- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sinh Ra Trong Bóng Tối, Và Chết Dưới Ánh Bình Minh
- Chương 5: Đột kích
Sinh Ra Trong Bóng Tối, Và Chết Dưới Ánh Bình Minh
Chương 5: Đột kích
Edit: Hương
Ngụy Lam cẩn thận nhấc điện thoại lên, áp ống nghe sát lỗ tai, chờ đối phương lên tiếng trước.
"Alo? A Dĩnh sao? Mấy ngày nay sao không bắt máy, cô để lại cho tôi tin nhắn thoại là gì? Không có âm thanh, đừng đùa giỡn với tôi để dọa mọi người. ”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của người đàn ông trung niên, giọng điệu thân thiết, hẳn là người rất quen thuộc với người chết, mà hắn cũng không biết người hắn muốn tìm đã chết.
Thật sự là kinh hãi, Ngụy Lam nặng nề thở ra, nhỏ giọng hắng giọng, dùng giọng chính trực nói với người đàn ông bên kia điện thoại, "Xin chào, anh là bạn của chủ hộ này sao? Tôi là cảnh sát, có một số vấn đề tôi hy vọng anh hợp tác với cuộc điều tra. ”
Tiếng tút tút ngắn ngủi lộ ra ý từ chối rõ ràng, Ngụy Lam trợn mắt há hốc mồm giơ ống nghe không biết nên phản ứng như thế nào, người đàn ông này là tình huống gì? Vậy mà dứt khoát cúp điện thoại của cảnh sát!
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Ngụy Lam, Lý An Nhiên phì cười ra tiếng, "Người này có phải trong lòng có quỷ hay không, vừa nghe là cảnh sát, lập tức cúp điện thoại. ”
Ngụy Lam gật đầu thật mạnh: "Xem ra danh sách cuộc gọi của chiếc điện thoại này cũng cần phải điều tra. ”
Thu thập xong đồ đạc mang đi và đơn giản dọn dẹp lại căn phòng, Ngụy Lam cầm hộp dụng cụ lên, đang muốn vươn tay mở cửa thì điện thoại lại một lần nữa vang lên tiếng chuông đáng ghét. Ngụy Lam nhún nhún vai, bất đắc dĩ đi tới nghe điện thoại, nói không chừng là người vừa rồi cảm thấy hành vi của mình rất không lễ phép, gọi lại xin lỗi.
"Alo, xin chào. "Ngụy Lam vẫn dùng giọng nói lễ phép chào hỏi.
Tư, tư tư.
Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh yếu ớt, còn có tiếng vù vù giống như gió thổi vào micro tạo thành, nhưng không có ai nói chuyện, Ngụy Lam nhíu mày, "Có ai đang nghe không?" Đợi nửa ngày, vẫn không có ai trả lời.
"Có phải là điện thoại rác không? Hay cuộc gọi quấy rối? "Doãn Hàng tiến đến bên cạnh Ngụy Lam, cùng nhau nghe giọng nói trong điện thoại.
Hồi lâu, lâu đến lúc Ngụy Lam định cúp điện thoại, đối diện rốt cục cũng có người nói chuyện.
"Alo, xin chào. "Giọng nói bên kia điện thoại trong trẻo hơi có chút trống rỗng, như đang nói chuyện ở nơi trống trải, mơ hồ mang theo chút hồi âm.
Cuối cùng cũng có người lên tiếng, chỉ là tiếng dòng điện càng lúc càng lớn, đâm đến màng nhĩ người ta ngứa ngáy, Ngụy Lam nhẫn nại, nắm chặt ống nghe tiếp tục hỏi, "Xin hỏi ngài là người thân của chủ hộ sao? ”
Một lúc lâu, giọng nói trong trẻo kia mới nói chuyện, nhưng là một câu hỏi, "Xin hỏi có người đang nghe không? "Ngụy Lam nhíu mày càng chặt, cậu và Doãn Hàng ở gần có thể nghe thấy giọng nói trong điện thoại, hai mặt nhìn nhau, trong mắt đối phương cũng tràn đầy khϊếp sợ.
"Anh Ngụy, đây hình như là giọng nói của anh. "Doãn Hàng nhận điện thoại trong tay Ngụy Lam, cầm đến bên tai mình.
Trong điện thoại lại truyền đến âm thanh" Xin hỏi ngài là người thân của chủ hộ sao? Xin lỗi... Ngài là người thân... của... sao? "Tiếng dòng điện quá lớn át đi tiếng nói, câu nói trở nên đứt quãng, câu cuối cùng quỷ dị không ngừng lặp đi lặp lại.
Sắc mặt Doãn Hàng càng ngày càng khó coi, hắn không muốn nghe nữa, câu nói đứt quãng không ngừng lặp đi lặp lại này, giống như quỷ cào gãi gãi lòng người, mang theo nhớp nháp, ngứa ngáy và đau đớn.
Một tiếng rít dài chói tai, khiến Doãn Hàng ném điện thoại đi, màng nhĩ đau đớn. Đèn điện trên đỉnh đầu nhấp nháy vài cái rồi tắt, toàn bộ căn nhà chìm trong bóng tối. Bên kia điện thoại cũng im bặt, không còn âm thanh nào nữa.
Ngụy Lam cầm điện thoại cài lại, tất cả đều quá quỷ dị, hoàn toàn đảo lộn nhận thức của cậu, "Đi, mau rời khỏi nơi này. ”
Lữ Duy vơ lấy đậu đỏ và gạo trong túi ném tứ tung, kéo Lý An Nhiên đã sợ tới mức chân run rẩy chạy ra cửa lớn, Ngụy Lam đi ở cuối, cẩn thận nhìn chiếc điện thoại trên tường, sau đó nặng nề đóng cửa lại. Mấy người bước nhanh xuống dưới lầu, hết tầng này đến tầng khác, cho đến khi bắp chân đau nhức, Ngụy Lam mới phát hiện có một vấn đề nghiêm trọng, bọn họ còn ở lầu chín, chưa rời đi.
Lúc lên lầu may mắn không gặp quỷ đánh tường, lúc xuống lầu thì được bù đắp lại, Ngụy Lam nhìn Lữ Duy còn đang rắc đậu đỏ tứ tung, thật sự không đành lòng đả kích hắn, nhưng vì an toàn tính mạng của mấy người, cậu vẫn phải hỏi, ít nhất trong lòng có điểm mấu chốt, "Tiểu Duy à, đậu đỏ này thật sự có tác dụng sao? ”
"Hả? Tôi không biết. "Trong giọng Lữ Duy có chút run rẩy, nhất định là rất sợ hãi, "Nghe lão nhân nói rắc đậu trừ quỷ, gạo hình như là để cung phụng, để quỷ ăn gạo thay người. ”
"Hình như? "Một từ này cũng đủ để cảm xúc của Ngụy Lam rơi xuống đáy vực, chút hy vọng cuối cùng đều tan thành mây khói, Lữ Duy sao lại nghiêm túc nói những lời lừa người như vậy, "Đậu của cậu không dùng được, chúng ta vẫn bị kẹt ở nơi này. ”
Lữ Duy có chút phiền toái cúi đầu nhìn đậu, linh quang chợt lóe, ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, đôi mắt hạnh sáng rực sau lớp kính, "Nếu chúng ta không thể đi xuống, chúng ta có thể thử leo lên, theo lý thuyết, quỷ đánh tường không phải hoàn toàn không có mục đích. ”
Đề nghị này không ai cự tuyệt, ngựa chết làm ngựa sống, thử một lần cũng không sao, huống hồ Ngụy Lam vốn định đi điều tra trên nóc nhà, nhưng bị cuộc điện thoại vừa rồi làm phiền chỉ lo chạy trốn, lại quên mất việc này, chẳng lẽ quỷ đập tường này chính là cố ý ép cậu lên mái nhà?
Như đáp lại suy nghĩ của cậu, một luồng gió lạnh nhẹ nhàng lướt qua hai má Ngụy Lam, trong không khí lưu lại một chút hương thơm tao nhã, sạch sẽ sảng khoái, xua tan mùi ẩm mốc trong hành lang, "Vậy chúng ta lên lầu xem có bất ngờ gì không. ”
Toàn bộ tòa nhà tổng cộng có 13 tầng, quả nhiên sau khi leo lên bốn tầng bọn họ nhìn thấy cánh cửa đi lên nóc tòa nhà, cửa mở ra, như đang nghênh đón bọn họ đến.
Ngụy Lam nhìn không chớp mắt, đi về phía lan can theo hướng chỉ tay của Lý An Nhiên, đèn pin cường quang bị các tông che lấp để tránh ánh sáng chiếu quá xa quấy nhiễu đến các hộ gia đình trong tòa nhà khác. Lan can kim loại bị nước mưa ăn mòn rỉ sét loang lổ, rất khó lấy được dấu vân tay in trên đó, mấy sợi tóc dài quấn quanh lan can đung đưa theo gió.
"Cái gì đây?" "Không ai trả lời nghi vấn của Ngụy Lam, cậu cũng không thèm để ý. Trên lan can dựng đứng kéo dài xuống phía dưới lưu lại vết tích màu nâu, chỉ vì trên lan can quá nhiều vết rỉ sét, những dấu vết hỗn tạp này rất khó phát hiện. Ngụy Lam vươn tay, tưởng tượng nắm lấy lan can, mô phỏng động tác trượt xuống, đúng rồi, đây căn bản không phải là tự sát, mà là gϊếŧ người, chỉ sợ cái "nó" này không cách nào bắt được để đưa ra trước công lý.
Tăm bông nhúng vào thuốc thử cọ vào vết màu nâu, một lát sau đã sinh ra phản ứng hóa học, điều này không thể nghi ngờ đã chứng thực suy đoán của Ngụy Lam, trên lan can là vết máu, chứng minh một người "tự sát" từng cố gắng phản kháng.
"A!" Lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một trận đau đớn khiến Ngụy Lam không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, lòng bàn tay với nhiều vết máu sâu cạn chảy ra từ lòng bàn tay cậu. Cùng lúc đó, như bị mùi máu tươi kí©h thí©ɧ, không khí xung quanh thân cậu bắt đầu xao động, ý nghĩ này tuy rằng rất kỳ quái, nhưng Ngụy Lam chắc chắn rằng mình cảm nhận được biến hóa của không khí, không khí trong lành, mát mẻ vừa rồi trở nên ảm đạm, nhiều mùi ẩm mốc tràn vào, hít vào trong phổi khiến người ta muốn ho khan.
"An Nhiên, em..." Ngụy Lam quay người định nói với Lý An Nhiên phía sau, đột nhiên ngậm miệng lại, cảnh giác nhìn người trước mặt.
Người này đứng ngay chỗ Lý An Nhiên vừa đứng, vẫn duỗi cánh tay chỉ về phía lan can, giống hệt động tác của Lý An Nhiên đang chỉ đường, tóc dài rũ xuống che đi khuôn mặt. Ở đây không có Lý An Nhiên, cũng không có Doãn Hàng và Lữ Duy, trên nóc nhà trống trải chỉ có Ngụy Lam và người phụ nữ duy trì tư thế bất động kia, có lẽ đó không phải là người, mà cánh cửa phía sau nó cũng không biết đã bị đóng lại khi nào.
Trong cổ họng nữ quỷ "lộp bộp" phát ra âm thanh kỳ quái, tựa như đường ống bị tắc nghẽn, khàn khàn khó nghe, đầu nó hơi hơi nâng lên một chút, lộ ra cằm bén nhọn gầy gò, khóe môi cong lên một tia cô độc quỷ dị, cười như không cười, làm cho sống lưng người ta lạnh lẽo.
Ngụy Lam giờ phút này thật sự cảm thấy sống lưng phát lạnh, cũng không phải vì nữ quỷ, mà là cỗ không khí mát lạnh kia vây quanh mình, không khí đậm đặc dâng trào, giống như là cố ý chạm vào cậu, như đôi môi lạnh lẽo hôn lên làn da mẫn cảm.
"Anh... Chết..."
"Cô đang nói gì vậy?" "Ngụy Lam không xác định nữ quỷ có phải đang nói chuyện với cậu hay không, vừa hỏi ra khỏi miệng đã hối hận, luôn cảm thấy nói chuyện với quỷ không phải là lựa chọn đúng đắn.
Quả nhiên, nghe được nghi vấn của Ngụy Lam, toàn bộ thân thể nữ quỷ đều bắt đầu run lên, miệng nhếch lên, trong cổ họng phát ra càng nhiều tiếng "khanh khách", thanh âm dần trở nên rõ ràng hơn, hội tụ thành câu nói thể mà người ta có thể hiểu được.
"Đều sẽ chết... Trốn thoát... Nhưng... Tất cả đều phải chết..." Giọng nói đột nhiên dừng lại, nữ quỷ ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Lam, ánh mắt màu xám trắng trống rỗng hung tợn trừng mắt, mang theo một khuôn mặt bê bết máu, dùng tốc độ cực nhanh nhào về phía Ngụy Lam.
Trong lúc hoảng sợ theo bản năng lui về phía sau một bước muốn né tránh, vừa bước ra một bước, trong lòng Ngụy Lam thấy ớn lạnh, xong đời, thắt lưng đυ.ng vào lan can đau đến mức cậu toát ra một thân mồ hôi lạnh, thân thể miễn cưỡng đứng vững bị một lực vô hình kéo ngửa về ra sau.
Đau đớn ở thắt lưng khiến cậu mất đi lực phản kháng, theo đà nhảy ra khỏi lan can, nhưng không hiểu sao lại bị ngăn lại, để cho cậu có đủ thời gian phản ứng, vừa xoay người vừa bắt lấy một lan can như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Nhìn lan can mình bắt được, Ngụy Lam cảm khái tạo hóa trêu đùa lòng người, cái lan can này không phải là lan can đầy vết máu sao! Bây giờ, máu tươi của mình bao trùm dấu vết lúc trước, càng thêm quỷ dị rùng rợn. Ngụy Lam cố hết sức nâng tay kia lên, cố gắng bắt lấy lan can khác, cậu rất muốn kêu cứu, nhưng hiện tại cậu thật sự không có sức lực kêu to, cũng không dám phân tâm.
Lan can không chịu nổi trọng lượng, lắc lư phát ra tiếng. Thân thể nặng trĩu, sao lại nặng như vậy? Giống như... Có gì đó để giữ chân của cậu! Hơi lạnh ướŧ áŧ kéo dài từ mắt cá chân, quấn chặt lấy chân cậu khiến cậu không thể dùng sức để sống sót. Ngụy Lam không dám nhìn xuống, cậu sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn, không cẩn thận buông tay ra là xong đời.
Xúc cảm lạnh như băng ở mắt cá chân như một đôi tay không ngừng trèo lên trên lưng cậu, thân thể càng ngày càng nặng nề, mùi mốc nồng nặc trộn lẫn với mùi máu tanh hôi khiến Ngụy Lam phải nín thở cắn chặt răng.
Không khí lại một lần nữa xao động, dày đặc như sương mù, sương mù màu trắng nhàn nhạt lắc lư ngưng tụ lại một chỗ, hình thành một bóng người mơ hồ có thể nhìn thấy, thân ảnh màu trắng kia hòa lẫn với sương mù tan rã rất khó để phân biệt.
Cảm giác mát lạnh trên cổ tay khiến Ngụy Lam nổi da gà, ngay sau đó, cậu cảm thấy mình đang bị kéo lên trên, cậu mờ mịt nhìn cổ tay mình, nơi đó trống rỗng không nhìn thấy gì cả, nhưng lực kéo kia thật sự là từ cổ tay cậu truyền đến.
Ngụy Lam cảm thấy cơ thể mình như như một sợi dây dùng trong trò chơi kéo co, một người kéo lên trên, một người kéo xuống, sắp bị kéo đứt, khớp xương đau đến mức cậu nhe răng trợn mắt, cuối cùng không thèm nghĩ nhiều, không thèm để ý nói với bóng người đang giữ chặt cậu" Đừng kéo mạnh, eo tôi sắp đứt rồi! ”
Khi quai hàm mở ra, hơi lạnh tràn vào khoang miệng, sương trắng dường như càng ngưng tụ nhiều hơn, khí lạnh tựa như có thực thể khuấy động trong khoang miệng, Ngụy Lam ngạc nhiên há miệng, trong miệng không phát ra được âm thanh gì, anh còn chưa kịp nghĩ rõ đã xảy ra chuyện gì, đầu lưỡi lập tức truyền đến một trận đau đớn, mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ khoang miệng, cỗ cảm giác lạnh lẽo kia cũng lui ra ngoài.
Mẹ nó! Ngụy Lam chửi thầm trong lòng, chuyện gì đang xảy ra thế này?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sinh Ra Trong Bóng Tối, Và Chết Dưới Ánh Bình Minh
- Chương 5: Đột kích