thiệu Hi là vẫn còn sống hay sao?

—— Không thể nghĩ được hả? Một người đàn ông trẻ tuổi và một người phụ nữ trẻ tuổi, còn có thể là chuyện gì nữa chứ!