Chương 10

Đại khái là vì giấc ngủ trên xe này rất ngon, Thiệu Hi về nhà rửa mặt xong thì tỉnh hẳn, còn có hơn hai tiếng nữa là trời sẽ hửng đông, cô dứt khoát không ngủ nữa, ôm máy tính xách tay ngồi ở trên sofa phòng khách, không lướt Weibo, không xem phim, cô đang xem thông tin cho thuê nhà.

Nhưng mà xem được một hồi cô liền thôi, thông tin quá nhiều và loạn, nhìn mà hoa cả mắt.

Vì thế đợi đến khi trời vừa sáng, cô lục danh bạ rồi gọi cho một số điện thoại, có một chỗ trợ giúp tốt như vậy, việc gì không nhờ?

"Alo." Giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia có chút khàn khàn, hiển nhiên là vừa mới ngủ dậy.

"Trợ lý Diêu."

Chỉ một tiếng này, đối phương lập tức liền nhận ra cô là ai, "Thiệu, Thiệu tiểu thư." Không những không còn cảm thấy buồn ngủ mà suýt chút nữa văng cả điện thoại ra ngoài.

"Tôi muốn phiền anh giúp tôi làm chuyện này."

"Cô, cô nói đi." Tuy là một nhân tài, nhưng khi nói chuyện với Thiệu Hi lại thành lắp bắp.

Thiệu Hi báo một địa chỉ, "Tôi muốn thuê nhà ở tiểu khu này, yêu cầu cũng giống như lúc trước." Việc cho thuê căn nhà này lúc trước cũng là giao cho anh ấy làm.

"Hả? Vậy căn hiện tại này thì sao?"

"Không thuê nữa."

"Vâng, Thiệu tiểu thư."

Trợ lý Diêu luôn luôn sợ cô, tuy rằng cô không biết vì sao, lại nói tiếp dù đã làm việc chung với nhau hơn một năm, nhưng mỗi lần nhận điện thoại của cô thì anh ta đều như vậy, càng không cần nói tới chuyện gặp mặt, anh ta sợ cô như kiểu sắp bị cô ăn thịt vậy, nhưng mà anh ta càng như thế này thì cô lại càng muốn chọc ghẹo.

"Phiền anh rồi, xong việc tôi sẽ mời anh ăn cơm."

"Không, không, không cần, đây là chuyện tôi phải làm, làm."

Cho dù không thấy nhưng Thiệu Hi cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của trợ lý Diêu lúc này, rất đáng yêu nha, nhưng mà vẫn kém so với Phó Đình Sinh không ít, tuy rằng nếu đổi lại là anh, chắc chắn anh sẽ cau mày mà từ chối.

Thật ra trợ lý Diêu chẳng phải trợ lý mà cô mời mà là trợ lý đặc biệt của Thiệu Trình Vũ, nhưng mà còn kiêm thêm việc là trợ lý về một chút sinh hoạt của cô, bởi vậy, tiền lương của anh cao gấp đôi so với trợ lý bình thường.

Nhưng mà năng suất làm việc của trợ lý Diêu quả thật không từ chối được, buổi chiều hôm đó đã chọn lựa rồi đưa ra cho cô tư liệu kỹ càng về ba căn nhà còn trống, để cô đưa ra quyết định cuối cùng.

Ba căn này đều phù hợp với yêu cầu tỉ mỉ của Thiệu Hi, cô rất hài lòng nên còn muốn tăng lương cho anh.

Nhưng mà, trợ lý Diêu cái gì cũng ổn, chỉ là chuyện gì của cô cuối cùng đều cũng sẽ truyền đến tai Thiệu Trình Vũ.

Lần này cũng không ngoại lệ, buổi tối 7 giờ hơn, Thiệu Hi liền nhận được điện thoại của Thiệu Trình Vũ gọi tới.

Thiệu Trình Vũ vừa gọi đã đi vào thẳng vấn đề, lần này cũng không ngoại lệ, "Cháu muốn chuyển nhà?"

"Vâng, ở chỗ này chán rồi ạ." Thiệu Hi trả lời thật tùy ý.

"Ở chán? Vậy nhất định phải chọn Hoa Anh Cảnh Uyển nơi mà Phó Đình Sinh đang ở, cháu muốn nói với chú là trùng hợp sao?"

"Vị trí và hoàn cảnh ở nơi đó khá tốt, đương nhiên, người sống ở đó cũng rất tốt." Cô cũng không phủ nhận.

"Cháu nghiêm túc sao?"

Nghe vậy, Thiệu Hi hỏi lại anh: "Chú cảm thấy cháu đang đùa sao?"

Không giống, bởi vì không giống, cho nên Thiệu Trình Vũ càng thêm lo lắng cô đã bị tổn thương cái gì, nhưng đây cũng không phải chuyện anh khuyên được nên anh cũng chỉ thở dài, "Tùy cháu vậy."

Vào đêm, Thiệu Hi đã chốt căn nhà mình muốn thuê, là phòng 1202 ở toà 10, mà Phó Đình Sinh ở toà 28, cô đã tính toán khá kĩ, khi anh lái xe ra khỏi tiểu khu thì nhất định phải đi ngang qua chỗ cô ở.

Hai ngày sau, trợ lý Diêu đã giúp cô làm xong thủ tục thuê nhà, ngày chuyển nhà được định vào thứ bảy, hành lý của Thiệu Hi không tính là nhiều, chỉ không tới một ngày là cô đã đóng gói xong đồ đạc rồi.

Việc chuyển nhà đương nhiên cũng giao toàn quyền cho trợ lý Diêu sắp xếp, dù sao chờ chủ nhật khi Thiệu Hi đến nhà mới, mọi thứ bên trong nhà cũng đã được trang trí hoàn toàn dựa theo bản vẽ của cô.

Đi thăm nhà xong, Thiệu Hi nhận chìa khoá nhà từ tay trợ lý Diêu rồi nhân cơ hội bắt tay anh ta, "Trợ lý Diêu, xem ra trong cuộc sống sinh hoạt của tôi không thể thiếu anh."

"..." Trợ lý Diêu bị lời này doạ làm sợ tới mức chạy trối chết, câu hẹn gặp lại cũng không kịp nói một tiếng.

Thiệu Trình Vũ thấy vậy cũng bất đắc dĩ, "Cháu đừng doạ cậu ta nữa được không?"

"Vui mà ạ." Thiệu Hi cười xong dừng một chút, mày nhếch lên, "Lại nói tiếp vì sao anh ta lại sợ cháu như vậy chứ?" Điểm này cô thật sự không hiểu lắm.

"Cháu quên rồi sao?"

"Cái gì ạ?"

Lúc Thiệu Hi còn chưa luyện tới trình độ uống ngàn chén không say, cô đã từng uống rất nhiều rượu, rồi sau đó lôi kéo trợ lý Diêu tham thảo về đề tài chế tạo người sống thành rối, khi say cô chỉ nói bậy bạ, nhưng trợ lý Diêu lại tưởng thật, sợ cô hứng lên là lại biến anh ta thành rối.

Thiệu Trình Vũ lắc đầu, "Quên đi, không đề cập tới nữa."

Chuyện này khiến Thiệu Hi càng hoang mang, xem ra là một trải nghiệm đặc biệt không tốt lắm.

Sợ cô lại truy vấn, Thiệu Trình Vũ liền đổi đề tài, "Cháu chuyển đến đây, vị Phó tiên sinh kia có biết không?"

Chưa nghĩ tới nên Thiệu Hi lại nói: "Không vội, dù sao rất nhanh cũng sẽ biết thôi."

Lời này nói chắc chắn như thế khiến Thiệu Trình Vũ còn phải hoài nghi xem có phải cô muốn trực tiếp tới nhà của Phó Đình Sinh để thông báo cho anh không, dù sao loại chuyện này cô cũng làm được.

Thì đúng thật là chuyện này đương nhiên Thiệu Hi làm được, nhưng mà lần này cô đổi qua một phương thức khác.

***

Sáng sớm chủ nhật, Thiệu Hi mới chỉ ngủ hơn một tiếng bị đồng hồ đã bị báo thức đánh thức, sau khi rửa mặt xong, cô thay một bộ đồ thể thao màu xám cùng giày thể thao, hơn 6 giờ 30 phút đã ra ngoài.

Cạnh Hoa Anh Cảnh Uyển chính là một công viên, bên trong cố ý xây đường băng để tiện cho người dân quanh đây chạy bộ, Thiệu Hi đến sớm, trừ cô ra thì phần lớn người đến sớm rèn luyện đều là người già hoặc người trung niên, đi đi lại lại, chạy qua chạy lại...

Đây là lần đầu tiên Thiệu Hi chạy bộ vào sáng sớm tinh mơ, cô có phát hiện ngoài ý muốn là thì ra việc này cũng không tệ, khi mặt trởi càng lên cao, không khí càng tươi mát, gió nhẹ thổi, cũng khá thích thú, xem ra có thể bồi dưỡng thói quen dậy sớm chạy bộ rồi.

Cô vận động đơn giản làm nóng người, sau đó "thật trùng hợp" mà thấy được một hình bóng vô cùng quen mắt.

"Phó Đình Sinh." Thiệu Hi chạy tới trước mặt anh, trên người anh vẫn là bộ đồ vận động lúc trước, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bắp giấu ở bên trong, "Thật tình cờ, anh cũng có thói quen dậy sớm chạy bộ sao?" Lời này nói ra giống như thể cô cũng thường xuyên dậy sớm đi chạy bộ vậy.

Không có gì ngoài muốn lắm khi thấy anh lại cau mày, "Sao cô lại ở đây?"

"Tôi chuyển nhà, bây giờ cũng đang ở tại Hoa Anh."

Trong lòng Phó Đình Sinh có rất nhiều nghi vấn nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ vuốt cằm tỏ vẻ đã biết.

Đối với phản ứng của anh, Thiệu Hi cũng không ngoài ý muốn, cười đề nghị: "Không bằng cùng nhau chạy nhé?"

"Cô theo kịp được không?"

"..." Tự nhiên lại bị coi thường, lòng tự trọng của Thiệu Hi bị tổn thương sâu sắc, đồng thời ý chí chiến đấu cũng được khơi dậy, "Đương nhiên!"

Tốt xấu gì thì... Hai tháng cô đều tới phòng tập một lần mà.

Phó Đình Sinh không từ chối, xem như ngầm đồng ý.

Hai người chạy song song trên đường, hôm nay Thiệu Hi buộc tóc đuôi ngựa cao, lúc chạy thì vung qua vung lại, có vẻ đặc biệt thanh xuân và tràn đầy sức sống.

Sức sống... Cái quỷ.

Thiệu Hi luôn cảm thấy thể lực của mình cũng được, ngay từ đầu, quả thật cô cũng chạy được, nhưng chờ chạy được một phần tư vòng, cô phát hiện chính mình nghĩ quá lạc quan rồi, tuy rằng làm thám tử tư, thường xuyên phải ra ngoài, nhưng cô không dùng chân đi mà là đi xe, hơn nữa cô lại không có kinh nghiệm chạy bộ, rất nhanh hô hấp liền rối loạn, càng thở càng mệt.

Dần dần, khoảng cách giữa cô và Phó Đình Sinh liền bị kéo ra, Thiệu Hi thử chạy nhanh đuổi theo, nhưng chỉ chốc lát sau liền bị tụt lại, cô lại chạy theo, nhưng lại bị tụt lại, cứ như thế lặp lại, cô càng chạy càng mệt.

So với việc cô thở hổn hển, Phí Đình Sinh giữ tốc độ nhất định, động tác tiêu chuẩn, hơi thở vững vàng.

Thể lực thật tốt!

Thiệu Hi nhìn ở phía sau, lúc mới chạy còn có thể thưởng thức một chút về cơ bắp và đường cong ở cánh tay và cẳng chân rắn chắc, về sau không cố được nữa, cô không chỉ đau sốc hông, tay chân không còn sức mà trước mắt còn tối sầm đi.

Cô thả chậm bước chân, đi đến một thân cây bàng rồi lấy tay chống, tay kia thì đặt ở sườn, cúi người để cho đỡ đau, nhưng mà đầu thì càng choáng.

Phó Đình Sinh phát hiện giọng nói phía sau đã biến mất, anh vốn tưởng rằng cô dừng lại để nghỉ ngơi, nhưng nhìn lại mới phát hiện tình huống không ổn.

" làm sao vậy?" Anh bước nhanh đi đến bên cô rồi hỏi, trong giọng nói thanh lãnh mang theo chút thân thiết.

Thật sự là mất mặt quá, Thiệu Hi nhỏ giọng trả lời: "Tôi thấy hơi choáng."

"Có thể đi được không? Để tôi dìu cô lại ghế nghỉ một lát."

Thiệu Hi từ từ nhắm hai mắt gật gật đầu, sau đó liền cảm giác được cánh tay trái bị nắm lấy, đồng thời bên hông truyền đến độ ấm của bàn tay anh, cô nương lực thuận thế dựa vào trong lòng anh.

Phó Đình Sinh đỡ cô, dẫn cô tới chỗ ghế dài cách đó không xa, cẩn thận chờ cô ngồi xuống, anh phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, biết chắc là cô bị tụt huyết áp, "Cô ở đây chờ tôi chút."

Một lát sau Thiệu Hi bình thường lại, không lâu sau, Phó Đình Sinh trở lại, trong tay còn cầm một túi to.

Anh lấy từ trong túi ra một chai nước khoáng, săn sóc giúp cô vặn nắp, "Uống nước đi."

Cô nhận nước uống vài ngụm, cảm thấy tốt lên không ít, khi buông nước xuống thì trước mắt cô xuất hiện một thanh sôcôla.

"Ăn một ít sẽ thoải mái hơn chút."

"Cảm ơn."

Thiệu Hi không nghĩ tới, lần đầu tiên cô nhận được socola của Phó Đình Sinh lại là dưới tình huống như vậy, cô bóc vỏ ra, bỏ một miếng vào miệng.

Có một chút vị đắng, sau đó vị ngọt của socola hoà tan trong miệng.

"Khá hơn chút nào không?"

"Còn hơi choáng váng." Hiếm khi có cơ hội như này, Thiệu Hi quyết định được một tấc lại muốn tiến một thước, cô ngửa đầu nhìn anh, "Có thể cho tôi dựa một lát được không?"

Yêu cầu không tính là hợp lý, nhưng có lẽ là sắc mặt của cô thật sự không tốt lắm, mặc dù Phó Đình Sinh cau mày nhưng không từ chối, anh ngồi ở bên cạnh cô, ngầm đồng ý.

Tựa như cô có một loại năng lực khiến người ta rất khó mà từ chối.

Thiệu Hi được như ý, đầu tựa lại gần, lập tức cảm nhận được bờ vai của anh cứng lên một chút, cô hé miệng cười, lại bỏ một khối socola vào miệng.

"Ăn một miếng không?"

"Không cần."

"Vậy nửa miếng thì sao?"

"..."