Chương 10.

Vương Diệp Lan đưa tay muốn cướp cái túi tôi treo bên cạnh bàn học, tôi đưa tay ngăn lại.

"Vương Diệp Lan, tôi khuyên cậu suy nghĩ rõ ràng."

Cô ta sửng sốt một chút, vì bị tôi trấn áp,

thẹn quá hóa giận, lướt qua tay tôi, nắm lấy túi vải.

Túi vải không có khóa kéo, cô ta vừa lật liền đổ hết đồ đạc trong túi ra.

Dễ thấy nhất là một túi tiền 100 nhân dân tệ mới.

Cô ta vội vàng đưa nó lên, lớn tiếng nói:

"Tôi biết! Đàm Giai, cho dù cậu nghèo, cũng không thể trộm tiền của bạn học a!"

Giáo viên chủ nhiệm cuối cùng đã đến, thầy xem cảnh tượng như trò hề, để chúng tôi về ại chỗ ngồi đọc sách buổi sáng.

Vương Diệp Lan không muốn tử tế, càng không hy vọng thầy giáo buông tha chuyện này, cao giọng tố cáo tôi trộm tiền.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía tôi với ánh mắt thăm dò.

Tôi lắc đầu với thầy: "Thầy ơi, con không có."

Vương Diệp Lan ngắt lời giải thích của tôi:

"Đồ đạc lục lọi trong túi của cô, cô nói không có thì không có?

Thầy xem, hành vi này của cậu ấy thật sự là quá tệ."

Tôi nhún nhún vai:

"Xem giám sát đi, báo cảnh sát đi, tôi không làm, tôi không thừa nhận."

Cô ta khinh thường từ trong mũi thở ra một tiếng:

"Được, để xem."

Cô ta không sợ hãi, bởi vì cô biết, không có cách nào để xem giám sát.

Tôi nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm:

“Em không có vấn đề gì với cô ấy, thầy cứ xem giám sát .”

Giáo viên chủ nhiệm suy nghĩ một lát, đại khái cũng cảm thấy

chuyện lớn, gật gật đầu, tiếp theo dưới ánh mắt của tất cả mọi người, lấy điện thoại di động ra, mở ra một app.

Vương Diệp Lan cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, cô ta hơi lắp bắp:

"Thầy giáo, chúng ta xem giám sát không phải nên đi tìm...", bộ phận an ninh bao vệ?

Thầy chủ nhiệm vận hành nó không được khéo léo lắm, giải thích:

"Nhà trường sắp thay đổi màn hình, từ điện thoại di động có thể xem, rất thuận tiện, bắt đầu thử nghiệm từ lớp chúng ta."

Vương Diệp Lan có chút bối rối, há mồm dĩ nhiên là quên đi cô ta không truy cứu?

Cô ta không biết rằng cô ta đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để nhận ra sai lầm của mình.

Tôi phản bác: "Cậu muốn quên đi, nhưng tôi không muốn, hôm nay có người bỏ tiền trộm trong túi tôi tôi nói quên đi, ngày mai có người bỏ vào túi của tôi cái gì khác, tôi cũng phải quên đi sao?

Thầy giáo, phiền thầy hãy điều tra đến cùng."

Cuối cùng, trong sự bồn chồn của cô ta, chúng tôi thấy rằng sau khi tôi rời khỏi chỗ ngồi, một người lặng lẽ đến chỗ của tôi, và sau khi thấy không ai để ý đến cô ta, cô ta đã bỏ một cọc tiền nhỏ vào túi của tôi.

Là Vương Diệp Lan.

Tôi và giáo viên chủ nhiệm còn chưa kịp nói gì, cô nhào tới: "Không phải tôi!.. Là Đàm Tuyết, là Đàm Tuyết bảo tôi làm!"